Editor: Nguyetmai
Trong phòng họp rất yên tĩnh.
Nghị trưởng Togashi ngồi trên ghế sofô pha trong phòng họp, đang uống trà.
Bình thường ông ta rất thích uống trà, vì mỗi lần thưởng trà có thể khiến tâm trạng của ông ta nhanh chóng bình tĩnh hơn.
Căn phòng họp bên trong bức tường vây cầu bao rất rộng lớn, ánh sáng dìu dịu chiếu rọi cả căn phòng, mùi gỗ thơm nhẹ nhàng thoảng qua cánh mũi của Nghị trưởng Togashi.
Mùi gỗ giáng hương mắt chim*. (*)
(*) Gỗ giáng hương mắt chim có tên khoa học là Pterocarpus Iindicus.
Nghị trưởng Togashi rót một chén trà Vũ Tiền Long Tỉnh mà bên quân đội cung cấp rồi “ừng ực” một hơi uống hết.
Ông ta đang rất phiền lòng, đồng thời ông ta cũng biết rõ cảm giác phiền lòng này từ đâu mà có – ông ta đã đợi ở chỗ này gần một tiếng đồng hồ, uống cạn một ấm trà rồi.
Đúng vậy, ấm trà trên bàn bây giờ là ấm mới được thay đấy.
Thực ra cho dù có một tí ti khả năng thôi, Nghị trưởng Togashi cũng không muốn gặp lại thủ trưởng Phương nữa.
Các cụ có câu rất hay, phong thủy lưu chuyển, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.
Nhưng mà phong thủy lưu chuyển hơi bị nhanh quá đấy?!
Nó là cái bánh xe à?!
Chân trước vừa đến Hà Đông chân sau đã vọt tới Hà Tây rồi? Lái máy bay đi chắc?
Bây giờ đã qua hơn một giờ đồng hồ, hơn một giờ đồng hồ mà bên này không có lấy một người nào chính thức đến chào hỏi đón tiếp ông ta!
Nếu là trước kia, Nghị trưởng Togashi chắc chắn sẽ cho đối phương đẹp mặt, nhưng bây giờ ông ta thực sự không có cái vẻ tự tin ấy.
Bên kia có bốn hạt giống LV4 đang chờ tin tốt của ông ta kia kìa, ông ta không “cứng rắn” được.
Ông ta nhất định phải gặp được thủ trưởng Phương, hôm nay bất luận thế nào cũng phải gặp được.
Dù gì bây giờ linh quả LV3 đều bị con thỏ này thu mua dự trữ hết rồi, ông ta không tìm được cách thứ hai nữa.
“Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!” Nghị trưởng Togashi không ngừng âm thầm cổ vũ bản thân – nếu trước khi đến đây đã dự đoán được hậu quả này, ông ta phải bình tĩnh mà chờ đợi.
Sau cùng, khi ông ta uống thêm hai chén trà nữa, bên ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, sau đó, cánh cửa mở ra.
“A, Nghị trưởng Togashi, xin lỗi đã để ông đợi lâu.” Thủ trưởng Phương bước vào phòng với vẻ áy náy, ngồi xuống đối diện Nghị trưởng Togashi. Trên mặt ông hiện rõ vẻ áy náy và ngượng ngùng, thế nhưng chỉ một câu nói của ông suýt nữa đã khiến Nghị trưởng Togashi tức ói máu mà chết: “Mấy hôm nay bận thu mua hoa quả, quả thật quên cả thời gian. Mải thu tới tận bây giờ, tôi thấy hoa quả trong phạm vi toàn thế giới đã bị mua hết rồi, bấy giờ mới thấy yên tâm hơn. Thật lòng xin lỗi, xin lỗi ông nhiều nhé.”
Nghị trưởng Togashi: “…”
M*ẹ kiếp, làm như không nhắc đến chuyện hoa quả lúc này thì ông sẽ chết ấy nhỉ?! Hả? Có phải sẽ chết luôn không?!
“Ơ!? Hình như nước trà hơi nguội rồi nhỉ?” Thủ trưởng Phương xắn tay áo lên mà gọi: “Tiểu Lý, làm ăn kiểu gì vậy, làm sao lại để ngài Nghị trưởng uống trà lạnh được? Mau chóng đổi đi!”
