Âu Thần

Chương 24: Chương 24




Translator: Nguyetmai

Tô Cuồng nói muốn ăn gì thì ăn cái đó, nhưng hiển nhiên đối với Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh, thực ra ăn gì không quan trọng lắm, có thể no bụng là được rồi...

"Làm phiền chú quá", Hồng Tiểu Phúc cười ha ha nói lời cảm ơn, "Thực ra cháu cũng không làm gì cả, chú xem chú còn mời cháu ăn cơm, còn đích thân tới đón cháu nữa."

Đối với chuyện của Hồng Tiểu Phúc, Tô Cuồng từng nghe con gái kể không ít lần, ấn tượng của ông về chàng trai ấm áp và tích cực này rất khá, giờ nghe cậu nói vậy ông liền mỉm cười, "Đều là người nhà cả, cháu với Oánh Oánh nhà chú là bạn cùng bàn, chú đã nghe nó nhắc tới cháu từ lâu rồi, vẫn luôn muốn gặp mặt cháu mà không có cơ hội. Cháu với Oánh Oánh cùng nhau thức tỉnh quả là chuyện hiếm có, sau này hãy chiếu cố lẫn nhau. À phải rồi, chú nghe Oánh Oánh nói, năng lực của cháu là ừm... khiến người ta quỳ xuống?"

Nhắc tới năng lực này, Hồng Tiểu Phúc cũng cạn lời lắm, tại sao mình lại thức tỉnh thứ năng lực kỳ quặc này chứ...

Nhìn kiểu gì cũng thấy cợt nhả thế nào!

"Chẳng biết tại sao cháu lại có năng lực này chú ạ", Hồng Tiểu Phúc do dự trong chốc lát, nhưng chuyện này cũng không có gì để phải né tránh, "Nhưng dù gì cũng đã thức tỉnh rồi, có năng lực vẫn tốt hơn không."

"Ha ha, tâm thế này mới là tốt nhất", Tô Cuồng bỗng chốc bật cười, "Người biết hài lòng thì tâm trạng thường không quá tệ. Hôm qua chú có gặp gỡ vài lãnh đạo thành phố, nghe người ta nói có lẽ trước khi các cháu tốt nghiệp sẽ được sắp xếp một lớp đào tạo người thức tỉnh. Đại khái là dồn mười mấy người thức tỉnh trong khối trung học phổ thông của toàn thành phố vào một lớp để tiến hành bồi dưỡng. Đến lúc đó dạng người gì cũng có. Cháu với Oánh Oánh thân thiết hơn chút, lúc ấy chú nhờ cháu chăm sóc cho nó nhé."

Thực ra nhìn thế nào cũng thấy Tô Oánh chăm sóc Hồng Tiểu Phúc mới đúng, nhưng Tô Cuồng nói như vậy nghe thoải mái hơn nhiều.

Không hổ là người lăn lộn trong giới kinh doanh, nghệ thuật giao tiếp rất khá.

Hồng Tiểu Phúc bỗng chốc cảm thấy trách nhiệm của mình lớn hơn kha khá, cậu lập tức đáp lại, "Chú nói gì thế, bình thường Tô Oánh giúp đỡ cháu nhiều, nếu được tới lớp bồi dưỡng thật thì chúng cháu phải chăm sóc, chiếu cố lẫn nhau chứ ạ."

"Ha ha, vậy cứ quyết định thế nhé."

Vừa đi vừa chuyện trò, họ đã đến cửa khách sạn Thẩm Thành.

Khách sạn Thẩm Thành là khách sạn khá đồ sộ trong cả thành phố, tầng một và tầng ngầm là nhà hàng, tầng hai là trung tâm thể hình, tầng ba là phòng tắm và xông hơi, tầng bốn là hộp đêm, từ tầng năm đến tầng mười mới là phòng nghỉ.

Cả khách sạn ước chừng hơn ba trăm mét vuông với sáu trăm sáu mươi phòng nghỉ, phía sau còn có hồ bơi lộ thiên, từ đây có thể nhìn ra mỏ vàng trong nhà tên trọc phú Triệu Minh rốt cuộc lớn cỡ nào...

Đoàn người của Hồng Tiểu Phúc đến nơi, Triệu Minh đã đợi sẵn ở cửa từ bao giờ, vừa thấy mấy người này xuống xe đã vội vàng bước tới chào hỏi, "Chú đến rồi ạ, mau mau mau, mời vào bên trong!"

