Âu Thần

Chương 134: Chương 134: Anh có thể đưa em… đi mua bộ váy được không?




Translator: Nguyetmai

Bí kíp tu luyện!

Đối với Hồng Tiểu Phúc và mấy người bọn họ, những từ này không hề xa lạ gì!

Bên trong tất cả những quyển tiểu thuyết huyền ảo căn bản đều có thứ đồ chơi này! Bí kíp cao cấp thường dạy chiến đấu với robot bằng tay không, dùng một cước đạp đổ ngọn núi...

Nhưng rõ ràng bí kíp trong này không giống những loại bí kíp đó.

Thật ra bí kíp trong Thương Thành rất đơn giản, chỉ được chia thành mấy loại lớn: Nâng cao kỹ năng chiến đấu, hướng dẫn cách phát triển các hệ nguyên tố, đào tạo mở rộng khả năng của hệ chức năng...

"Ài! Tôi và Lý Thiên Kỳ hệ cường hóa, có cần mua mỗi người một quyển không nhỉ?" Trương Dương vừa nhìn vừa nói: "Cậu xem đi, bên trên sách có ghi, đây là bí kíp đúc kết được sau mấy chục vạn lần thực nghiệm kỹ năng tung chiêu, kỹ năng né chiêu, kỹ năng thực chiến của hơn vạn binh lính, nhất định là rất có ích!"

"Mua mua mua!" Dù sao Triệu Minh cũng không thấy có vấn đề gì, không cần nói nhiều, mua trước đã: "Xong rồi, hai người nhìn xem còn thứ gì có ích không?"

Ồ! Còn về giá bao nhiêu... Giá cả là cái quái gì?

Tô Oánh: "Hướng dẫn phát triển khả năng hệ nguyên tố, có vẻ thứ này cũng không tệ, hiện tại tôi có hơi phiền muộn vì không tìm được hướng đi…"

Thực sự mà nói, dù một người có trí tuệ khủng cỡ nào cũng không bằng một đám người...

Triệu Minh: "Mua mua mua!"

Sau đó cậu ta lại mua một quyển bí kíp cho mình, lúc này mới hài lòng thở dài: "Ây da! Hôm nay tiêu tiền đã quá..."

Hồng Tiểu Phúc: "..."

Mình... Không có bí kíp nào phù hợp với mình cả!

Bí kíp sử dụng vận may hay sao? Hừm... Chi bằng mình rút thẻ còn có ích hơn nhỉ?

Cậu tiếp tục xem.

Sau bí kíp chính là trang bị, trước đây là trang bị LV1, bây giờ đã bắt đầu bán đồ trang bị LV2, nhưng có điều giá cả cao hơn rất nhiều, cao chừng gấp đôi LV1.

Giá của một lưỡi dao chiến đấu hai tay LV2 đã là 58.800 tệ... Thế mà có một vị vú em giàu có nào đó cứ mua mua mua!

Giáp LV2, mua mua mua!

Giày cấp LV2... Ba lô...

Tuy ngoại trừ ba lô, căn bản mọi người chưa từng dùng những thứ kia, nhưng cũng không thể để lỡ, cho nên cũng mua mua mua!

Mua đã rồi tính, có Anh Phúc ở đây bọn họ không thiếu tiền, đội ngũ của Thần may mắn tùy hứng như thế đấy!

"Anh Minh!" Trương Dương nhìn đơn đặt hàng của Triệu Minh, đứng bên cạnh hỏi nhỏ: "Trang bị LV1 của chúng ta... Làm thế nào bây giờ? Từ lúc mua về đến giờ vẫn chưa dùng…"

"Những thứ bỏ đi LV1 đó à?" Triệu Minh nhìn cậu ta giống như nhìn tên ngốc: "Đương nhiên là vứt đi rồi, đã có trang bị LV2, cậu còn cần LV1 làm gì?"

Tô Oánh đá cậu ta một cái, nói: "Cậu cho rằng ai cũng giàu có giống cậu sao?" Sau đó cô sờ tay lên cằm: "Tớ cảm thấy, giảm giá mười phần trăm là có thể bán được rồi, chủ yếu là trang bị của chúng ta đều chưa dùng."

