Âu Thần

Chương 280: Chương 280: Cái gì gọi là vầng hào quang của nhân vật chính? Chỉ hỏi anh có phục hay không thôi!




Editor: Nguyetmai

Nghe thấy thế, Clive lập tức cảm thấy khó chịu.

Ý ông là, tôi thức tỉnh năng lực này chính là vì chuẩn bị cho tên Hồng Tiểu Phúc kia?

“Thú vị đấy!” Clive “khà khà” cười lạnh, nhìn quản lý thư viện rồi nói: “Trái lại tôi rất tò mò, năng lực này của tôi đã tăng đến cấp bậc nửa LV4, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

“Đừng nóng thế.” Quản lý thư viện cười ha hả, nói: “Tôi chỉ đang cảm thán, số Tiểu Phúc thật sự quá đỏ, đúng là năng lực may mắn có khác! Tính ra, có thể coi cuộc gặp gỡ giữa anh và Tiểu Phúc là sự an bài của vận mệnh!”

Hồng Tiểu Phúc: “…”

Vận mệnh an bài cho cháu trở thành tù binh của hắn ta ạ?

Clive: “…”

Sự an bài của vận mệnh? An bài cho thằng nhóc này trở thành tù binh của tôi à?

“Chuyện này…” Hồng Tiểu Phúc đứng cạnh hỏi: “Là sao ạ?”

“Giờ hắn ta đã đạt tới nửa LV4, vậy ta hỏi cháu, cháu có biết chuyện về năng lực kép không?” Quản lý hỏi.

Clive dỏng tai nghe. Hắn ta biết rõ MT của đội Hồng Tiểu Phúc có năng lực kép.

“Dạ biết ạ.” Hồng Tiểu Phúc trả lời: “Sau khi chết, LV4 và nửa LV4 sẽ biến thành kết tinh năng lực, người năng lực có thể hấp thụ chúng, đúng không ạ?”

Clive: “!!!”

Thì ra là vậy à?

“Được rồi, xem ra thông tin mà chúng ta biết có hơi khác nhau, chuyện này để sau, trước hết nói chuyện năng lực kép đã.” Quản lý thư viện nhún vai rồi nói: “Nói một cách đơn giản, việc kết hợp hai năng lực đòi hỏi sự cẩn trọng. Không phải cứ ghép bừa năng lực với nhau là có thể phát huy tác dụng lớn nhất, cháu có thể hiểu chứ?”

Với Hồng Tiểu Phúc, lời của quản lý thư viện không tính là quá khó hiểu. Cậu gật đầu: “Có thể hiểu ạ.”

“Vậy thì đơn giản rồi.” Quản lý thư viện nói: “Để ta nói rõ hơn, năng lực may mắn của cháu và năng lực dự báo của hắn ta là sự kết hợp hoàn hảo, sự kết hợp hoàn hảo mạnh nhất!”

Hồng Tiểu Phúc: “!!!”

Tất cả những người đang có mặt: “!!!”

Là thật hay giả thế?

Nói vậy, Hồng Tiểu Phúc gặp được Clive là vì cậu ấy rất may mắn?

Clive: “…”

Chứng tỏ tôi rất xui xẻo nên mới gặp được tên Hồng Tiểu Phúc kia chứ gì?

“Cháu à, đừng vội.” Lúc này quản lý thư viện bắt đầu phổ cập khoa học cho Hồng Tiểu Phúc: “Sau này, hai năng lực có khả năng dung hợp với nhau. Đó là sự dung hợp thực sự, bù đắp cho năng lực của cháu. Đã hiểu rõ chưa?”

Mọi người đồng loạt gật đầu: “Rõ rồi ạ!”

