Âu Thần

Chương 26: Chương 26: "hay là anh thử xem?"




Translator: Nguyetmai

"Em trai à, khỏi cần nói gì nữa", Lý Hạc đưa tay ra, vỗ mạnh vào vai Trương Dương, cười cười, "Chỉ với câu này của cậu, anh chắc chắn kết bạn với cậu rồi! Cậu yên tâm, sau này có việc gì cứ nói với anh, anh đảm bảo xử đẹp cho cậu! Đợi anh tán được rồi, tới khi đó mời cậu uống rượu mừng!"

Trương Dương càng cười vui vẻ hơn – chuyện nhỏ thôi, khỏi cần ông chém gió, lát nữa ông sẽ biết nỗi sợ khi bị Hồng Tiểu Phúc trị thôi!

Đừng nói đến anh, cả Chủ nhiệm Hàn Phong của Cục Quản lý Hồ sơ Người thức tỉnh, không phải anh ta đỉnh lắm sao? Gặp phải Hồng Tiểu Phúc còn như nhìn thấy quỷ, nói gì đến năng lực hỏa của anh...

Khụ khụ, đúng là tự tạo nghiệp không thể sống...

"Cũng không có cách nào khác, dù sao năng lực của anh Hạc cũng mạnh quá mà", lúc này Trương Dương dứt khoát bày tỏ ý định rút khỏi cuộc chơi, "Thực ra trước kia em từng tỏ tình với cô ấy rồi, nhưng cô ấy từ chối. Như thế cũng được, người ta vẫn nói tình trường như chiến trường, đánh trận nhờ anh em, hay là bây giờ em dẫn anh qua làm quen nhé?"

Lý Hạc phấn khích xoa xoa tay, "Được chứ! Vậy còn đợi gì nữa? Mau đi thôi!"

Trương Dương lập tức nhìn ba mình và ba của Lý Hạc mà nói, "Ba, ba với bác Lý cứ ăn trước, bàn bên kia là bạn cùng học với con, con dẫn anh Hạc qua đó làm quen với họ."

Trương Minh Huy cười cười gật đầu, "Gặp được bạn cùng học nên chào hỏi mà, đi đi."

...

Bên phía Hồng Tiểu Phúc.

Nói ra thì bữa cơm mà Triệu Minh đã chuẩn bị hôm nay khá cao cấp.

Tôm hùm 998 tệ một con, cậu ta chuẩn bị hẳn năm con! Chia ra mỗi người một con, chỉ riêng món này thôi đã năm nghìn tệ.

Tổ yến mỗi người một bát, cháo hải sâm mười centimet mỗi người một bát. Mười con cua Dương Trừng to bự, sashimi cá hồi, bạch tuộc hầm vân vân và vân vân, toàn là hải sản, mà còn là hải sản cao cấp nhất.

Hồng Tiểu Phúc không có khái niệm gì về bàn tiệc này nhưng Tô Cuồng biết, không có một vạn trở ra chắc chắn không mua nổi.

"Anh Phúc, lớp trưởng Tô", Triệu Minh đang cần mẫn rót đồ uống cho họ. Dù gì đang là cuối tuần, Tô Cuồng uống rượu Mao Đài, Tô Oánh, Hồng Tiểu Phúc và cậu ta uống bia, tất nhiên nhấp ngụm nhỏ thôi, còn về Thẩm Tiểu Linh được uống đồ uống bình thường. Triệu Minh vừa rót vừa nói, "Hôm nay tôi sắp xếp bữa tiệc này thực ra vì rất muốn thỉnh giáo hai người. Tôi cũng nóng ruột lắm, thời đại mới đã mở ra rồi đúng không, mọi người lần lượt thức tỉnh. Mà hai người nói xem, thiên phú của tôi mới ngoài tám mươi, muốn thức tỉnh không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào, tôi thực sự nóng ruột lắm."

Câu nói này của cậu ta thực sự xuất phát từ đáy lòng.