Nói rồi, thủ trưởng Phương than thở: “Ôi chao, cái thứ trà này mà nguội ngắt thì uống vào không ra gì đâu, ông nói xem có đúng không hả Nghị trưởng Togashi?”
Nghị trưởng Togashi: “…”
Ông tưởng tôi không biết nguội ngắt nghĩa là gì hả?
“Không sao, tôi thích uống trà nguội.” Nghị trưởng Togashi ngậmnhịn đắng nuốt cay, nghẹn ngứ một hồi lâu mới thốt ra được một câu châm chích chẳng mặn chẳng nhạt: “Thủ trưởng Phương bận rộn thật, trùng hợp làm sao, lần này tôi tới đây cũng gấp gáp, ông xem, chúng ta nói luôn vào chuyện chính nhé?”
“Ôi chao, ông coi ông kìa, ban nãy tôi đã nói rồi đấy thôi.” Nụ cười của thủ trưởng Phương càng thêm rạng rỡ: “Tôi bận xong hết rồi! Hoa quả chúng tôi thu hết rồi, bây giờ tôi muốn bận rộn cũng không còn cơ hội nữa. Nghị trưởng Togashi vẫn chưa ăn tối đúng không? Ông đừng nóng ruột, tôi gọi cấp dưới chuẩn bị ngay, chuẩn bị theo tiêu chuẩn quốc yến cho ông!”
Nói rồi, ông lại gọi Tiểu Lý: “Tiểu Lý, đi thông báo với nhà bếp, tối nay chúng ta “đón gió tẩy trần” cho Nnghị trưởng Togashi tại phòng quốc yến của tường bao theo nghi thức tiếp đãi cao nhất, dù gì đây cũng là kim chủ… à khụ khụ, là người bạn quốc tế hữu hảo của chúng ta, đúng không nào?”
Nghị trưởng Togashi vừa nghe thấy hai chữ “kim chủ”, da mặt đã không thể nào ngưng giần giật.
Chưa bắt đầu thương lượng gì ông đã mài dao rồi phải không?!
“Thủ trưởng Phương khách sáo thế?.” Nghị trưởng Togashi nheo mắt lại: “Quý quốc vung tay mua một lượng lớn linh quả LV3 như vậy, chắc hẳn đã tích trữ được kha khá nhỉ?”
“Ôi chao, ngài Nghị trưởng đề cao chúng tôi quá rồi.” Thủ trưởng Phương thở dài, nháy mắt với Nghị trưởng Togashi rồi nói: “Thực ra chúng tôi cũng không có cách nào khác, ông nghĩ mà xem, Trung Quốc chúng tôi đông dân như thế, nếu như có thêm vài nhân tài LV4 nữa xuất hiện, vậy cũng khó nói lắm, đúng không nào? Tuy rằng bây giờ chưa nhiều đến mức vậy, nhưng sau này không ai dám chắc, đúng không? Lần này chúng tôi mới có thêm một người thôi, nhưng mà lỡ như, tôi chỉ nói lỡ như thôi, qua mười ngày hay nửa tháng gì đó mà xuất hiện thêm người nữa thì sao nhỉ? Tài nguyên ấy mà, phải chuẩn bị thật đầy đủ, như thế mới thấy vững dạ, nếu không, nói gở miệng chứ, lỡ như có ba hay bốn hạt giống LV4 cùng đột phá thì sao? Đúng không nào? Thế thì phiền lòng đến cỡ nào chứ, buổi tối ngủ cũng không ngon giấc đấy nhỉ? Phải ra ngoài cầu cứu người ta thì nói chuyện cũng chẳng cứng rắn được ấy chứ!”
Nghị trưởng Togashi thật sự không ngồi im được nữa.
Câu này quá độc địa, ông cứ thẳng tay tát vào mặt tôi luôn đi!
“Khụ khụ, thủ trưởng Phương nói có lý lắm.” Nghị trưởng Togashi nhẫn nhịn cảm giác da đầu tê dại, bàn tay bên dưới bàn trà của ông ta sắp bị siết vỡ rồi: “Quả đúng vậy, có đủ tài nguyên sẽ thấy vững dạ hơn.”
