Âu Thần

Chương 137: Chương 137: Báu vật vô giá, vũ khí hạng nặng của quốc gia




Translator: Nguyetmai

Phát hiện ra quặng mỏ kim loại dị giới lớn như vậy, lại còn là quặng giàu, mọi người ở đây đều vô cùng vui vẻ.

Đây chính là báu vật quốc gia đấy! Chờ đến khi khai thác tốt, phát triển nghiên cứu khoa học kỹ thuật đồng bộ thành công, không chừng trình độ khoa học kỹ thuật của Hoa Hạ sẽ tăng ít nhất không chỉ là hai bậc!

Bây giờ là thời đại nào? Là thời đại linh khí khôi phục và thời đại của khoa học kỹ thuật đấy!

Đến lúc đó vũ lực của những người thức tỉnh được nâng cao, kết hợp với trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến, chuyện Hoa Hạ đứng trên đỉnh thế giới một lần nữa chỉ nằm trong tầm tay!

Khụ khụ, hơi đắc ý vênh váo quá rồi, việc chúng ta là quốc gia đang phát triển vẫn không thay đổi trong nhiều năm qua, dù cho đứng trên đỉnh thế giới thì vẫn là quốc gia đang phát triển...

Vẫn cứ phát triển...

Ở đây, ngoại trừ viện sĩ Hầu là người vui vẻ nhất ra thì phải tính thêm Thẩm Tiểu Linh.

Phải biết rằng, từ lúc sinh ra cô bé này đã yêu thích máy móc, cảm giác này giống như những bé gái khác trời sinh đã thích mấy món đồ chơi có lông mềm mại, đẹp đẽ như búp bê.

Trước đó hạn chế lớn nhất trong nghiên cứu của cô bé chính là vấn đề nhiên liệu.

Lò phản ứng tổng hợp hạt nhân gắn trước ngực giống như trong phim "Iron Man" là không có.

Điều này khiến exoskeleton* trong tưởng tượng của cô bé thiếu nguồn động lực nên nó chỉ có thể nằm trong giai đoạn lên ý tưởng. Nhưng kim loại dị giới thì khác, trong suốt quãng đường này viện sĩ Hầu đã giảng từ đầu đến đuôi cho cô bé về tác dụng của kim loại dị giới này!

(*) Exoskeleton là thiết bị đặc biệt được chế tạo có chức năng bổ trợ sức mạnh và khả năng cho con người nhờ bộ giáp ngoài đeo lên mình.

Nếu như phiên bản mạnh hơn dạng rắn của pin lithium-ion** được nghiên cứu thành công, chí ít có thể thực hiện được exoskeleton trong "The Wandering Earth"!

(**) Pin lithium-ion: loại pin có thể sạc đi sạc lại nhiều lần, lithium-ion phổ biến nhờ các ưu điểm như dung lượng lớn trên kích thước pin nhỏ, giữ năng lượng lâu, thân thiện môi trường... hơn các công nghệ cũ.

"Thầy Hầu à, bây giờ em nên làm gì?" Thẩm Tiểu Linh nhìn về phía Hầu Chí Thiên đang kích động, cô bé hào hứng hỏi: "Có phải là khai thác kim loại dị giới này không?"

"A đúng đúng đúng." Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Tiểu Linh, lúc này Hầu Chí Thiên mới lấy lại tinh thần, gương mặt ông hưng phấn, nói: "Tiểu Linh à, em thử xem có khống chế nguyên tố kim loại dị giới này được không, tranh thủ lấy chúng ra đi. Năng lực của em là khống chế kim loại đúng không?"

"Vâng, để em thử xem!" Thẩm Tiểu Linh nói xong bèn đứng phía trước quặng mỏ.

Cô bé chậm rãi nhắm mắt lại.

Gấu Lớn ở một bên tò mò nhìn cô bé, nó không rõ cô bé muốn làm gì.

Theo suy nghĩ của Gấu Lớn, nếu như nó muốn đá trên ngọn núi này thì chỉ cần đập nền đất là được rồi, nhưng bây giờ con thú xinh đẹp có hai chân này...

Cả người Thẩm Tiểu Linh chợt phát ra ánh sáng trắng nhạt, cô bé chậm rãi dang hai tay ra.

Tóc bay vù vù.

Cả người từ từ bay lơ lửng.

Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn đến mức trợn tròn mắt!

Thạch Đào: "Chuyện này là sao?"

Tô Oánh: "Không phải em gái Tiểu Linh khống chế được kim loại ư? Sao còn bay được nữa?"

Hồng Tiểu Phúc: "Tớ cũng không biết..."

