Âu Thần

Chương 190: Chương 190: Đây chính là “lòng ta có mãnh hổ, khe khẽ ngửi tường vi” trong truyền thuyết ư?




Translator: Nguyetmai

"Trời ạ, đây là thứ gì vậy?"

"Cái áo giáp này trông hình như... Rất mềm mại thì phải?"

"Chẳng lẽ cái này chính là áo giáp cao cấp hơn mà Hoa Hạ mới nghiên cứu ra sao? Không biết tính năng như thế nào nhỉ!"

Đám người xung quanh líu ríu bàn luận ở bên kia, lúc này Lý Di mỉm cười bắt đầu giới thiệu cho mọi người.

"Các vị." Giọng nói của Lý Di cực kỳ đúng mực, trầm khẽ mà có sức hút, cô nhìn mọi người xung quanh, rồi nói: "Đây chính là trang bị LV3 mới nhất hiện nay mà nước chúng tôi nghiên cứu chế tạo ra, chúng tôi đặt tên cho nó là seri trang bị Phúc Linh 3."

Trang bị LV3!

Vừa nghe đến cấp bậc này, tất cả mọi người đều ngẩn cả ra.

Bây giờ... Thật sự có thể sản xuất ra trang bị LV3 rồi ư? Trang bị này quả thật trông rất đặc biệt, nhưng có thật sự mạnh như vậy không?

Phải biết rằng, chất lượng của LV2 vượt bậc hơn hẳn LV1!

Trang bị này còn ghê gớm hơn LV3 nữa sao?

"Không phải chứ?" Trình Dương trợn to mắt: "Bây giờ thật sự đã có trang bị LV3 rồi hả?"

Ninh Hạo cũng rất là tò mò, cậu ta hỏi Hồng Tiểu Phúc: "Anh Phúc, trang bị này mạnh đến vậy sao? Có phải nó sắc bén hơn không?"

"Các em cứ xem là được rồi." Hồng Tiểu Phúc cười híp mắt: "Đảm bảo vượt ngoài dự đoán của các em."

Rất nhanh, sự tò mò của tất cả mọi người ở đây đều tăng cao, ý nghĩa của trang bị LV3 này chắc là lớn lắm - chuyện này có cùng khái niệm với việc đổi mới cải tiến máy bay chiến đấu. Nó gần như tương đương với so sánh máy bay chiến đấu của hai mươi năm trước với J20* của bây giờ...

(*) J20: tiêm kích 20 hay Chengdu J-20 "Mighty Dragon" là máy bay tiêm kích tàng hình hai động cơ version 5 do Tập đoàn Công nghiệp hàng không Thành Đô sản xuất nhằm phục vụ cho Không quân Quân Giải phóng Nhân dân Trung Hoa.

"Cô Lý Di, ưu thế của trang bị LV3 này so với trang bị LV2 là gì?" Luna là người đầu tiên lên tiếng. Dù sao trước đó chính cô đã tự thí nghiệm, nên trong những người này cô là người khá có tiếng nói.

Nghe cô hỏi câu này, mọi người ở đây lập tức vểnh tai lên, chờ nghe xem trang bị này mạnh cỡ nào.

"Tôi tin rằng bây giờ mọi người hẳn là đã vô cùng tò mò." Lý Di cũng không vòng vo tam quốc, cô nói thẳng: "Đây là trang bị mà nước chúng tôi dung hợp một loại kim loại có kết cấu cực kỳ đặc biệt được phát hiện trong dị cảnh để tạo ra. Nói về độ sắc bén thì loại trang bị này mạnh hơn trang bị LV2 một chút, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến nó có thể trở thành trang bị LV3. Nguyên nhân thật sự nằm ở chỗ bộ trang bị này có hiệu quả co giãn vô cùng mạnh mẽ." Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Đại Tráng: "Đại Tráng, chuẩn bị đi."