Cậu ta nói rồi mời mọi người vào bên trong.

Lúc này đã có nhân viên giữ cửa phụ trách lái xe vào bãi, Tô Cuồng dẫn theo mọi người đi vào trong tiếng cười vui vẻ, vừa đi ông vừa nói, "Tiểu Minh à, lâu lắm không gặp, cháu lúc nào cũng cười hì hì như vậy nhỉ."

"Cảm ơn chú đã khen", Triệu Minh cười hì hì trả lời, "Như thế tâm trạng mới tốt. Chú xem, linh vật may mắn của chúng cháu còn chưa u sầu, cháu có gì phải sầu đâu, đúng không chú?"

Sau đó cậu ta đi trước dẫn đường.

Với tư cách là cậu chủ nhỏ của khách sạn này, phần lớn nhân viên phục vụ ở tầng một đều biết mặt Triệu Minh. Thấy cậu ta dẫn khách vào cửa, họ vội vàng đứng dậy chào hỏi, "Chào cậu chủ!"

"Ừ, được rồi, mọi người cứ làm việc của mình đi", Triệu Minh hài lòng gật gật đầu, sau đó dẫn mọi người đi xuống tầng.

Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh lần đầu tiên đến một nơi cao cấp như vậy, nhưng dù nghèo không được thiếu ý chí, tuy rằng trong lòng rất căng thẳng, tuyệt đối không thể hiện ra ngoài, tránh cho các bạn cùng lớp mất mặt. Suốt dọc đường, hai anh em thẳng lưng ưỡn ngực, ánh mắt không liếc dọc liếc ngang, chỉ có bàn tay đang kéo tay anh trai của Thẩm Tiểu Linh ướt sũng, có thể nhìn ra được thực chất cô bé rất căng thẳng...

Hồng Tiểu Phúc nắm tay cô bé, nói nhỏ, "Không sao đâu, đều là người nhà mà."

Những người này đúng là người nhà, quan hệ của cậu với Triệu Minh quả thực không có gì để chê...

Hiển nhiên Triệu Minh cũng nhìn ra được vẻ căng thẳng của Thẩm Tiểu Linh. Cậu ta hô lên với các nhân viên phục vụ xung quanh, "Nghe cho rõ đây, Người tôi mời cơm hôm nay là khách quý! Họ đều là bạn cùng lớp của tôi, mọi người phải phục vụ cho cẩn thận, đến lúc đó tiền tip không thiếu phần mọi người đâu!"

Một dàn nữ phục vụ xinh đẹp lập tức ríu rít, "Biết rồi thưa cậu!" "Vâng thưa cậu!" "Quý ông đây đẹp trai quá!" "Bạn cùng lớp của cậu chủ cũng rất đẹp trai!" "Em gái xinh xắn ghê!"

Họ thi nhau nịnh nọt, người này nói ngọt, người kia còn ngọt hơn...

Thực ra nhân viên phục vụ ở những nơi như thế này căn bản không dám khinh thường người khác như trên tivi.

Có trời mới biết những người có thể đến nơi như thế này ăn uống có xuất thân như thế nào, dù là ông chủ cũng không dám đắc tội khách. Nếu họ rảnh hơi châm chọc ai đó thì tuyệt đối mất việc ngay trong chớp mắt...

Cho nên người nào cũng sớm có ý định rồi, lát nữa câu nào dễ nghe thì nói câu đó!

Tầng ngầm của khách sạn Thẩm Thành là nhà hàng cao cấp, cho nên các loại đồ ăn cao cấp như hải sản, tổ yến, bào ngư vi cá cần gì có nấy, Thẩm Tiểu Linh đi dọc đường nhìn không kịp chớp mắt.

Nhất là đi ngang qua bể hải sản, nhìn tôm hùm, cá bơn, hải sâm, bào ngư bốn đầu, bào ngư năm đầu*, hay tôm tích to cỡ ba con cộng vào đủ năm trăm gram đang bơi trong đó...

(*)Đầu ở đây chỉ một cân Tư Mã ( bằng khoảng 0,3 kilogram), bào ngư càng ít "đầu" tức là càng to, bào ngư bốn, năm đầu thuộc loại hảo hạng.

Đúng là mở rộng tầm mắt.

Sau đó cô bé nhìn lên bảng giá bên trên...

Tôm hùm 998 tệ một con, Thẩm Tiểu Linh hít một hơi thật sâu, sau đó âm thầm tính toán – con tôm hùm này có thể mua 499 thanh Dove!