Một đám người ở một bên nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, rất nhanh sau đó, Thẩm Tiểu Linh chậm rãi mở hai mắt ra.

Đôi mắt của cô bé đang phát sáng, đó là loại ánh sáng lạnh lẽo thuộc về kim loại!

"Rầm rầm rầm!"

Quặng mỏ to lớn có đường kính mấy chục mét trước mặt bắt đầu sụp đổ mãnh liệt!

Vô số đá bắt đầu lăn xuống từ quặng mỏ, trong quá trình đá lăn xuống, nguyên tố kim loại dị giới màu xám đen ồ ạt tách khỏi đá, chúng bay quanh quẩn trong không khí, sau đó ngưng tụ thành một đống!

Hình ảnh không ngừng thay đổi trên không trung.

Gấu Lớn: (, #゚Д゚)

Gấu Lớn là một con gấu khổng lồ tốt bụng, một con gấu lớn hiền lành và mạnh mẽ!

Nhưng lúc này nó mới sợ hãi mà phát hiện con thú hai chân có hình thể rất nhỏ, thậm chí còn không đủ cho nó nhét kẽ răng trước mắt này, lại có thực lực mạnh hơn nó rất nhiều!

Cực kỳ đáng sợ!

Cho nên Gấu Lớn đứng đối diện với hướng của Thẩm Tiểu Linh, quỳ xuống phát ra một tiếng "bịch", phục sát đất!

Từ tận đáy lòng!

Sau này cô sẽ là chủ nhân bé nhỏ của tôi!

"Quào!" Tô Oánh và những anh lính nhìn nguyên tố kim loại dị giới bay múa trên trời mà choáng váng hết cả mắt.

Trước đó bọn họ chỉ từng thấy cảnh tượng như thế này trong phim "X-Men", đó là cảnh tượng mà chỉ có Magneto mới tạo ra được!

Quả thật là cực kỳ chấn động!

Vô số nguyên tố kim loại dị giới xoay quanh trên không trung, quả cầu giữa trời tạo nên từ kim loại dị giới trước mặt Thẩm Tiểu Linh càng lúc càng lớn dần lên, sau khi thể tích của nó đạt tới một mức nhất định, Thẩm Tiểu Linh đột nhiên vung hai tay lên, nguyên tố kim loại dị giới chia thành một trăm quả cầu từ một quả cầu lớn, xoay quanh cơ thể cô bé, sau tiếng nổ ầm ầm, những quả cầu tạo nên từ kim loại dị giới đáp thẳng xuống, đập mạnh trên nền đất.

"Phù..." Thẩm Tiểu Linh chậm rãi đáp xuống mặt đất, bỗng nhiên cô bé trở nên mê man, Hồng Tiểu Phúc vội vàng lao lên phía trước, đỡ lấy cô bé.

"Anh, em giỏi không?" Lúc này trán của Thẩm Tiểu Linh đều là mồ hôi.

Khoảng thời gian ngắn ngủi lúc này gần như tiêu hao hết sức lực của cô bé.

Bây giờ thậm chí cô bé còn đứng không vững.

"Giỏi giỏi." Hồng Tiểu Phúc dịu dàng giúp cô bé lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Tiểu Linh nhà mình là giỏi nhất, em làm tốt lắm, nghỉ ngơi một lát trước đi." Sau đó cậu quay đầu: "Gấu Lớn, lại đây một chút."

Gấu Lớn: (, #゚Д゚)

Sợ quá đi!

Gấu Lớn do dự đi tới, Hồng Tiểu Phúc đặt Thẩm Tiểu Linh lên vùng lông mềm mại ở bụng Gấu Lớn, cười nói: "Tiểu Linh mệt rồi, nằm chỗ mày một lát, không thành vấn đề chứ?"

Gấu Lớn mang vẻ mặt nghiêm túc nhẹ gật đầu: (. ≖ˇェˇ≖。)

Không nghe không được, chủ nhân bé nhỏ này thật sự là vô địch...

"Tốt quá, tốt quá!" Viện sĩ Hầu Chí Thiên vô cùng hưng phấn nhìn những quả cầu kim loại dị giới nằm trên mặt đất, nói: "Trời phù hộ Hoa Hạ ta rồi, trời phù hộ Hoa Hạ ta rồi! Ha ha ha ha ha! Tốt quá, thật sự là tốt quá!" Ông nhìn Thẩm Tiểu Linh đã ngủ, nói: "Tiểu Phúc à, cháu chăm sóc tốt cho con bé Tiểu Linh này nhé, chú đi kêu mọi người bắt đầu vận chuyển đồ về. Báu vật vô giá, những thứ này mới thật sự là báu vật vô giá, báu vật quốc gia!"