"Được." Đại Tráng với hình thể giống như người khổng lồ cười ha ha đáp lời, sau đó anh giơ lên thanh kiếm to lớn trong tay, nói: "Tất cả mọi người tránh ra một chút, để khỏi bị thương."

Tránh ra?

Đám người đứng cách đến bốn, năm mét mà? Với khoảng cách này mà còn có thể bị thương được ư?

Chẳng lẽ anh tu luyện ra kiếm khí rồi hả?

Đám người quả thật rất tò mò, nhưng dù sao an toàn là trên hết. Người ta bảo bạn tránh một chút mà bạn không tránh, lỡ như bị thương thật thì sẽ xấu hổ lắm đúng không?

Cho nên mọi người nhanh chóng tự động tránh né chừa ra một con đường.

Đại Tráng nắm thanh kiếm to lớn, sắc mặt nghiêm túc, sau đó anh đột nhiên hét lớn một tiếng: "Giãn!"

Một tiếng "soạt" vang lên, mọi người thấy thanh kiếm to trong tay Đại Tráng đột nhiên kéo dài ra gấp sáu, bảy lần, đạt đến chiều dài mười bốn, mười lăm mét!

Trong nháy mắt tất cả mọi người đều ngơ ngác!

Đây là cái quái gì đây? Thanh kiếm này còn giãn dài ra được hả?

Đù má, cái này còn trâu bò hơn kiếm khí nữa!

Cái thứ kiếm khí kia cũng chỉ nằm trong tưởng tượng, hơn nữa nếu là khí, như vậy độ sắc bén ra sao cũng khá là khó nói.

Nhưng thứ này thì khác, đây là thực thể, khả năng cắt kim loại của chính nó cao bao nhiêu thì thanh kiếm này cũng cao bấy nhiêu!

Chẳng trách được gọi là trang bị LV3, thế này thì trang bị LV2 bình thường gặp nó còn chơi được cái khỉ gì?

Người ta dài hơn bạn gấp mấy lần đó được chưa?

"Trời ạ! Ghê gớm như vậy sao!"

"Quả thật không thể tưởng tượng nổi, chuyện này ảo quá đi chứ!"

"Vũ khí này ghê gớm quá, vô địch luôn rồi!"

Cả đám người đều sợ đến ngẩn ra!

Ba người Trình Dương nhìn nhau, đồng thời cảm thấy một luồng hơi lạnh toát ra từ cánh tay, tóc gáy cũng dựng hết lên.

Khoa học kỹ thuật được biểu diễn trực tiếp trong ngày hôm nay thật sự khiến bọn họ vô cùng ấn tượng!

Bây giờ khoa học kỹ thuật của nước ta đã ghê gớm vậy sao?

May mà vẫn còn kịp, bằng không nếu như sau này bọn họ thật sự ra nước ngoài, ở nước ngoài nhiều năm rốt cuộc sau khi trở về thì y như đồ nhà quê chẳng hiểu cái gì cả, vậy thì hỏng rồi!

Hướng lợi tránh hại là bản năng của con người.

Không nói đâu xa, hai năm gần đây, có rất nhiều du học sinh ở nước ngoài bắt đầu về nước hàng loạt, những người đang đi học cũng tỏ ý rằng bây giờ môi trường trong nước rất tốt, họ sẵn lòng trở về sau khi tốt nghiệp.

Vì sao? Còn chẳng phải là vì cơ hội phát triển ở trong nước hiện tại đang rất lớn sao?

Bây giờ còn khủng hơn, linh khí khôi phục, hiện nay khoa học kỹ thuật trong nước cũng đã phát triển. Chẳng những phát triển mà thậm chí còn có thể nói là lại một lần nữa đứng đầu thế giới. Trước tình hình này, có kẻ ngốc mới đi ra nước ngoài!

Không cầu mong người ta yêu nước được bao nhiêu, dù sao mỗi người đều có cách nhìn khác nhau.

Nhưng ít nhất người ta cũng đã trở về, miễn là lựa chọn phát triển ở trong nước thì chẳng phải kết quả cũng đều như nhau sao?