Sau đó mọi người cùng ngoái đầu nhìn Hồng Tiểu Phúc...

Lý Thiên Kỳ: "Anh Minh, hay là trả lại trang bị LV2 nhé! Tớ cảm thấy chúng ta không cần mặc trang bị cũng được mà…"

Mọi người: "…"

Hồng Tiểu Phúc: "…"

Mấy người bọn họ cười rộ lên, sau đó tiếp tục nhìn xuống.

Sau trang bị chính là thuốc, là trang thứ ba.

Hiện tại đang bắt đầu bán thuốc LV2, 2.000 một lọ.

Nói thật cái này tương đối đắt, nhưng nếu như trong dị cảnh phát triển tốt, cũng không phải không mua được, chủ yếu là linh khí trong dị cảnh dồi dào, có uống thuốc này hay không cũng không ảnh hưởng gì lớn, cũng chỉ là ảnh hưởng đôi chút đến tốc độ. Có tiền thì uống, không có tiền thì thôi.

Còn có loại thuốc phục hồi, nói trắng ra là đồ uống có tính năng giống như được vú em trong quân đội chữa trị, sau khi uống có thể nhanh chóng phục hồi vết thương, 500 tệ một lọ, xem như đồ tốt giá rẻ.

Rốt cuộc thì loại này cũng có thể sản xuất đại trà nên giá cả vẫn rất công bằng.

Mục thứ tư vẫn chưa mở, bên trên viết là phương tiện giao thông.

Có thể tưởng tượng, sau này khi tiến độ khai thác dị cảnh được đẩy nhanh, hẳn là cũng không cần phải đi bộ nữa.

Thật ra đối với người thức tỉnh, đi bộ cơ bản cũng chẳng mệt, bọn họ có thể dễ dàng đi năm, sáu kilomet một cách nhẹ nhàng mà chỉ tốn chưa đến một tiếng đồng hồ, nhưng vấn đề then chốt ở chỗ quá lãng phí thời gian.

Hãy nghĩ xem, diện tích dị cảnh to hơn tỉnh Liêu Ninh gấp ba lần, một khu vực rộng lớn như thế mà bây giờ mới đang khai thác được một phần nhỏ. Đợi đến khi cầu dị cảnh được khai thác xong thì có thể đi sâu vào trong hơn nữa, lúc đó có mà đi đến gãy chân à?

Cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chờ đến khi pin cao cấp được khai phá thành công, việc tiếp theo chính là vào dị cảnh sửa đường, xây dựng thành thị, sau đó bắt đầu phủ kín các con đường ở dị cảnh, cứ như thế tùy hứng mà xây dựng cơ sở hạ tầng cho dị cảnh!

Chờ đến khi đó, phương tiện giao thông nhất định là thứ không thể thiếu được.

Đương nhiên, bây giờ vẫn chưa vội.

Ngoại trừ những món đồ được cập nhật ở Thương Thành, phía sau chính là một chức năng mới khác, kênh chat chung.

Chỗ này rất giống một phòng công cộng để nói chuyện phiếm, mọi người có thể trao đổi tin tức ở đây.

Trước mắt, việc khai thác dị cảnh mới vừa bắt đầu, tất cả những chuyện mà mọi người đang nói đều vô vị, đơn giản chính là từ dị cảnh mà ra, kiếm tiền rồi hẹn hò vài người đến quán bar uống rượu chơi gái các loại.

Xem vèo cái là hết mọi thứ, lúc này mấy người bọn họ cũng đã ăn cơm tối xong, ai về nhà nấy.

"Anh!" Đợi sau khi đám Triệu Minh đi hết, Thẩm Tiểu Linh nhìn Hồng Tiểu Phúc đang lướt app, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa, cô bé tiến lại gần Hồng Tiểu Phúc, hai ngón tay gõ gõ vào nhau nhỏ giọng nói: "Ừm... À ừm... Ngày mai mọi người phải vào dị cảnh rồi, cái kia... Anh, có thể đưa em... Đi mua bộ váy được không?"