Trời đất ơi như vậy đủ cho mình ăn trong bao lâu nhỉ?!

"Nào nào nào, mời mọi người ngồi", Triệu Minh dẫn bốn người ngồi xuống một chiếc bàn cỡ vừa, sau đó nói với Tô Cuồng, "Chú, hôm nay chú tới chỗ cháu, cháu sắp xếp, chú nhất định phải giữ thể diện cho cháu đấy!"

Tô Cuồng hiển nhiên có vẻ khó xử, "Chú đã hứa với anh em Tiểu Phúc rồi, hôm nay chú mời. Làm sao chú có mặt mũi để cháu mời được, hơn nữa dù gì chú cũng là trưởng bối, làm gì có đạo lý để vãn bối mời, hôm nay để chú."

"Chú đừng để bụng." Triệu Minh lắc đầu như trống bỏi, "Chú, chú không biết rồi, hôm nay cháu mặt dày góp vui, thực ra là có nguyên nhân cả. Cho nên bữa cơm hôm nay nhất định phải để cháu mời! Nếu chú không chịu nghĩa là không giữ thể diện cho cháu, cháu không vui đâu nhé!"

Nghe cậu ta nói như vậy, Tô Cuồng bật cười, "Cháu nói thật đấy à?"

Triệu Minh gật đầu cái rụp: "Thật trăm phần trăm!"

Tô Cuồng cũng không phải người thích nói nhiều, không phải ông không mời nổi, nhưng những lúc như thế này phải giữ thể diện cho người ta. Người ta đã nói rồi đó thôi, có nguyên nhân cả.

Nếu như nghĩ theo hướng này, con gái Tô Oánh của ông và Hồng Tiểu Phúc đều thức tỉnh rồi, chắc hẳn Triệu Minh muốn hỏi chuyện liên quan đến vấn đề này, cũng không nên thoái thác nữa, ông lập tức nói, "Được, vậy hôm nay chú phải ăn một bữa no nê mới được, dù sao cháu cũng không thiếu gì thứ này."

"Ha ha ha, như vậy là tốt nhất!" Triệu Minh lập tức búng tay, "Được rồi, bắt đầu đưa món ăn mà tôi đã dặn lên đi, bảo nhà bếp nhanh chân nhanh tay tí, biết đây là ai không? Toàn bạn cùng lớp của tôi cả! Tô Oánh, lớp trưởng vĩ đại của lớp chúng tôi! Người thức tỉnh nguyên tố băng!" Sau đó Triệu Minh long trọng giới thiệu Hồng Tiểu Phúc, "Đây là anh Phúc, nói ra chỉ sợ mấy người sợ chết khiếp, anh Phúc cũng là người thức tỉnh đấy! Biết năng lực của người ta là gì không? Có thể khiến người khác quỳ gối đấy, thử hỏi có sợ không?"

Lũ nhân viên phục vụ kia cũng là người hiểu sự đời.

Họ đã từng tiếp đón không ít người thức tỉnh đến ăn mừng, nhưng người có năng lực kỳ lạ như Hồng Tiểu Phúc quả thực là thấy lần đầu...

Có thể khiến người khác quỳ gối, thế này thì không nên trêu vào cậu ta...

Lập tức cả đám nhân viên nhỏ nhẹ đáp, "Đã rõ thưa cậu chủ!"

Họ chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa. Dù gì cũng là cuối tuần, Triệu Minh còn cố ý chuẩn bị hai chai Mao Đài cho Tô Cuồng, những người còn lại thì uống bia góp vui.

...

Cùng lúc đó, ở cửa khách sạn Thẩm Thành.

Một chiếc Volkswagen Phaeton và một chiếc Audi A6L lần lượt lái vào bãi đỗ xe, sau đó có bốn người từ trên xe bước xuống.

Đó là Trương Dương và ba của cậu ta – Trương Minh Huy, trên chiếc xe còn lại cũng là hai cha con, người cha là nhân vật có máu mặt ở một ban ngành nào đó, mặc âu phục, thắt cà vạt, trên người có khí phách mà người làm ở cơ quan hành chính luôn có. Cậu con trai xuống xe cùng ông lại mặc đồ thường, mặt mũi vênh váo khệnh khạng.

Nếu như Hồng Tiểu Phúc có mặt lúc này, nhất định sẽ nhận ra tên này - chẳng phải là Sói Nhỏ Xam Xám đó sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.