Lúc này Hồng Tiểu Phúc gật đầu.

Quả đúng là thế, những thứ này mới hoàn toàn xứng đáng là báu vật quốc gia.

Kim loại dị giới, quặng mỏ, những thứ này gần như không có chút tác dụng nào đối với người bình thường, khả năng lớn nhất cũng chỉ là rèn sắt ra cây đao hay áo giáp gì đó.

Nhưng nếu có cơ quan quốc gia tiến hành nghiên cứu, thành quả thu được sẽ khác hoàn toàn!

"Hệ sức mạnh, ra khỏi hàng!" Thấy tất cả mọi chuyện đã hoàn thành, lúc này Thạch Đào tiến lên một bước: "Bắt đầu vận chuyển!"

Trong bộ đội, người thức tỉnh hệ sức mạnh là nhóm chiếm nhiều phần đông nhất, chiếm khoảng một phần năm số người. Mà trong những người đến lấy quặng lần này, gần như một nửa số đó là người thức tỉnh hệ sức mạnh. Chuyện này thì chịu rồi, trước khi xây xong cơ sở hạ tầng giai đoạn đầu, bọn họ chỉ có thể dựa vào những người thức tỉnh hệ sức mạnh để vận chuyển thôi...

Rất nhanh, chừng năm mươi quân nhân đi về phía trước, mỗi người ôm một quả kim loại dị giới sau đó bắt đầu đi về. Trọng tải khống chế cao nhất của Thẩm Tiểu Linh bây giờ là một trăm tấn, sau khi chia ra một trăm quả thì mỗi một quả cơ bản nặng một tấn.

Cơ bản những quân nhân này đi hai lượt là có thể chuyển hết những kim loại dị giới này về trái đất.

Về phần lần khai thác tiếp theo...

Cái này thì không cần gấp, lỡ như khiến cục cưng Thẩm Tiểu Linh mệt mỏi quá mức lại thành ra được một mất mười...

"Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một lát đi." Viện sĩ Hầu nhìn những quân nhân còn ở đây và tổ đội năm người của Hồng Tiểu Phúc, cười nói: "Hôm nay chúng ta có thể nán lại đây một lúc, dù sao cũng không có nguy hiểm gì, chúng ta không cần quay về vội. Tất cả mọi người có mang theo đồ ăn không? Bây giờ nên ăn uống chút đi, đừng ngại."

Nghe viện sĩ Hầu nói như vậy, mọi người ở đây lập tức thả lỏng.

Xem ra nhiệm vụ đã được hoàn thành tốt.

Mặc dù gấp gáp, nhưng dù sao cũng phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi cân bằng mới tốt, nhất là Thẩm Tiểu Linh, chắc chắn lúc nãy cô bé đã tốn rất nhiều sức, cần phải nghỉ ngơi ngay.

Vì vậy cả đám người ngồi thành một vòng tròn trên mặt đất trống trước quặng mỏ, nghỉ ngơi ăn lương khô.

"Ầy, trước đây tôi chẳng hề suy nghĩ làm liều gì cả." Viện sĩ Hầu Chí Thiên vừa ăn vừa cảm thán: "Các bạn không biết đâu, lúc tôi còn đang học là lúc công nông nghiệp và khoa học kỹ thuật kém phát triển, nhà nước thật sự là muốn cái gì cũng không có, bị Âu Mỹ cấm vận khoa học kỹ thuật. Các bạn có biết cấm vận khoa học kỹ thuật là sao không?"

Trong số mọi người ở đây có người gật đầu, có người lắc đầu.

Tô Oánh hỏi: "Viện sĩ Hầu, lúc ấy rất gian khổ đúng không?"

"Chuyện này mà còn phải hỏi à." Viện sĩ Hầu cực kỳ khẳng định mà gật đầu, nói: "Tôi kể cho các bạn nghe, lúc ấy trình độ khoa học kỹ thuật của nước ta thua xa nước Mỹ ít nhất chừng một trăm năm. Còn nước Mỹ như thế nào? Vào những năm 1920, tàu sân bay đã hạ thủy, khi đó chúng ta vừa mới kết thúc những năm cuối cùng của ách thống trị quân phiệt triều Thanh. Vào lúc tôi còn học, hải quân thật sự là hết cách, căn bản không ra khỏi cửa được. Các bạn có biết không ra khỏi cửa được là sao không? Không có thuyền, toàn bộ Nam Hải chúng ta đi tuần tra cũng trở nên khó khăn. Các bạn có biết khi đó các đảo Nam Hải làm thế nào để phòng thủ không? Mấy người lính dựng lều vải đơn giản, đứng trên những hòn đảo kia, trong những ngày đầu tiên và ngày thứ hai bọn họ còn trò chuyện với nhau, những ngày sau họ chẳng nói năng lời nào. Bao nhiêu binh lính quay về cả nửa năm mà cũng không biết nói chuyện."