Hồng Tiểu Phúc ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiểu Linh, bỗng nhiên vỗ đầu một cái: "Anh quên mất, chỉ mải nghiên cứu cái này, đi, chúng ta cùng đi mua ngay!"

Thẩm Tiểu Linh: (✪▽✪)

Lại nhớ đến lần trước cậu đưa Thẩm Tiểu Linh đi mua quần áo, kết quả là vì dị cảnh vừa xuất hiện nên hai người họ bị ngăn lại.

Bây giờ tin tức về dị cảnh đã được công bố rồi, không còn cấm người khác đi lại trên đường nữa, hẳn là phải đưa Tiểu Linh đi mua quần áo rồi...

Hai người mặc quần áo rồi đi ra ngoài, đi thẳng đến Khu thương mại Thiên Phúc gần đó.

Lúc này đã là bảy giờ tối, thời điểm này có rất nhiều người đi trên đường.

Hồng Tiểu Phúc cùng Thẩm Tiểu Linh vừa đi vừa ngắm, hiện giờ linh khí ở được khôi phục vì dị cảnh được khai phá, rất nhiều ngành nghề đang lẳng lặng thay đổi, ví dụ như một số tổ chức giáo dục nào đó.

"Tin tốt! Tin tốt đây! Gần đây giáo dục Đông Hoa đã cho ra mắt cơ sở đào tạo người thức tỉnh! Bạn có muốn để cho con bạn sớm được thức tỉnh không? Bạn có muốn được thức tỉnh sớm hơn không? Hãy tham gia cùng chúng tôi! Chúng tôi có giáo viên thức tỉnh tốt nhất để truyền thụ kinh nghiệm! Không đến 9.998 tệ! Cũng không đến 5.998 tệ! Chỉ cần 2.998 tệ, bạn đã có thể giao lưu thân thiết cùng với người thức tỉnh, thu được nhiều kinh nghiệm để sớm thức tỉnh hơn!"

Ồ! Ngành nghề này đang phất lên gần đây, đoán chừng có không ít người đến đăng ký...

Còn cả ngành y dược nữa.

"Cửa hàng thuốc của chúng tôi mới nhập lô thuốc LV1, ai uống cũng khen tốt, ai uống cũng không quên được. Chỉ cần 1.998 tệ, bạn đã có thể đem thuốc này về nhà!"

Hồng Tiểu Phúc: "…"

M* kiếp, giảm giá rồi! Tốn hơn 3.000, đau lòng quá!

Tại một cửa hàng đồ thể thao nào đó.

"Tin tốt đây, cửa hàng chúng tôi mới cho ra mắt dụng cụ thám hiểm dị cảnh mới nhất, chỉ có bạn không nghĩ tới chứ không có chuyện bạn mua không được. Toàn bộ đều là sản phẩm mới nhất, từ lều trại hành quân đến dao găm, bạn cần gì chúng tôi đều có!"

Ồ! Không phải khen chứ bọn họ thật biết nắm bắt thời cơ...

Hai người Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh vừa đi vừa ngắm, đi được một hồi, cuối cùng bọn họ cũng đến đường chuyên bán trang phục, mắt Thẩm Tiểu Linh long lanh, cô bé lập tức buông tay Hồng Tiểu Phúc ra, bắt đầu chạy về phía bên kia.

Thẩm Tiểu Linh nhanh chóng chạy vào một cửa hàng, chỉ vào một cái váy liền thân màu vàng nhạt, cô bé nói: "Chị chị chị chị, em có thể thử cái váy này được không?"

"Được chứ!" Nhân viên bán hàng thấy Thẩm Tiểu Linh đáng yêu như vậy, không nhịn được bèn khen: "Em đáng yêu thế này, mặc vào nhất định rất đẹp!"

"Dạ!" Thẩm Tiểu Linh cầm lấy chiếc váy đi vào phòng thử quần áo. Rất nhanh cô bé đã đi ra lượn một vòng trước mặt Hồng Tiểu Phúc, nói một cách hào hứng: "Anh, chiếc váy này có đẹp không?"

Chiếc váy màu vàng nhạt, xung quanh viền hoa màu trắng, Thẩm Tiểu Linh mặc vào đẹp lạ thường, quả thực nhìn giống như một cô công chúa nhỏ.