“Đúng rồi.” Thủ trưởng Phương vỗ đùi đen đét: “Nghị trưởng Togashi, ông xem, quan hệ hai nước chúng ta vẫn rất hữu hảo nhé. Có rất nhiều chuyện, đã làm là phải nhận. Ông xem đấy, trước kia tôi tới chỗ các ông mua linh quả, tuy hơi đắt một tí xíu, nhưng tôi ghi nhận giao tình của ông. Cho nên lần này tôi tiện thể cầu phúc giúp các ông luôn, phù hộ cho quốc gia của các ông quốc thái dân an, phát triển cường thịnh. Kể ra cũng không biết lời cầu chúc này có hiệu nghiệm không, nếu chưa hiệu nghiệm thì tôi cầu thêm lần nữa, chuyện này đơn giản thôi mà. Ông chờ chút nhé.”
Ông nói rồi chắp hai tay lẩm bẩm: “Phúc Thần tại thượng, phù hộ cho Nhật Bản có thêm vài nhân tài LV4, cầu xin, cầu xin…”
Ông chưa kịp nói xong, Nghị trưởng Togashi đã kéo ông như gặp phải quỷ, ông ta lắc đầu như trống bỏi: “Khỏi cần! Khỏi cần cầu phúc gì hết, bây giờ chúng tôi rất ổn!”
Mồ hôi lạnh trên trán Nghị trưởng Togashi ròng ròng chảy xuống.
M*ẹ kiếp, mới có bốn đứa mà ông ta đã phải uống cả ấm trà, nếu như cái miệng quạ của lão cáo già trước mặt ông ta “thiêng” thật, ông ta sống sao nổi?
“Hả!? Không cần à?”
Thủ trưởng Phương nhìn ông ta với vẻ tò mò: “Xuất hiện LV4 là chuyện tốt thế cơ mà, trông ông sợ chưa kìa, ha ha ha, ôi chao, thả lỏng đi, thả lỏng đi, làm gì có chuyện nghiệm như thế được, đúng không?”
“Đúng… Đúng là không thể nghiệm như thế được…” Nghị trưởng Togashi hiện tại rất muốn đánh người.
Đây đúng là sống không bằng chết mà!
“Tôi đã nói rồi mà.” Thủ trưởng Phương tự rót cho mình một chén trà rồi bảo: “Tóm lại bất kể Nghị trưởng Togashi nói thế nào, với mối giao hảo của chúng ta, tôi chắc chắnc sẽ chúc phúc cho ông. À phải rồi, không biết mục đích chuyến viếng thăm Trung Quốc lần này của Nghị trưởng Togashi là...”
“Ra giá đi.” Nghị trưởng Togashi đột nhiên nhìn thủ trưởng Phương chằm chằm.
Không cần nghi ngờ gì nữa, chuyện bi kịch nhất trên thế giới này, ngoài bốn việc đi tè trúng giày, đổ canh vào quần, chùi đít rách giấy, đánh rắm són phân ra thì chính là việc người mà bạn vừa chơi khăm một vố bây giờ đang ngồi trước mặt bạn, hơn nữa trong tay người ta còn cầm sẵn con dao để làm thịt bạn.
Cho dù bạn hận không thể cầm roi quật chết người ta.
Nhưng bạn phải nhẫn nhịn, sau đó phải tươi cười hỉ hả nói chuyện với người ta.
“Ra giá gì cơ?” Thủ trưởng Phương nhìn ông ta với vẻ mặt ngơ ngác, cho dù trong lòng biết tỏng, nhưng không thể để lộ ra ngoài!
Nghị trưởng Togashi hít thở thật sâu, nhẫn nhịn cảm giác muốn đánh người.
Không được ra tay, không được ra tay.
Động tay động chân sẽ rắc rối to đấy, đây là địa bàn của người ta, mà mình còn đánh không lại...
Sau khi hít thở sâu vài lần, cuối cùng Nghị trưởng Togashi cũng bình tĩnh hơn: “Linh quả LV3, mời ông ra giá.”
“Cái này hả?” Thủ trưởng Phương nhíu mày, sờ cằm và bảo: “Thực sự xin lỗi, chúng tôi không bán cái này được, chủ yếu vì chúng tôi vất vả lắm mới tích trữ được, hơn nữa bây giờ chúng tôi cũng không đủ ăn...”
