Âu Thần

Chương 107: Chương 107: Cậu đối xử với thế giới như thế nào, thế giới đối xử với cậu như thế




Translator: Nguyetmai

Đó là một viên tinh thể nhỏ màu đỏ, trong suốt, sáng long lanh, Hồng Tiểu Phúc cầm lên đếm thử, nó là một đa giác với khoảng hơn 32 cạnh, cầm trong tay khá nặng, khi soi ra ánh nắng, có thể nhìn thấy rõ ràng thứ này là một thứ trong suốt.

Tổng thể trông khá giống thủy tinh màu đỏ, nhưng độ long lanh của nó đẹp hơn thủy tinh nhiều.

"Oa, đẹp quá!" Tô Oánh ở bên cạnh kinh ngạc hô lên, "Có cả thứ như vậy sao?"

Thực ra cũng chỉ thử một chút thôi, dù gì cậu cũng là người phụ trách mổ xẻ xác mà, tóm lại phải có thành ý một chút. Nếu là động vật trên Trái đất, chắc chỉ cần lột da, lóc xương là được rồi.

Nhưng chỗ này là dị cảnh mà, lỡ như bên trong cơ thể dã thú thực sự có thứ gì tốt thì sao?

Sau đó thử một chút, thế là...

"Thứ này chắc là quý giá lắm nhỉ?" Hồng Tiểu Phúc nhìn Thạch Đào và hỏi, "Hình như chính trị viên không nhắc tới?"

Thạch Đào nuốt nước miếng ừng ực, sau đó anh gật đầu vô cùng khẳng định, "Không nhắc tới, lúc trước bọn anh có bắt được con sói phủ giáp, các nhà khoa học mổ xẻ phân tích nghiên cứu rồi, cũng không phát hiện ra thứ này. Nếu như thứ này có tác dụng lớn, quốc gia không thể chỉ thu mua với giá mười nghìn tệ một con đâu."

Câu này nói rất có lý, nếu như trước đó đã từng phát hiện ra thứ này, vậy thì chắc chắn nó sẽ được nhắc tới như một trọng điểm.

Nếu không nhắc tới, có nghĩa là thứ này được phát hiện lần đầu.

"Ồ", Hồng Tiểu Phúc gật đầu, sau đó nhét viên tinh thể kia vào tay Thạch Đào, "Anh Thạch, anh giao nộp thứ này để các nhà khoa học nghiên cứu xem sao."

Thạch Đào gật đầu: "Được!"

Hồng Tiểu Phúc làm như vậy thực ra có lý do cả – khi chưa biết thứ này là cái gì, tất nhiên phải để cho đoàn thể của quốc gia phân tích mới có tác dụng, chứ để nó trong tay cậu chắc cũng chỉ như viên đá quý bình thường, hơn nữa, có trời mới biết thứ này liệu có phát nổ không...

Đám người Tô Oánh ở bên cạnh cười tít cả mắt. Triệu Minh càng thêm đắc ý: "Anh thấy chưa? Em đã bảo để anh Phúc xẻ xác đỉnh mà?! Thứ này nếu như thực sự là một món đồ tốt, chúng ta cũng được không ít lợi lộc đâu."

Trương Dương phấn khởi, "Tất nhiên là thế rồi! Hầy, các cậu nói xem liệu có chia cho chúng ta ít thuốc LV2 không?"

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu, "Có khả năng lắm!"

Hồng Tiểu Phúc bới móc hết phần đầu của con sói rừng rậm kia, bắt đầu lật tìm các bộ phận khác.

Mỗi một tấc da thịt, mỗi một bộ phận đều phải lật tìm một lần.

Những bộ phận khác không có thứ gì tốt, xem ra viên tinh thể màu đỏ này chỉ là một thu hoạch bất ngờ.

Nếu đã như vậy, Hồng Tiểu Phúc lật hết những con sói rừng rậm còn lại để tìm qua một lượt, cuối cùng ấy thế mà moi ra được bốn viên tinh thể màu đỏ như vậy!

Thạch Đào cảm thán: "Chẳng trách, anh đã nói rồi mà, thứ này chắc hẳn không phải con nào cũng có, có moi ra được không phải xem vận may..."

Sau đó anh nhìn Hồng Tiểu Phúc, rơi vào trầm tư...

Hay là, sau này có thi thể gì cứ để cậu ấy mổ xẻ? Có trời mới biết cậu ấy moi ra được thứ gì hay ho...

Có tổng cộng hai mươi mốt xác sói, Hồng Tiểu Phúc mổ xẻ bới móc hết hơn sáu tiếng đồng hồ. Những người khác chỉ quan sát thôi cũng không thấy buồn chán, nói thế nào đi chăng nữa, tìm thêm được một số thứ hay ho vẫn tốt hơn cắm đầu gây họa chứ, huống hồ còn có thể moi được bảo vật?

"Moi hết chưa?" Thạch Đào nhìn Hồng Tiểu Phúc, biểu cảm của anh khá phức tạp. Anh vốn tưởng tiến vào đây sẽ phải chiến đấu một trận ác liệt, thế mà vào đây lượn một vòng gặp được một đống thi thể đã về rồi...

"Đi thôi, chúng ta cứ về trước đã. Lần này phát hiện được rất nhiều thứ quan trọng, chúng ta phải về báo cáo nhiệm vụ đã. Những thứ bên trong rừng rậm sau này sẽ đến sau."

Đây chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu, "Vâng!"

