Translator: Nguyetmai
"Anh, hôm nay các anh thu hoạch được nhiều thế." Thẩm Tiểu Linh cười hì hì gắp đồ ăn cho Hồng Tiểu Phúc, sau đó cầm chiếc thẻ đen trong tay, còn đưa lên miệng mà hôn một cái thật kêu. Cô bé cười bảo, "Sau này chúng ta sẽ có thể có rất nhiều tiền đúng không anh? Có thể mua rất nhiều thứ em muốn đúng không anh?"
Cộng thêm với hai mươi nghìn tệ đã có trước đó, bây giờ hai anh em có bảy mươi nghìn tệ rồi.
Trong lòng Thẩm Tiểu Linh, đây là một con số trên trời!
Nhìn gương mặt vui vẻ của Thẩm Tiểu Linh, Hồng Tiểu Phúc thở dài một tiếng thỏa mãn, sau đó xoa đầu cô bé mà bảo: "Đúng vậy, sau này cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt."
Đám người Tô Oánh nhìn hai anh em nhà này mà cảm thấy lòng ấm áp.
Thực ra, nếu nói thật, đối với những người không có gì cả, bảy mươi nghìn tệ không ít đâu. Nhưng lúc cầm tiền để tiêu mới thấy hóa ra cũng không nhiều như vậy.
Chỉ riêng trong căn nhà này, mấy món đồ gia dụng đã phải thay rất nhiều, đồ dùng điện phải thay nhiều, đủ thứ đồ dùng thiết yếu, đủ thứ thiết bị cải thiện cuộc sống, cộng thêm cả thiết bị và nguyên liệu thí nghiệm mà Thẩm Tiểu Linh cần mua...
Chưa biết chừng chỉ trong chớp mắt đã sạch bách.
Nhưng điều này có quan trọng sao?
Chẳng sao hết, thứ thực sự quan trọng là cuộc sống tốt lên!
Trước kia họ ăn không đủ no, bây giờ được ăn cả thịt sói rừng rậm rồi. Trước kia họ mặc không đủ ấm, sau này có thể suy xét đến việc mua quần áo đẹp hơn rồi. Trước kia trong nhà toàn những thứ đơn sơ, bây giờ cũng có thể đổi một loạt gia cụ tốt hơn rồi.
Đối với điều này, Hồng Tiểu Phúc vẫn có dự định của riêng mình.
Đồ đạc trong căn nhà thực sự quá cũ nát, trông như đồ đạc đã có từ ba mươi bốn mươi năm trước vậy.
Cậu dự tính đổi một ít đồ dùng sinh hoạt tốt hơn. Sau này, lúc chuyển đi, cứ để hết cho chủ nhà, cũng coi như cảm ơn chủ nhà đã chăm sóc họ suốt hai năm qua.
Dù gì trong hai năm này, số tiền thuê nhà mà chủ nhà thu từ họ chỉ mang ý nghĩa tượng trưng. Trả thêm tiền chưa chắc người ta đã nhận, bổ sung một ít đồ gia dụng tốt cũng là một kiểu cảm ơn.
"Cuối tuần này chúng ta cùng nhau đi mua ít đồ gia dụng nhé", Hồng Tiểu Phúc mỉm cười vô cùng vui vẻ, "Cũng nên đổi cho em một chiếc giường tốt hơn rồi."
Thẩm Tiểu Linh bỗng chốc phấn khích hẳn!
Thẩm Tiểu Linh: ✪ω✪
"Tốt quá rồi, em cũng có thể có loại giường to thoải mái sao?" Thẩm Tiểu Linh reo lên, "Có phải là loại nằm xuống là nó sẽ nẩy lên không?!"
Hồng Tiểu Phúc gật đầu: "Đúng vậy!"
Thẩm Tiểu Linh: "A ya! Tốt quá rồi!"
Giường mà hai anh em Hồng Tiểu Phúc đang ngủ vẫn là loại giường ván gỗ, lúc ngồi lên miễn cưỡng không bị cộm đến bực mình mà thôi.
Quả thật nên đổi giường từ lâu rồi...
Mấy người họ cười một lúc, đột nhiên, điện thoại của họ cùng kêu lên, lúc cầm lên xem, hóa ra là tin nhắn từ nhóm chat của người thức tỉnh.
Hàn Phong: "@Tất cả mọi người, biểu hiện của mọi người hôm nay vô cùng tốt, ngoài hai bạn học sinh bị thương nhẹ ra thì về tổng thể vô cùng thuận lợi. Hiện tại tất cả mọi người đều trở về bình an, chúc mừng mọi người có trận đầu ra quân tốt đẹp!"
Đám học sinh đồng loạt lên tiếng cảm ơn.
"Cảm ơn Chủ nhiệm Hàn đã quan tâm!"
"Cảm ơn các anh bộ đội!"
"Chủ nhiệm Hàn, anh lính ở đội của bọn em cũng bị thương rồi, bọn em có cần tới thăm không ạ?"
Khương Bác Đồ than thở: "Tiên sư cha nó chứ, hôm nay tham gia chiến đấu mới biết, con sói phủ giáp kia không phải mạnh bình thường đâu! Năm người chúng tôi vây quanh nó đánh hội đồng, mất mười phút mới giết được nó! Tôi còn suýt bị thương này!"
Vu Hưng: "Đừng nhắc đến nữa, bây giờ tôi chỉ là một đứa dụ quái vật, tổn thương tự tôn ghê gớm..."