Mà rất rõ ràng, lúc này thật ra Đại Tráng cũng chỉ mới biểu diễn đơn giản một chút thôi.

Công nghệ cao quan trọng nhất thật sự còn đang nằm trên cánh tay Thạch Đào!

"Mời mọi người xem." Lý Di bắt đầu giới thiệu thứ thật sự quan trọng trong những trang bị này: "Vị chiến sĩ này đã bị thương trong dị cảnh của chúng tôi, mất hết toàn bộ cánh tay phải. Cho nên bây giờ anh ấy đã được thay cánh tay máy thuộc bộ Phúc Linh mới nhất mà nước tôi nghiên cứu chế tạo ra. Cánh tay này còn tốt hơn, mạnh mẽ hơn cánh tay gốc của anh ấy, vả lại điểm quan trọng nhất là khi điều khiển sẽ hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác không thoải mái nào cả."

Khi nghe được tin tức này, những người thức tỉnh bên dưới lập tức vô cùng hưng phấn!

Cái này hay quá!

Không nói đến những điểm khác, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để tạo nên sức hút chí mạng đối với mọi người!

Vì sao ư?

Người thức tỉnh phải chiến đấu!

Ai có thể đảm bảo rằng cả đời mình thuận buồm xuôi gió không bị thương chút nào chứ?

Lỡ như thật sự bị thương nặng, bị mất tay chân thì sao? Phải làm sao bây giờ? Làm một người tàn tật ư?

Nhưng có cái này rồi thì sẽ khác!

Chi giả có thể kết hợp hoàn hảo với cơ thể, sự xuất hiện của thứ này là bước ngoặt của thời đại, chỉ cần có tiền thì sau này không còn tàn tật nữa rồi!

Thậm chí nếu như nghĩ xa hơn nữa, thứ này có thể làm ra trái tim hay không? Đúng chứ? Liệu có thể thay thế những bộ phận già yếu trong cơ thể hay không?

Liệu có thể thay thế những bộ phận bị bệnh trong cơ thể chăng?

Chuyện này cũng thật khó nói!

Thời nay có bao nhiêu người muốn dùng tiền mua mạng sống mà không mua được chứ? Có thứ này tương đương với việc có cái mạng thứ hai, thứ ba, thậm chí là mạng thứ tư!

"Anh trai này." Lập tức có người thức tỉnh ở phía dưới hỏi: "Cánh tay máy này của anh có khiến anh cảm thấy không thoải mái chút nào không? Nó linh hoạt chứ?"

Cả đám người đều nhìn Thạch Đào, mắt đầy chờ mong.

Cũng chẳng trông mong là rất linh hoạt, chỉ cần có thể sử dụng là được rồi!

"Nói chung là rất ổn." Thạch Đào cười ha ha, sau đó anh đi đến trước mặt người kia và nhìn thật kỹ, đúng lúc trông thấy một sợi tóc trên quần áo người đó, bấy giờ anh cười nói: "Chẳng hạn như sợi tóc này trên quần áo của anh."

Anh nói xong thì vươn tay ra, sờ nhẹ lên quần áo, lập tức cầm sợi tóc kia lên.

Chuyện này lại khiến tất cả mọi người sợ đến ngẩn ra thêm lần nữa!

Làm thật hay hơn là nói nhiều!

Động tác này của Thạch Đào thực tế hơn việc anh khoe khoang cái này ghê gớm đến đâu rất nhiều!

Đến cọng tóc bé xíu trên quần áo mà cũng có thể cầm lên, vậy còn cần hỏi đến những chuyện khác sao?

Mà quan trọng nhất chính là vào lúc này Lý Di cười giải thích: "Mọi người đừng bất ngờ, chức năng cánh tay của anh chiến sĩ Thạch Đào này không chỉ có như thế. Mọi người cũng đã thấy, thanh kiếm to kia có thể co giãn, mà rất rõ ràng, cánh tay này cũng có chức năng như thế."