“Như vậy...” Quản lý thư viện mỉm cười, nói tiếp: “Một khi năng lực may mắn của cháu và mắt dự báo của hắn ta dung hợp, sẽ xuất hiện năng lực mới, gọi là mắt xu cát tỵ hung. Nói một cách đơn giản, chính là cháu có thể thường xuyên nhìn thấy một vài hình ảnh đứt quãng, có cả chuyện tốt lẫn tai họa. Những hình ảnh về chuyện tốt có tác dụng rất lớn, giúp cháu đạt được các lợi ích khác nhau. Còn những hình ảnh tai họa chắc chắn sẽ cảnh báo cháu, để cháu có thể đề phòng và chuẩn bị cẩn thận từ trước! Theo cháu thì năng lực này có lợi hại hay không?”

Mọi người: “…”

Triệu Minh đứng cạnh thì tròn mắt há hốc mồm, nói: “Thánh thần thiên địa ơi, chẳng lẽ đây chính là vầng hào quang của nhân vật chính trong truyền thuyết? Đến cả chuyện này mà cũng làm được à?”

“Đỉnh đến vậy ạ?” Hồng Tiểu Phúc lập tức mở to mắt, nói: “Nếu nói như thế, chẳng phải cháu không khác gì nhà tiên tri trong phim ảnh sao?”

“Đúng vậy, chính là nhà tiên tri.” Quản lý thư viện cười ha hả, nói: “Thần may mắn mạnh nhất trong lịch sử Iva của chúng ta còn được gọi là nhà tiên tri đấy!”

Hồng Tiểu Phúc lập tức cảm thấy bất đắc dĩ.

Nhà tiên tri bị bắt làm tù binh, ôi, bất hạnh đến mức nào chứ?

“Trước tiên đừng nói mấy chuyện đó nữa ạ.” Hồng Tiểu Phúc vội hỏi: “Giờ cháu đang là tù binh của hắn ta, phải làm sao bây giờ? Năng lực của hắn ta hoàn toàn không có nhược điểm nào! Đến cả góc áo của hắn ta chúng cháu cũng không chạm vào được!”

“Bởi vậy ta mới nói, các cháu đến đây và gặp được ta cũng là do vận may của cháu…” Quản lý thư viện nói, ông chợt giơ tay phải ra trước mặt Clive rồi nắm lại, ngay lập tức, từng tia sáng mảnh không ngừng bay ra từ trong cơ thể Clive, sau đó chậm rãi ngưng tụ trong lòng bàn tay của quản lý thư viện, cuối cùng biến thành một viên kết tinh màu vàng!

“Nhận lấy đi, cháu của ta.” Giọng nói của quản lý thư viện truyền đến: “Đây là bộ phận năng lực dự báo nửa LV4 mà hắn ta không cách nào sử dụng. Ta lấy nó ra để tặng cho cháu, sau khi dung hợp, cháu có thể đạt được năng lực dự báo cường đại nhất, trở thành một nhà tiên tri chân chính.”

Mọi người: “!!!”

M* nó, thế cũng được à?

Clive cảm thấy bức bối, hắn ta phát hiện thư viện này, hắn ta tìm ra chìa khóa để đi vào trong, kết quả vào phút chót, chưa tính tới chuyện tất cả lợi ích đều thuộc về Hồng Tiểu Phúc, đến cả năng lực của hắn cũng mất luôn là sao?

Mặc dù hắn ta không dùng đến năng lực kia nhưng nó vẫn là đồ vật của hắn mà!

“Năng lực của tao!” Clive lập tức định rút trường đao của mình ra, kết quả lại thấy quản lý thư viện đang đứng cạnh cười tủm tỉm: “Thật xin lỗi, đây là thư viện, trong phạm vi thư viện không cách nào ra tay được đâu.”

Có nghĩa là, cho dù hắn ta biết thì cũng phải nhịn!

Triệu Minh đứng cạnh thì mặt tươi roi rói, cười trên nỗi đau của người khác: “Ha ha ha, cái gì gọi là hào quang của nhân vật chính? Là đây chứ đâu! Chỉ hỏi anh có phục hay không thôi!”

Clive tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng hắn ta không còn cách nào khác.

Hắn ta thật sự không có cách nào ra tay ở đây, đến kiếm còn không rút được nữa là...