"Đẹp!" Hồng Tiểu Phúc nhẹ nhàng sờ lên chiếc váy, cảm thấy chất vải rất tốt, cậu cười hỏi: "Em mặc thấy thoải mái không?"

"Thoải mái, rất dễ chịu!" Rõ ràng Thẩm Tiểu Linh rất vui sướng, cô bé nói: "Từ trước đến giờ em chưa mặc chiếc váy nào thoải mái như chiếc này cả."

"Thích thì mua đi!" Quả thật bây giờ Hồng Tiểu Phúc không còn túng thiếu như ngày trước nữa, cậu cũng muốn mua cho Thẩm Tiểu Linh mấy bộ quần áo mới, bèn hỏi nhân viên bán hàng: "Chiếc váy này bao nhiêu tiền ạ?"

"Chiếc váy này 688 tệ, hôm nay tiệm có giảm giá mười phần trăm." Nhân viên bán hàng lập tức lấy máy tính ra tính cho Hồng Tiểu Phúc: "Giảm còn 619 tệ."

"Ừm." Hồng Tiểu Phúc rút tiền đưa cho nhân viên bán hàng, nhưng không ngờ Thẩm Tiểu Linh vừa nghe thấy con số này, bỗng nhiên lại nhìn vào gương nghiêng trái nghiêng phải một chút, sau đó vội vã vào phòng thử quần áo thay chiếc váy ra, rồi đi ra gấp cẩn thận chiếc váy lại đưa cho nhân viên bán hàng, cười nói: "Chị, em vừa ngắm lại rồi ạ, chiếc váy này hơi rộng với em, thật ngại quá, chúng em đi xem thêm chút đã!"

Nhân viên bán hàng nhận lại chiếc váy, cười nói: "Được ạ, không cần khách sáo."

Thẩm Tiểu Linh lôi tay Hồng Tiểu Phúc ra khỏi tiệm quần áo, vừa đi vừa cười nói: "Ài! Chán thật, chán thật, anh, chiếc váy vừa rồi hơi rộng, em thấy mặc không hợp lắm, hì hì."

Hồng Tiểu Phúc nhìn Thẩm Tiểu Linh, hai người đã ở cùng lâu như vậy, sao cậu có thể không biết cô bé đang nghĩ gì chứ, cậu bèn hỏi: "Anh thì thấy rất đẹp, em có thích không?"

"Thích ạ!" Thẩm Tiểu Linh nói thích theo bản năng, sau đó lại lắc đầu: "Nhưng nó đắt quá, tận 619 tệ, em thấy một chiếc váy khoảng 300 tệ đã quá xa xỉ rồi."

"Con bé ngốc nghếch này!" Hồng Tiểu Phúc vỗ nhè nhẹ một cái vào đầu của cô bé, cậu nói: "Tiểu Linh à, em phải nhớ rõ nhé, nếu đã từng chịu khổ rồi thì cũng phải biết hưởng thụ chứ, như thế mới là cuộc sống. Em nghĩ xem, trước đây chúng ta từng sống khổ cực vất vả rồi, giờ mọi thứ đã qua, cuộc sống của chúng ta cũng tốt hơn, cần phải hưởng thụ chứ. Không thể chịu khổ cả đời được, ha ha, như vậy chúng ta phấn đấu còn có ý nghĩa gì chứ?"

"Nhưng thực sự là nó rất đắt…" Thẩm Tiểu Linh bĩu môi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại nở nụ cười, cô bé nhìn Hồng Tiểu Phúc, sau đó nói: "Tuy là nó đắt một chút, nhưng hiện giờ chúng ta đã có thể mua được nó rồi đúng không?"

Hồng Tiểu Phúc mạnh mẽ gật đầu một cái: "Đúng rồi!"

"Oa! Thật tốt quá!" Thẩm Tiểu linh hoan hô một tiếng, sau đó kéo Hồng Tiểu Phúc chạy ngược lại: "Anh, em thực sự rất thích chiếc váy đó, đi đi đi, anh mua nó cho em nhé, được không?"

"Được chứ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.