Lúc này Thạch Đào đứng ở giữa sân, anh giơ tay lên, sau đó mọi người nghe thấy một tiếng "soạt", cánh tay của Thạch Đào giãn dài ra khoảng chừng ba mét!

Anh nhẹ nhàng gỡ cái kẹp tóc hoa hồng trên tóc một cô gái trước mặt xuống.

Hồng Tiểu Phúc: "..."

Không ngờ anh Thạch Đào còn biết thả thính nữa, đây có phải là lòng ta có mãnh hổ, khe khẽ ngửi tường vi* trong truyền thuyết chăng?

(*) Lòng ta có mãnh hổ, khe khẽ ngửi tường vi: nguyên gốc là "In me the tiger, sniffs the rose", một câu thơ kinh điển trong bài "In me, past, present and future meet" – tác phẩm tiêu biểu của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon, ý chỉ khía cạnh dịu dàng trong một con người có bề ngoài cứng rắn, giống như chú hổ cũng có lúc biết thưởng thức hương tường vi.

Tất cả mọi người ở đây đáp lại bằng tiếng vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt.

Trình Dương trợn mắt hốc mồm, hoảng sợ nói: "Ghê quá! Ghê quá rồi!"

Bây giờ ba người bọn họ đúng là nhìn thế nào cũng thấy khoa học kỹ thuật bên mình mới thuận mắt làm sao, Trình Dương cầm điện thoại di động bắt đầu gọi điện thoại cho các bạn học.

"Alo, Hói này, tao nói mày nghe, hôm nay tao tới một cuộc triển lãm khoa học kỹ thuật, mẹ ơi, trâu bò lắm đó mày có biết không? Trình độ khoa học kỹ thuật của nước ta cho người ta ăn hành hết, mày hiểu cái gì là ăn hành không? Cái gì? Mày không tin à? Mày chờ chút, tao chụp hình cho mày coi!"

Bên kia thì Ninh Hạo đăng lên nhóm Wechat: "Hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt, chỉ hai chữ thôi, cao cấp!"

Sau đó cậu ta chụp ảnh tách tách!

Tiêu Vi là con gái nên phải kín đáo một chút, nhưng khi khoe khoang cùng đám chị em thì giọng điệu của cô bé cũng tràn đầy tự hào: "Cuộc triển lãm khoa học kỹ thuật hôm nay thật là quá tuyệt vời, tất cả đều là công nghệ cao đó! Nhất là nước chúng ta, cao cấp cực kỳ... Còn Âu Mỹ à? Cũng tàm tạm, nhưng chắc chắn không so sánh với chúng ta được đâu, các cậu nghe tớ nói này, ngay cả exoskeleton của chúng ta cũng có thể biến hình nữa..."

Lúc này tất cả mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cơn chấn động của các trang bị LV3 thì Lý Di bên kia đã bắt đầu dẫn mọi người đi vào bên trong rồi.

Ở bên trong chính là khu vực thu hút ánh nhìn nhất và cũng bí ẩn nhất trong cuộc triển lãm khoa học kỹ thuật lần này.

Khu triển lãm vũ khí hạng nặng cấp quốc gia!

Lần này có nhiều người nước ngoài đến như vậy, nguyên nhân lớn nhất cũng nằm ở đây.

Nói thật, tuy những món đồ khoa học kỹ thuật trước đó cao cấp, nhưng có thể nói ảnh hưởng của chúng cũng không được tính là quá lớn, chuyện này giống như là điểm khác biệt giữa máy kéo và xe chở hàng. Tuy xe hàng mạnh hơn máy kéo không ít, nhưng cũng có giới hạn, máy kéo chạy chậm một chút nhưng tóm lại là có thể chạy được, đúng không?

Nhưng những thứ trong này thì hoàn toàn khác!

Đây mới thật sự là vũ khí hạng nặng của quốc gia!