“Xin ông cứ ra giá.” Nghị trưởng Togashi nghiến răng nghiến lợi: “Không cần nói những câu thừa thãi khác, chúng ta đều là người thông minh. Ông muốn nâng giá, tôi có thể chấp nhận.”
“Hả?” Thủ trưởng Phương tươi cười nhìn ông ta: “Nghị trưởng Togashi hình như nghĩ sai rồi. Chính chúng tôi còn không đủ ăn, ông nhìn xem đất nước tôi có bao nhiêu nhân khẩu? Bây giờ số lượng LV4 mới được có hai người, lỡ như mấy hôm nay xuất hiện thêm người thứ ba thì sao... Nhưng kể ra thì, lần này Nghị trưởng Togashi nóng lòng thu mua linh quả như vậy, chắc hẳn là có người cấp LV4 xuất hiện rồi? Ông có kinh nghiệm tâm đắc gì, có thể giao lưu với chúng tôi không? Chúng tôi cũng muốn học hỏi kinh nghiệm tiên tiến từ quý quốc.”
Nghị trưởng Togashi: “...”
Thánh thần thiên địa ơi muốn lật bàn!
Có cái quần què kinh nghiệm ấy! Làm sao ông mày biết được mấy đứa đấy tại sao lại đột phá cùng lúc chứ!
Nghị trưởng Togashi thực sự muốn đánh nhau.
Nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn...
“Hai triệu đô la Mỹ, một quả.” Nghị trưởng Togashi khẽ nghiến răng mà thốt ra một con số: “Tôi cần bốn nghìn quả.”
“Nghị trưởng Togashi.” Thủ trưởng Phương khẽ thở dài mà nói: “Cũng vì quan hệ của hai ta, tôi không lằng nhằng với ông nữa nhé. Bây giờ chúng tôi thực sự không đủ ăn, ông cũng biết sản lượng của thứ này đã giảm đi rất nhiều. Bên trong dị cảnh số 23 nghèo nàn không khác gì sa mạc, căn bản không sinh trưởng được. Nếu chúng tôi bán cho các ông, chúng tôi thật sự không có mà ăn.”
Câu này lại đâm thẳng vào trái tim của Nghị trưởng Togashi...
Nếu không phải nhận được tin tức dị cảnh số 23 sớm nhất, làm sao ông ta dám bán linh quả cho Trung Quốc?
Kết quả bây giờ thì hay rồi, bán cũng đã bán, thế mà sau đó không có tài nguyên gì...
“Thủ trưởng Phương.” Nghị trưởng Togashi trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Bất luận thế nào cũng xin nhờ quý quốc giúp lần này, còn về giá cả... chúng ta có thể thương lượng thêm.”
“Chuyện này...” Thủ trưởng Phương sờ cằm, sau đó lắc đầu: “Nghị trưởng Togashi, tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông, nhưng tình hình trong nước chúng tôi thực sự rất đặc thù. Thế này nhé, lát nữa chúng ta đón gió tẩy trần, dù sao ông cũng không tổn thất gì với một buổi tối, ông cũng phải cho phép chúng tôi quay về nghiên cứu kỹ càng, được chứ?”
Nghị trưởng Togashi nhíu mày một lúc lâu, sau cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý: “Được rồi, nhưng mong thủ trưởng Phương nhanh chóng hết sức có thể, bên phía chúng tôi... Tthật sự không đợi thêm được nữa.”
“Hiểu rồi! Ôi chao, ông xem, thế có phải xong rồi không?” Thủ trưởng Phương cười ha hả, lập tức đứng dậy: “Nào nào nào, Nnghị trưởng, mời đi bên này, chúng ta ăn bữa cơm cho ấm bụng đã rồi nói sau!”
“Vâng, làm phiền rồi.”
Hai người di chuyển, nhưng vừa ra cửa đã thấy Tiểu Lý vội vàng bước tới, ghé vào tai thủ trưởng Phương mà nói nhỏ: “Thủ trưởng Phương, bên đó, đã về rồi.”
Hai mắt thủ trưởng Phương thoáng chốc sáng ngời: “Thật sao? Tốt, lát nữa tôi qua ngay!”