“Tao thực sự không tin!” Clive thở phì phò ngồi xuống, nói: “Tao không tin chúng mày không ra khỏi cửa thư viện! Chỉ cần ra khỏi cửa thư viện thì đó chính là giờ chết của bọn mày!”

“Được rồi, đừng tức giận nữa.” Quản lý thư viện nói: “Vẫn chưa tới lúc anh tức giận đâu.”

Clive: “…”

Ý ông là lát nữa tôi càng thêm tức giận đúng không?

“Trước hết phải dung hợp đã.” Quản lý thư viện nhìn Hồng Tiểu Phúc: “Sau khi dung hợp xong, ta sẽ tiếp tục trả lời những câu hỏi của các cháu.”

“Ồ… Vâng ạ!” Lúc này Hồng Tiểu Phúc cũng không khách khí, cậu nhận ngay lấy kết tinh năng lực của Clive rồi cầm trong tay.

Kết tinh năng lực kia nhanh chóng biến thành bột, ngấm vào cơ thể của Hồng Tiểu Phúc.

Ừm… Hình như không có gì thay đổi?

“Quản lý, hình như cháu không khác gì lúc trước.” Hồng Tiểu Phúc tò mò nói: “Cũng chẳng thấy có chuyện gì luôn ạ.”

“Cháu à, đừng nóng vội.” Quản lý thư viện mỉm cười nói: “Đấy là do chưa có chuyện quan trọng gì xảy ra mà thôi. Năng lực của cháu khác với Clive, hắn ta chủ yếu nhìn thấy những chuyện nhỏ trong tương lai, còn mắt dự báo của cháu chỉ nhìn chuyện lớn. Mà đương nhiên những chuyện như vậy sẽ không xuất hiện thường xuyên.”

Hồng Tiểu Phúc ồ một tiếng thật dài rồi gật đầu: “Cháu hiểu rồi ạ.”

Clive thật buồn bực… Đến cả chính chủ như hắn ta cũng chưa dùng năng lực này bao giờ!

“Tốt rồi, tiếp theo ta sẽ nói qua chủ đề lúc nãy.” Quản lý thư viện từ tốn nói: “Nó liên quan tới… Vấn đề về vận may của cháu.”

Mọi người đồng loạt dỏng tai nghe.

Nghe ý của ông, chẳng lẽ còn có chuyện khác cần nói?

“Ta vẫn chưa nói xong nguyên nhân, tại sao ta lại nói cháu cực kỳ may mắn.” Quản lý thư viện lơ lửng trên không trung, chậm rãi nói: “Vừa rồi các cháu nhắc đến nửa LV4 đúng không?”

Mọi người đồng loạt gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là nửa LV4 và LV4 dạng hoàn mỹ ạ!”

“Ừm.” Quản lý thư viện nói: “Đầu tiên, cách nói về cấp bậc ở chỗ chúng ta không giống với chỗ các cháu lắm, thế nhưng chuyện này không quan trọng. Các cháu đã quen với cách nói “LV1 là khởi đầu” nên ta cũng sẽ gọi như thế, tránh cho mạch tư duy của các cháu rối lên.”

Mọi người đều tỏ ra đồng ý với điều này – việc thống nhất xưng hô thật sự rất quan trọng, nó có thể giúp cho thông tin không rối tung lên.

“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi.” Quản lý thư viện nhìn Hồng Tiểu Phúc, cười nói: “Cái mà các cháu gọi là nửa LV4, thật ra chỉ vì kinh nghiệm của các cháu không đủ, dẫn đến sai lầm trong đường lối tu luyện, nên mới có cách nói nửa LV4 này.”

“Không… Không phải chứ?” Tô Oánh kinh ngạc nói: “Vì phương pháp ở chỗ bọn cháu không đúng nên mới có nửa LV4 ạ?”

“Đúng vậy.” Quản lý thư viện giải thích: “Trước hết, chúng ta đã biết linh quả có các cấp bậc khác nhau. Thông thường, sau khi thức tỉnh năng lực, trở thành LV1, cần không ngừng ăn linh quả LV1 cho đến khi nền tảng của bản thân vững chắc. Đợi sau khi trở thành LV2 thì bắt đầu ăn linh quả LV2, đến LV3 thì ăn linh quả LV3, vì thế lúc trở thành LV4 thì không cần phải như vậy nữa… Hình như các cháu gọi đó là kỳ đói khát, đúng không?”