Trên đường trở về, Triệu Minh vừa đi vừa hát ngâm nga, cậu ta ôm vai Hồng Tiểu Phúc, vừa đi vừa khen: "Anh Phúc, cậu thật là đỉnh. Chúng ta tiến vào đó cứ như ngao du sơn thủy, chẳng tốn chút sức lực nào, lượn một vòng rồi ra, còn mang theo bao nhiêu chiến lợi phẩm như vậy nữa, ha ha ha ha ha!"

Tô Oánh liếc mắt nhìn Triệu Minh rồi lại liếc Hồng Tiểu Phúc, sau đó vừa đi vừa nghĩ, "Vận may của Tiểu Phúc tốt như thế, nếu như mình treo bức họa của cậu ấy trong nhà, có phải có thể tránh tà không nhỉ?"

Nghĩ đến đây, cô lập tức len lén kéo góc áo của Triệu Minh, lí nhỉ bảo: "Triệu Minh, qua đây một lát."

Triệu Minh: "Hả?"

Hai người đi ra một góc, Tô Oánh hơi đỏ mặt, "À ừm, cậu nói xem, nếu như tôi làm một bức ảnh Tiểu Phúc treo trên tường, có ổn không?"

"Treo ảnh hả?" Triệu Minh nhìn cô như nhìn thấy quỷ, "Cậu không có lòng tin đối với anh Phúc của tôi như thế sao?! Tôi nói cho cậu biết nhé, tôi đặt làm hẳn một pho tượng anh Phúc bày trong nhà kia kìa, cậu đoán xem? Ngay tối đó, tôi nâng cấp vũ khí lên thẳng cấp 13, tôi nhìn mà ngu cả người luôn ấy! Cậu mới định treo mỗi bức ảnh?!"

Tô Oánh: "..."

Trời **?!

Có cả chuyện này à?

Vậy...

Tô Oánh vội vàng nói: "Vậy... Cậu giúp tôi làm một pho tượng nhé? Theo quy cách như của cậu?"

Triệu Minh lắc đầu: "Cũng không phải không được, chủ yếu là giá pho tượng như của tôi hơi cao, ngọc 100% mà, giá đúc chừng hai triệu tệ đấy..."

Tô oánh: "..."

Hiểu rồi, giá này cao thật...

Tô Oánh hỏi: "Vậy cậu liên hệ giúp tôi xem có làm bằng chất liệu khác được không? Tôi... Chừng năm nghìn tệ gì đó không thành vấn đề!"

Triệu Minh lập tức gật đầu: "Ờ được, tôi sẽ hỏi giúp cậu!"

Hai người vừa đi vừa nghiên cứu, Hồng Tiểu Phúc tò mò hỏi: "Hai người đang nghiên cứu gì thế?"

Tô Oánh nghe thấy thoáng chốc đỏ nhừ cả mặt. Cô định bày tượng của Hồng Tiểu Phúc trong nhà, chuyện này có đánh chết cũng không thể nói ra! Nếu để Hồng Tiểu Phúc biết được thì cô còn mặt mũi nào mà gặp người ta?

Tô Oánh lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Không có, không có gì hết!"

Hồng Tiểu Phúc nhìn cô với vẻ kỳ lạ, lẩm bẩm: "Làm gì mà thần thần bí bí thế..."

Triệu Minh tất nhiên cũng biết suy nghĩ của Tô Oánh, vội vàng đổi chủ đề: "À phải rồi, anh Phúc, cậu mang theo nhiều thịt sói về thế làm gì? Những thứ này không phải chỉ có xương mới đáng tiền thôi à? Cấp trên nói xương là nguyên liệu quan trọng để làm thuốc kích thích LV2, thịt không đáng tiền mà."

"Cái này hả?" Hồng Tiểu Phúc cười khà khà nói, "Lúc cắt thịt tôi cảm thấy chất lượng thịt rất tốt, rất mềm mà còn đàn hồi, béo lắm, tôi đoán thứ này chắc cũng khá ngon nên định mang về cho các bạn trong lớp nếm thử, đến một lần không thể về tay không được."

Triệu Minh: "..."

Tô Oánh: "..."

Những người khác: "..."

Tính cách của Hồng Tiểu Phúc cực kì khiến người khác yêu mến.

Bản thân cậu ấy có thể làm được thứ gì luôn nghĩ tới mọi người, cũng vì vậy mà mọi người rất sẵn lòng giúp đỡ cậu ấy.

Có một câu nói rất hay rằng, bạn đối xử với thế giới thế nào, thế giới sẽ đối xử với bạn như thế.

Đoàn người của họ cộng thêm Chuột Bự vừa nói vừa cười ra khỏi cầu dị cảnh. Lập tức có anh lính bước tới hành lễ, sau đó hỏi thăm, "Các bạn ở trong đó thuận lợi chứ?"

"Thuận lợi lắm," Thạch Đào gật đầu, "Chỗ chúng tôi có phát hiện lớn, cần gặp các vị thủ trưởng ngay."

Anh lính kia đơ người, sau đó lập tức chạy ra ngoài, "Tôi đi thông báo ngay đây!"

Lưu Hoa Quân và những người kia đến rất nhanh, khi thấy đội ra đầu tiên là nhóm tiến vào rừng rậm của Hồng Tiểu Phúc, họ đơ người. Sau đó Lưu Hoa Quân hỏi thăm rất quan tâm: "Bên trong thế nào rồi? Không bị thương chứ?"

Hồng Tiểu Phúc cười khà khà lắc đầu: "Không bị thương, mà còn có phát hiện đặc biệt."

"Ở đây ạ," Thạch Đào lập tức lấy bốn viên tinh thể màu đỏ ra giao nộp cho ông, "Thủ trưởng, chính là thứ này!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.