Bây giờ thế giới đang bắt đầu thay đổi chóng mặt, tuy rằng hiện tại vẫn chưa nhìn rõ được khác biệt quá lớn, mọi người vẫn đi làm, vẫn ngủ nghỉ, nhưng phần mở đầu đã xuất hiện thì có thể tưởng tượng được phần sau: nếu như không thể thức tỉnh, chắc chắn sẽ thua kém người ta một bậc.

Tuy rằng cậu ta có năng lực vung tiền, nhưng cũng không ổn lắm, sau này lỡ như năng lực vung tiền không có tác dụng thì sao?

"Thực ra tôi cũng không có cảm giác gì đặc biệt lúc thức tỉnh", Tô Oánh uống một ngụm cháo hải sâm, nghĩ ngợi thật kĩ rồi nói, "Khi đó cậu cũng có mặt đúng không, chiếc máy kiểm tra ra thiên phú của tôi là 97, sau đó Hồng Tiểu Phúc nói một câu chọc cho tôi vui. Vốn dĩ trước đó tôi rất căng thẳng, sau đó thả lỏng ra, rồi nhìn thấy chỉ số cao như vậy, lại vui vẻ, thế là thức tỉnh luôn."

Những điều Tô Oánh nói chắc chắn là sự thật, quá trình lúc đó đúng là như vậy.

Triệu Minh cũng có mặt nên biết cô không nói sai.

Nhưng chính vì như vậy Triệu Minh mới buồn bực. Cậu ta phải làm thế nào mới có được một lần kinh hãi và một lần vui mừng?

"Anh Phúc, xem ra chỉ có thể dựa vào cậu rồi!" Triệu Minh chắp tay với Hồng Tiểu Phúc như bái thần bái Phật, "Cậu thức tỉnh kiểu gì vậy? Lúc đó cậu kiểm tra tư chất đã ở trạng thái thức tỉnh rồi, chỉ số là 3,6666% nữa. Nghe nói tính đến thời điểm này, người có chỉ số cao nhất trong đám học sinh đã thức tỉnh ở trường mình là cậu đấy. Lúc thức tỉnh cậu có cảm giác gì đặc biệt không?"

Câu hỏi của Triệu Minh khiến Hồng Tiểu Phúc ngắc ngứ.

Lúc đó cậu có cảm thấy gì đâu? Tất cả đều rất tự nhiên, đến cả một giọt mồ hôi cũng không đổ đã thức tỉnh rồi...

"Tôi cũng không có cảm giác gì đặc biệt", Hồng Tiểu Phúc gãi gãi đầu, "Trước kia đến cả một cơn cảm cũng không có, mỗi ngày đều đi học vào buổi sáng, buổi tối về nhà sau đó đi ngủ... Hai chúng ta về cơ bản không khác biệt gì mấy, việc duy nhất tôi làm nhiều hơn cậu là cày game thay cho cậu mà thôi."

"Cày game ư?" Triệu Minh sững người, sau đó nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.

Ừ, nói ra thì về phương diện này chắc Hồng Tiểu Phúc không nói dối, cậu ấy nói không có thì chắc chắn là không có kỳ ngộ gì đặc biệt.

"Vậy..." Triệu Minh nghĩ kĩ một hồi rồi hỏi, "Có phải hai hôm nay cậu ăn được thứ gì đặc biệt không? Hay là lấy được thứ gì đặc biệt?"

"Có đâu", Hồng Tiểu Phúc đáp, "Lúc trước thầy Lý Hoằng mua cho tôi hai cái bánh rán hoa quả, món đó tôi thường xuyên ăn, cậu thỉnh thoảng cũng ăn mà? Sau đó là..." Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên sững sờ, sau đó vội vàng lấy sợi dây chuyền ra khỏi cổ, "Đây là dây chuyền mà em gái tặng cho tôi, lẽ nào là vì nó?"

"Dây chuyền?" Vừa nghe tới điều này, hai mắt Triệu Minh bỗng sáng rực, chẳng lẽ bên trong sợi dây chuyền này có một ông bụt?!

