“Đừng nổi nóng, em thật sự đã quên rồi
sao.” Hắn ôm lấy hai má của Hành Chi Nhược, nhìn chăm chú vào mắt nàng,
gằn từng tiếng nói.
“Hồi nhỏ em đã bắt cóc anh, em nói anh là ca ca xinh đẹp, còn nói muốn kết hôn với anh, anh vẫn còn nhớ rất rõ.”
Tay hắn dịu dàng xoa nhẹ lên bàn tay của
Hành Chi Nhược, mười ngón tay của hắn chậm rãi đan vào tay nàng, khép
chặt lại, “Em làm sao có thể quên được, em không nên quên.”
A a a a,
Không thể nào, làm sao lại có chuyện này…. như thế nào một chút ấn tượng đều không có.
Hành Chi Nhược vô cùng chân thành tha thiết nhìn hắn, trên mặt rõ ràng đang nói, ngươi nhận nhầm người rồi.
Ánh mắt của hắn mang theo một tia sầu não, đạm nhạt, kiên định nói, “Không sao hết, em đã quên…. anh sẽ làm cho em nhớ lại.”
Hắn nhích một bước tới trước,
Nàng cả kinh sợ tới mức thụt lùi về sau ba bước.
Hắn hắn hắn hắn, hắn muốn làm gì….
Hắn mím môi, kết quả cái gì cũng không
làm, chỉ là kéo nàng về phía hắn, nhẹ nhàng vuốt ve từng thớ thịt trên
bàn tay nàng, ánh sáng lóe lên trong đôi con ngươi của hắn lấp lánh như
mặt nước, giống như đang xác nhận điều gì, cuối cùng hắn buông rũ mi
mắt, hàng lông mi thật dài che khuất thần sắc trong đôi mắt, vẻ mặt cô
đơn, “Anh bị mẹ đưa đi rất nhiều nơi, nhưng lại chưa bao giờ quên em,
mấy năm trước anh trở về có đi tìm em, nhưng mẹ cùng với các cha của em
nói em đã bị Hành gia mang đi…. Em là em gái của Hành Chi Thiên sao? Vì
sao ngay cả việc em từng được gọi là Dã cục cưng cũng đều quên mất….
không nên, không nên như thế.”
Đôi lông mày thanh tú tuyệt mĩ của hắn nhíu chặt lại, môi cử động, “…. Anh gọi là Bạch Lạc Hề, nhớ kỹ không được quên.”
Nhìn hình ảnh thương tâm đau khổ của mỹ thiếu niên quả là một chuyện rất thống khổ.
Nhìn một nam tử tuấn mỹ phảng phất như
tiên nhân cô độc ưu thương, lại làm cho người ta đau đến mức trái tim có cảm giác như bị bóp nghẹt.
Vẻ mặt của hắn như đang nói, bị lãng quên cuối cùng vẫn là bị lãng quên, trong lòng em trước sau vẫn không có chỗ dành cho anh.
Vì thế…. Hành Chi Nhược lộ vẻ xúc động,
công khai chẳng kiêng nể gì ôm lấy hắn, bàn tay không tự chủ được phủ
lên lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ về.
Hắn sửng sốt,
Nàng cũng ngây ngẩn cả người.
Hắn rúc mặt vào gáy nàng, tay chậm rãi
nâng lên ôm lấy nàng, ôm rất chặt, trên khuôn mặt của hắn từ từ bừng lên nụ cười ôn nhu rạng rỡ, nhu hòa giống như một làn nước mát, thanh âm
của hắn bỗng trở nên êm dịu đến không thể tin nổi, hắn nói, “Em rốt cuộc vẫn là luyến tiếc anh, anh biết mà….”
Đây là, rốt cuộc sao lại ra thế này….
Này, đây là…. hiểu lầm, hiểu lầm.
Nhưng vòng ôm của hắn thật sự rất ấm, ấm
đến mức làm cho người chỉ muốn chớp mắt ngủ, cảm giác ấm áp từ ngực
truyền thẳng đến trái tim, làm cho trái tim đang đập dồn dập phút chốc
trở nên an tĩnh.
“Các ngươi đang làm cái gì.” Một giọng nói bất thình lình vang lên, mềm mại lại cực kỳ êm tai.
Vòng ôm quả thật rất ấm áp muốn….
Chủ nhân của giọng nói kia có vẻ như phát cáu, một bàn tay vươn tới lôi hai kẻ đang ôm rất vui vẻ kia tách ra.
“Kỳ Tú Minh….” Hành Chi Nhược sửng sốt, cười đến hai mắt híp lại, bước tới ôm lấy cánh tay của hắn.
Bạch Lạc Hề đứng sững ra, vẻ kinh ngạc
rạng lên trong đôi mắt, nhìn Hành Chi Nhược rồi lại chậm rãi quay sang
nhìn Kỳ Tú Minh, đáp lễ lại hắn bằng một nụ cười, ngón tay bấu chặt lấy
lớp vải áo.
