Ngay từ thuở nhỏ, rất nhỏ rất nhỏ trước kia ta chỉ biết ta không có mẹ.
Cha không thích nhìn thấy mặt ta, hắn nói ta quá giống mẹ.
Nghe người hầu nói mẹ vốn là một ngôi
sao, gả cho cha nên tiến nhập hào môn, nhưng ta chưa bao giờ gặp qua bà, ông nội không thích bà, nói bà là một người phụ nữ không hiền thục,
không chịu tuân thủ nữ tắc, may mắn đã chết sớm, bằng không cưới một con hát, đào kép vào nhà sẽ làm mất hết thể diện của Kỳ gia.
Nhưng, ta muốn nói…. hiện tại đã là niên đại nào rồi còn gọi là con hát, ngôi sao quả
thật rất nở mày nở mặt nha. Hơn nữa…. cha hẳn là phải rất thích mẹ, bằng không đã lâu như vậy mà vẫn cô đơn lẻ bóng.
Bước vào hào môn sâu như biển.
Hành Chi Nhược nghe xong chuyện của mẫu
thân ta, chính là nói với ta câu đó, kèm theo bộ dạng sầu mi khổ mặt,
một bộ tình trường thống khổ, giống như nhìn thấu hết thế sự, làm cho ta muốn bật cười.
Nàng chỉ mới có vài tuổi, vẫn còn bé xíu, học theo lời thoại của người lớn, lại còn nói bằng một bộ dạng hết sức
nghiêm chỉnh, đứng đắn nữa.
Kỳ thật ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy
nàng, ta đã có cảm giác quen thuộc, trần trùng trục…. đi lang thang, cả
người đều ướt sũng, tựa như vừa mới tắm xong.
Tiểu quỷ tinh quái, câu nói bật ra khỏi miệng đều là nói dối.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, lém lỉnh cùng với ánh mắt giảo hoạt, sá