Mọi người: “!!!”

Thánh thần thiên địa ơi, thì ra là như vậy!

Khó trách lúc đột phá LV4 thì đói muốn chết, do trước đó một mực không ăn chứ sao!

“Thế nên ta mới nói là Hồng Tiểu Phúc rất may mắn.” Quản lý thư viện thở dài: “Trong tình huống bình thường, ở Đại lục Iva của chúng ta hoàn toàn không có cách nói nửa LV4, chỉ cần ăn linh quả LV3 từ giai đoạn đầu của LV3, rồi đến lúc có thể đột phá thì ăn một quả… À đúng rồi, chính là quả màu đen trong túi cháu, là có thể thuận lợi trở thành LV4.”

Mọi người đồng loạt vỗ trán: “…”

M* nó, nếu một người muốn đạt tới LV4 thì cần có quốc gia dốc toàn lực hỗ trợ, thế mà theo lời vị quản lý thư viện có năng lực phi thường kia, chuyện này đúng là đơn giản như ăn cơm uống nước vậy…

“Đương nhiên...” Quản lý thư viện nói tiếp: “Cũng do năng lực của hắn ta mới đạt đến nửa LV4 nên vẫn lấy ra được. Chứ với LV4 đột phá theo cách bình thường ở chỗ chúng ta, cho dù giết cũng chẳng được gì, vì họ đã ăn linh quả LV3 từ giai đoạn đầu của LV3 nên chẳng có kết tinh năng lực gì hết.”

Mọi người: “…”

Clive: “…”

Giờ thì cuối cùng Clive cũng hiểu rõ, quản lý thư viện vừa mới nói, chưa tới lúc hắn ta tức giận có nghĩa là gì…

Thử hỏi bạn nghe mấy câu này có thấy tức hay không?

Tất cả những thứ này đều được chuẩn bị sẵn cho người ta, m* nó, mặc kệ là nửa LV4 hay là thuộc tính năng lực, cái gì cũng chuẩn bị cho người ta hết!

Bây giờ người ta thành nhà tiên tri, còn mình, m* nó chứ, đã không tìm được gì hay ho lại còn mất một nửa năng lực!

Biết đi đâu để khóc đây?

Trái với hắn ta, lúc này mấy người Triệu Minh đang vô cùng vui sướng, Triệu Minh nhìn Clive, cười hề hề nói: “Ha ha ha, cái gì gọi là hào quang của nhân vật chính? Chỉ hỏi anh có phục hay không thôi!”

Clive tức giận, nắm chặt tay đến mức sắp nhỏ máu, giận dữ nói: “Hãy đợi đấy!”

“Ồ, tôi khuyên anh đừng nên quá tức giận.” Dù sao thì quản lý thư viện cũng là lão quái vật sống mấy chục nghìn năm nên cảm xúc cũng không quá mãnh liệt, ông chỉ nhìn Clive rồi nói: “Thật ra năng lực của anh không mạnh như anh tưởng tượng đâu, vẫn có nhược điểm đấy.”

Câu nói ấy khiến cả văn phòng lập tức yên tĩnh.

Năng lực của Clive cũng có nhược điểm á?

Clive ngây ngẩn cả người: “Nhược điểm gì cơ?”

“Chuyện này cần có sự phối hợp.” Quản lý thư viện nhìn Hồng Tiểu Phúc: “Cháu có biết người năng lực có năng lực trơn nhẵn hoặc năng lực thuộc tính băng không?”

Năng lực băng?

Mọi người đồng loạt nhìn Tô Oánh: “Có cậu ấy!”

Quản lý thư viện: “Quả nhiên năng lực may mắn vẫn cứ mạnh mẽ như vậy, đúng là không ai có thể hiểu nổi…”

Mọi người: “…”

Clive: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.