“Chi Nhược, em giấu giếm thân phận của
mình đến học viện Hoàng Gia….” Đôi mắt cực mỹ của Kỳ Tú Minh liếc xéo
thiếu niên mặc áo sơ mi trắng phong phanh kia, “là tới để ngắt hái hoa
ngắt cỏ sao, cẩn thận kẻo cái tên anh trai hay ghen của em mà biết.”
“Không có đâu, Bạch học trưởng chỉ là
nhận lầm người thôi.” Hành Chi Nhược mỉm cười vô cùng đáng yêu, “Anh
hiểu em nhất mà, sẽ không nói cho ca ca biết, đúng không.”
Đúng là chưa thấy kẻ nào nhận sai người mà còn ôm chặt tới như vậy.
Kỳ Tú Minh che giấu vẻ tức giận trong
mắt, sủng nịnh thổi mạnh vào chóp mũi của nàng, cười đến sáng lạn, “Lần
sau nhớ phải kêu là Tú Minh ca, mới mấy năm không gặp thật là càng lúc
càng không biết lớn nhỏ.”
Hành Chi Nhược chỉ cười cười, không kìm
được lắc lắc đầu, “Đại minh tinh không hổ là đại minh tinh nha, không
chỉ lấy lớn ăn hiếp nhỏ mà còn học được công phu tự cao tự đại nữa.”
Nói xong còn làm bộ ôm lấy ngực, thở dài một hơi, vẻ mặt vô cùng thương tâm.
“Em…. thật tức chết anh, biết rõ là anh
không có ý này…. lại đây, em lại đây cho anh, quả là miệng lưỡi.” Kỳ Tú
Minh duỗi tay ôm lấy cổ nàng, cười hì hì kéo nàng tiến về phía bóng râm
của cây đại thụ.
Kẻ kia vùng vẫy muốn chạy trốn, cười đến vô tâm không phế.
Hai người cứ thế đùa giỡn qua lại, tựa hồ rất vui vẻ.
Đắm chìm trong thế giới riêng của hai người….
Bạch Lạc Hề vẫn đứng xa xa dõi theo bọn
họ, vẻ mặt cô đơn, nhìn thấy bóng dáng của hai người dần mất hút khỏi
tầm mắt, hắn vội vã bước tới trước một bước, gọi lớn, “Dã….”
Kỳ Tú Minh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt phức tạp, cúi đầu hỏi Hành Chi Nhược, thanh âm cực kỳ trầm tĩnh, “Hắn gọi em là gì ?”
“Dã cục cưng.” Hành Chi Nhược nhìn Kỳ Tú
Minh, bình thản nở nụ cười, lại quay mặt về phía Bạch Lạc Hề cất tiếng
nói, “Ta là em gái của Hành Chi Thiên, Hành Chi Nhược. Cũng không phải
cái gì Dã cục cưng…. Bạch học trưởng, lần tới hãy nhớ kỹ, đừng gọi sai
lần nữa.”
Kỳ Tú Minh vẫn im lặng không nói, tựa hồ
như đang suy ngẫm, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay nàng kia, rất chặt.
Hắn kéo nàng đi, lại nhịn không được ngoảnh đầu nhìn lại….
Dưới tàng cây ngô đồng, những chiếc lá
vàng óng rơi đầy trên mặt đất, phảng phất có thể nghe thấy mùi hương hoa thanh nhã lẫn quất trong không khí.
Dưới tàng cây kia một thân ảnh cao gầy
mặc áo sơ mi trắng, dưới ánh mặt trời ấm áp đang chiếu rọi vẫn không thể xua tan đi vẻ cô tịch như ẩn như hiện bao quanh thân hắn, Bạch Lạc Hề
nhìn nàng mỉm cười, trong nháy mắt phảng phất như tất cả các loài hoa
trên thế gian đều bừng lên khoe sắc, “Anh sẽ làm cho em nhớ lại, mà
anh…. sẽ dùng thời gian cả đời để nhớ kỹ em.”
Tưởng niệm quả thật bi ai….
Trốn một người lại đến một người, hiện tại mới là bi ai nè ||
Ánh mắt của Hành Chi Nhược mơ hồ, nhìn trời nhìn thế gian…. chỉ là không chịu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đang bày ra trước mắt kia.
“Chi Nhược, em khi nào thì lại đi trêu
chọc Bạch Lạc Hề.” Kỳ Tú Minh vuốt lại kiểu tóc lộn xộn được cắt tỉa
hoàn hảo kia, nghiêng người dựa vào gốc cây đại thụ, tư thế quả là tao
nhã đẹp mắt.
Trêu chọc…. dùng từ cũng cực diệu à.
Bất quá là dùng sai đối tượng rồi, lời này phải nói với Bạch Lạc Hề mới đúng.
Kỳ Tú Minh nhíu mày, chồm người tới
trước, hai cổ tay ôm lấy hai bên cổ của nàng, hắn nheo mắt kề sát đầu
lại gần, tư thế rất ái muội….
Nàng cứng người lại, hôm nay kích thích cũng thật quá lớn nha.
Né hay là không né đây ?
Này mỹ nam giữa đường, vận đào hoa mặc ý khai….