Lúc này, bên ngoài khu triển lãm vẫn treo tấm màn sân khấu to lớn, tất cả mọi người đều không rõ thứ bên trong có hình dạng ra sao, họ đi theo bên cạnh Lý Di trông mong chờ đợi.

"Được rồi, các vị." Lý Di đi đến trước tấm màn sân khấu, nhìn tất cả mọi người ở đây, cô hít một hơi thật sâu, nói: "Trong này chính là phát minh khoa học kỹ thuật thật sự quan trọng nhất của chúng tôi lần này." Cô nói xong thì nhìn thời gian một chút, nói: "Còn ba phút nữa thì món đồ trong này sẽ được công bố chính thức."

Ba phút!

Lúc này tất cả mọi người ở đây đều ngừng thở.

Sau ba phút nữa là có thể nhìn thấy vũ khí hạng nặng hấp dẫn nhân tài và chính trị gia của các quốc gia trên toàn thế giới rồi sao?

Chỉ một thoáng, cả nơi này đều yên tĩnh trở lại.

Ba người Trình Dương mang vẻ mặt hưng phấn.

Nếu đã quyết định ở lại, như vậy bọn họ cũng đã chính thức xác định thân phận của mình là công dân Hoa Hạ, Hoa Hạ mạnh mẽ thì đương nhiên bọn họ cũng nở mày nở mặt.

Trình Dương hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cậu ta không ngừng hỏi Hồng Tiểu Phúc: "Anh Phúc, anh Phúc, trong này là cái gì vậy? Sao lại trang trọng như thế? Chắc chắn rất ghê gớm đúng không?"

Hai mắt của Ninh Hạo và Tiêu Vi cũng tỏa sáng, nhìn chằm chằm tấm màn sân khấu mà trái tim đập thình thịch rối loạn.

Dựa theo những món đồ khoa học kỹ thuật trước đó để suy đoán thì món đồ trong này chắc chắn là món đồ tốt, cực kỳ trâu bò!

"Ha ha, các em xem là biết." Hồng Tiểu Phúc cười ha ha, sau đó nói: "Chắc chắn sẽ khiến các em thấy chấn động!"

Trái tim của tất cả mọi người ở đây đều đập nhanh.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong lòng mọi người thậm chí cũng bắt đầu đếm theo thời gian trên đại sảnh.

"36, 35, 34... 5, 4, 3, 2, 1!"

Khi tiếng chuông mười một giờ vang lên, lúc này Lý Di giơ tay lên, nói: "Được rồi, tiếp theo xin mời mọi người quan sát trang bị nặng ký nhất của nước chúng tôi trong cuộc triển lãm khoa học kỹ thuật lần này!"

"Soạt."

Tấm màn sân khấu chậm rãi bị kéo sang hai bên, khi mọi người vừa nhìn thấy hai thiết bị cấp bậc siêu to khổng lồ, tất cả mọi người đều há to miệng!

Đúng thật là hai món thiết bị cấp bậc siêu to khổng lồ.

Bên trái chính là một siêu xe tải cao mười hai mét, rộng năm mét, dài mười sáu mét, lốp xe khổng lồ cao chừng bằng một người, toàn bộ thân xe là màu đỏ Hoa Hạ xinh đẹp, tỏa sáng lung linh dưới ánh đèn chiếu xuống!

Chiếc xe tải với kích cỡ khổng lồ này có thể nói là công cụ cần thiết để xây dựng công trình siêu lớn.

Còn bên phải lại là một chiếc máy đào siêu to!

Tay đào duỗi thẳng dài khoảng chừng ba mươi mét, gầu xúc của cái máy đào to lớn này rộng khoảng chừng bốn mét, kết cấu của toàn bộ máy đào đều được làm từ sắt thép, bánh xích phía dưới tương tự như chiếc xe tăng ban nãy.

Hai cỗ máy siêu to khổng lồ như thế chỉ đặt ở đó thôi cũng đủ để khiến người ta chấn động tột đỉnh!

Tất cả mọi người ở đây: (✪▽✪)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.