Cậu ta vội vàng nhận lấy sợi dây mà ngắm nghía.

Sợi dây này trông khá thô ráp, nhất là cái lỗ xuyên dây bên trên, vừa nhìn đã biết do tự đục. Nhưng hoa văn trông rất đẹp, mà cầm trên tay chẳng có cảm giác gì đặc biệt, lúc này, Hồng Tiểu Phúc nói, "Hay là cậu đeo lên thử xem?"

"Được, để tôi thử", Triệu Minh vội vàng đeo lên cổ, sau đó nhắm mắt, dùng trái tim cảm nhận.

Cậu ta cảm nhận một lúc lâu rồi lắc đầu, "Không có cảm giác, hoàn toàn không có cảm giác gì hết."

Cậu ta trả sợi dây cho Hồng Tiểu Phúc, Triệu Minh thở dài, "Hầy, xem ra chuyện thức tỉnh không dễ dàng như vậy..."

Cậu ta than thở một hồi lâu, Thẩm Tiểu Linh ăn cơm cậu ta mời nên rất áy náy, vội vàng khuyên lơn, "Anh Triệu Minh, anh cũng đừng sốt ruột, em cảm thấy có thể do cơ hội cũng có thể do trạng thái. Chưa biết chừng một hôm nào đó anh sẽ đột nhiên thức tỉnh thì sao? Chuyện này khó nói lắm, đừng nên lo lắng quá."

Nghe Thẩm Tiểu Linh nói vậy, Triệu Minh bỗng bật cười, "Ha ha, em Tiểu Linh quả nhiên biết nói ngọt, yên tâm đi, thực ra cũng là chuyện sớm muộn thôi, không sao, nào nào nào, ăn đi ăn đi."

Họ đang ăn thì thấy Trương Dương dẫn theo một chàng thanh niên bước tới.

Trương Dương đến trước bàn của họ, một tay đặt lên vai Hồng Tiểu Phúc, tay còn lại đặt lên vai Triệu Minh, "Đang ăn hả?"

"Ừ, hai người đến rồi à", Triệu Minh quay đầu nhìn cậu ta, cười cười, "Mau mau, đây vẫn còn ghế này, nào nào, cùng uống nhé?"

Đúng là cầu còn không được! Trương Dương cũng không khách khí, dẫn Lý Hạc ngồi xuống.

Lúc này, với tư cách là chủ trì, tất nhiên Triệu Minh phải phụ trách dàn xếp, cho nên cậu ta lập tức nhìn về phía Lý Hạc mà cười, "Anh Dương, cậu giới thiệu ông anh này cho chúng tôi chút đi chứ?"

"Được chứ", Trương Dương lập tức giới thiệu với đám đông, "Đây là Lý Hạc, anh Hạc. Nói cho mọi người nghe, anh Hạc cũng là người thức tỉnh, còn là người thức tỉnh năng lực lửa, một trong những năng lực giỏi nhất. Nguyên tố lửa đó, nói cháy là cháy ngay, mạnh lắm, anh ấy mà bùng cháy lên tôi cũng không dám chạm vào!"

Người thức tỉnh năng lực lửa!

Vừa nghe đến mấy chữ này, những người có mặt ở đó đều kinh ngạc.

Thẩm Tiểu Linh "òa" một tiếng, vô cùng khâm phục, "Giỏi quá!"

Triệu Minh vội vàng đứng dậy, chìa tay ra bắt tay Lý Hạc, "Ôi chao giỏi quá giỏi quá, anh Hạc, mời mời, uống chút gì nhé?"

"Bia là được rồi", Lý Hạc cười rất kín đáo, dù sao mới đến, kiểu gì cũng phải để lại ấn tượng tốt đẹp, "Thực ra cũng nhờ vận may, hôm nay tôi cùng cậu em Dương ra ngoài ăn cơm, nghe nói mọi người là bạn cùng học với nó nên qua làm quen chút đó mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.