Phương Toàn: "Đúng vậy, trước kia bộ đội của chúng ta toàn phải chiến đấu với thứ này, mà đâu chỉ một con, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi!"
Đám học sinh rào rào tỏ ý đồng tình.
Hàn Phong: "Các bạn, hôm nay mọi người được tham chiến trực tiếp, đã biết nỗi vất vả của quốc gia chưa? May mà hành trình hôm nay vẫn khá thuận lợi, tổng cộng có bốn trăm tám mươi người tiến vào, tất cả đều sống sót mà trở ra. Nhưng có vài chiến sĩ bị thương khi chiến đấu với số lượng sói phủ giáp từ bốn con trở lên, bây giờ đang được điều trị. Ngoài ra trong nhóm người thức tỉnh bình thường cũng có một số người bị thương nặng, quốc gia đã an ủi họ rồi."
Nghe thấy không có ai chết, mọi người bỗng chốc yên tâm hơn hẳn.
Hồng Tiểu Phúc mỉm cười: "Chuyến thăm dò ngày hôm nay kết thúc tốt đẹp rồi, rất ổn đó, không ai chết là quá tốt rồi."
Không ai chết là quá tốt rồi.
Chỉ cần còn mạng sống là còn hy vọng.
Hàn Phong tiếp tục nói: "Sau đây tôi sẽ gửi cho mọi người một mã QR, đây là một ứng dụng, là APP dành riêng cho người thức tỉnh mà quốc gia mới phát triển ra. Hiện tại tất cả thông tin của mọi người đã được nhập vào APP, tài khoản đăng nhập chính là số chứng minh thư nhân dân của mọi người, mật mã ban đầu là 123456. Trong APP có đủ loại tính năng, mọi người tải xuống đã, sau đó đổi mật mã là có thể tra cứu tư liệu mà mình cần rồi."
APP của người thức tỉnh!
Vừa nghe đến đây, tất cả học sinh trong nhóm phấn khích lắm, vội vàng quét mã để tải xuống.
Nhóm của Hồng Tiểu Phúc cũng nhanh chóng tải APP về điện thoại.
Giao diện của APP này là biểu tượng ngọn lửa vô cùng xinh đẹp, tên của nó là APP người thức tỉnh.
Sau khi sử dụng số chứng minh nhân dân và mật mã khởi tạo để đăng nhập, đổi mật mã, Hồng Tiểu Phúc bắt đầu quan sát nó thật tỉ mỉ.
Tính năng của APP này về cơ bản chia làm bốn khu vực.
Khu vực đầu tiên là bảng xếp hạng thành tích của các tiểu đội người thức tỉnh. Nhóm của Hồng Tiểu Phúc đưa mắt nhìn nhau, cùng ấn vào đó.
Vừa nhìn đã thấy ngay một loạt tên của các đội người thức tỉnh, tên gọi gì cũng có, ví dụ như đội Hỏa Thần ở ngay đầu tiên, ấn vào xem mà Hồng Tiểu Phúc vui vẻ ngay. Đây không phải nhóm của anh Lý Hạc sao?!
Bên trong trang của nhóm này, thành tích mới nhất được hiển thị là giết hai con sói phủ giáp, điểm thành tích là 20 điểm.
Ừ, xem ra giết một con sói phủ giáp sẽ được mười điểm.
"Anh Hạc được đấy chứ." Trương Dương cười, "Không ngờ nha, cũng có bản lĩnh đấy chứ, chẳng trách dám mạnh miệng bảo anh đây bảo kê hết mấy đứa ở Thẩm Thành này, ha ha!"
Mấy người kia đều bật cười.
Tiếp tục nhìn xuống dưới là các tiểu đội người thức tỉnh khác, sau cùng, ở dưới cùng là nút đăng ký tiểu đội.
"Tiểu Phúc," Tô Oánh nhắc, "Chúng ta cũng đăng ký chứ?"
Hồng Tiểu Phúc gật đầu: "Được."
Lập tức ấn vào nút đăng ký, sau đó tên của chiến đội hiện ra ngay lập tức.
Hồng Tiểu Phúc quả quyết điền vào đó: "Những đứa con mà ông trời yêu nhất!"
Trong một loạt tên nhóm người thức tỉnh thì cái tên này lắm chữ nhất...
Viết tên xong, phía sau là thông tin về các thành viên của chiến đội, bao gồm ba mục: tên + giới tính + số chứng minh thư nhân dân.
Hồng Tiểu Phúc điền từng cái một, cậu nhanh chóng điền xong phần của năm người. Sau đó Hồng Tiểu Phúc quay đầu nhìn thấy gương mặt mong mỏi của Thẩm Tiểu Linh...
Ừm, thêm cả Thẩm Tiểu Linh vào nữa...
Đến đây, chiến đội "Những đứa con mà ông trời thích nhất" mở rộng tới sáu thành viên.
Đội trưởng chỉ huy kiêm nhân viên nhặt xác chuyên nghiệp: Hồng Tiểu Phúc.
Vừa tấn công tuyến đầu vừa làm lá chắn: Lý Thiên Kỳ.
Tấn công chủ lực tuyến giữa: Tô Oánh.
Thích khách toàn năng: Trương Dương.
Vú em: Triệu Minh.
Bé cưng: Thẩm Tiểu Linh.
Thẩm Tiểu Linh: "???"