Mọi người nghe mà im lặng một hồi, Triệu Minh nói: "Viện sĩ Hầu, chú nói kỹ một chút cho bọn cháu nghe đi, bọn cháu thật sự không biết đoạn lịch sử này."

"Được." Viện sĩ Hầu lấy thuốc ra và châm một điếu thuốc, ông hít một hơi mạnh, nói: "Lúc tôi đi học thì chủ yếu cũng học về chế tạo thuyền, lúc đó tôi đã xác định là chúng ta cũng phải chế tạo thuyền, tạo ra một chiếc thuyền lớn! Không có thuyền thì làm sao mà bảo vệ lãnh hải của chúng ta được? Ngay cả biển mà không ra được thì còn chơi cái khỉ gì nữa? Còn người ta có thuyền lớn muốn tới lúc nào thì tới, muốn đi lúc nào thì đi đúng không? Lúc đó mọi người có biết khó khăn tới mức nào không? Không có chi phí quân sự, nước chúng ta thật sự nghèo, trong nước không có hạn hán kéo dài thì cũng là lũ lớn! Hải quân chúng ta cũng không dám mở miệng xin chi phí quân sự! Hết cách thôi, hải quân mà đốt tiền thì đốt còn ghê hơn cả không quân! Mọi người nghĩ đi, một thuyền kia lớn cỡ nào? Hở một tý là mười ngàn tấn, năm chục nghìn tấn, một trăm ngàn tấn, lấy đâu ra nhiều sản lượng như vậy? Còn nước Mỹ có tàu sân bay tuần tra khắp thế giới! Thế có nghĩa là gì? Tay dài, chân dài, tàu sân bay vừa dừng trên biển thì máy bay sẽ bay vù vù, muốn đánh ai thì đánh người đó! Mọi người có tức không?"

Mọi người cùng gật đầu: "Đúng là tức thật!"

"Giờ thì tốt rồi." Nói đến đây, viện sĩ Hầu cười như hoa, mái đầu hói cũng lóe lên ánh vàng dưới ánh nắng: "Bây giờ mọi người nhìn xem, Nam Hải chúng ta thế nào? Lấp biển tạo ra đảo, đường băng ba nghìn hai trăm mét, máy bay muốn ngừng kiểu gì thì ngừng kiểu nấy! Chúng ta cũng có tàu sân bay, bây giờ những nước bình thường cũng không dám khinh thường chúng ta. Các bạn có biết chuyện nước ngoài đánh nhau, chúng ta rút kiều bào về nước không? Chính là cảnh trong "Chiến lang 2", nhưng có sửa đổi dựa theo tình tiết trong hiện thực! Tôi kể cho các bạn nghe, đó là vì nước chúng ta mạnh rồi, trâu bò rồi, người nước ngoài không dám khinh thường chúng ta! Hiểu chưa? Nếu bạn nghèo như Ấn Độ, bạn còn rút kiều bào về nước không? Tự vệ còn khó khăn ấy chứ!"

Ấn Độ nằm không cũng trúng đạn: "???"

Nghe đến đây, mọi người cùng nhìn về phía Hồng Tiểu Phúc, Tô Oánh nói: "Tiểu Phúc, tính cách của cậu tốt như vậy, có phải trước do kia cậu thường xuyên xem mấy thứ này không?"

Hồng Tiểu Phúc ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Thỉnh thoảng tôi sẽ xem một chút, dù sao cũng là ba Trời và mẹ Tổ quốc mà..."

Mọi người: "Ừ, chuyện này quả thật..."

"Haiz." Hầu Chí Thiên hít một hơi thuốc thật mạnh, sau đó dùng ánh mắt như nhìn cháu trai để nhìn đống kim loại dị giới chưa được mang đi, cười nói: "May cho các bạn đấy, các bạn nhìn những kim loại dị giới này xem, quả thật là kho báu vô tận! Nếu khai thác phát triển tốt những thứ này, tôi nói chúng ta có thể tạo ra pháo đài dài hơn ngàn mét trên biển, mọi người có tin không?"

Mắt của mọi người lập tức lóe sáng: "Tin!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.