Âu Thần

Chương 112: Chương 112: Đây chính là may mắn của chúng ta!




Translator: Nguyetmai

Bên trong bộ chỉ huy quân đội lâm thời ở cầu dị cảnh Thẩm Thành.

Lưu Hoa Quân, thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy cùng một số thành viên chủ yếu của quân đội tập trung trong phòng họp lớn, báo cáo về tin tức mà hôm nay đã đạt được.

Trong số những người ở đó, có cả ba của Triệu Minh – Triệu Trưởng Phát.

Dù gì ông cũng là đơn vị thi công chính trong kế hoạch vây cầu, tiến độ công trình của Triệu Trưởng Phát cũng là một phần báo cáo vô cùng quan trọng.

Lưu Hoa Quân, thân là người lớn tuổi nhất trong quân đội có mặt ở đây, cũng là người dày dặn kinh nghiệm nhất. Cộng thêm thân phận tổng tham mưu trưởng do quân bộ trung ương đặc biệt phê chuẩn, cho nên không cần nghĩ ngợi gì thêm, trong cuộc họp lần này, ông chính là người chủ trì.

"Tiểu Triệu," Lưu Hoa Quân nhìn về phía Triệu Trưởng Phát, "Cậu báo cáo về tiến độ công trình hiện tại với mọi người, để mọi người có hình dung ban đầu về dòng thời gian."

"Vâng ạ." Triệu Trưởng Phát lập tức đứng dậy, sau đó lấy ra một tập văn kiện, bắt đầu đọc.

"Hiện tại, giai đoạn đầu tiên của kế hoạch vây cầu đã chính thức bắt đầu khởi công. Hôm nay điều động tổng cộng một trăm hai mươi sáu chiếc máy xúc, hai trăm ba mươi tư chiếc xe tải hạng nặng, năm mươi ba chiếc xe ủi đất, một nghìn năm trăm sáu mươi hai nhân công phụ trách công việc đào đất. Tiến độ công trình hiện tại, chiến hào đã đạt được độ rộng hai mươi lăm mét, về độ sâu, nơi sâu nhất một mét sáu hai, nơi nông nhất một mét hai tám. Chưa phát hiện ra thứ gì không có lợi cho việc đào bới. Quá trình thi công cụ thể, bốn rưỡi sáng nay có năm mươi chiếc máy xúc đến công trường..."

Ông đọc hết toàn bộ quá trình thi công của chiến hào, vô cùng chi tiết.

Bao gồm số lượng, tiến độ, độ khó của công việc thi công phía sau, vân vân, toàn bộ đều có trong báo cáo.

Theo cách nói của ông, trong thời gian ba ngày đầu tiên, có thể đảm bảo đưa chiến hào vào sử dụng bước đầu, có thể ngăn được sinh vật dị cảnh từ cỡ sói phủ giáp.

Ở phía Bắc của chiến hào này chính là một cây cầu lớn rộng hai mươi mét, dùng cho việc ra vào của người thức tỉnh.

Những nơi khác dùng lưỡi dao sắc cắm bên dưới nền hào.

Các vị lãnh đạo của quân đội chăm chú lắng nghe và ghi chép cẩn thận. Yếu tố thời gian rất quan trọng, dù gì việc các chiến sĩ tập trung tinh thần đề cao cảnh giác quanh cầu dị cảnh 24/7 không phải phương án về lâu về dài, nếu thời gian quá dài, hai mắt sẽ không chịu nổi.

"Phần tường chắn phía sau, hiện tại đã điều động ba trăm hai mươi tư chiếc xe tải hạng nặng vận chuyển gạch đỏ, một trăm hai mươi sáu xe bồn trộn xi măng, sáu mươi tám xe tải hạng nặng vận chuyển cốt thép. Bộ phận công trình này hiện tại có tám mươi sáu chiếc máy xúc đang đào móng, hiện tại phần móng đã đào đến độ sâu 80 centimet, tổng cộng ba nghìn hai trăm sáu mươi tám công nhân làm việc 24 giờ liên tục. Trước mắt, đã có 31 phần trăm trong tổng lượng nguyên liệu được chuyển tới. Trong thời gian ba ngày có thể hoàn tất công tác vận chuyển. Theo tiến độ thi công hiện tại, phần tường chắn cần thời gian nhanh nhất là hai mươi sáu ngày để có thể hoàn tất xây dựng ban đầu, cho phép bộ đội vào ở. Quá trình thi công cụ thể bao gồm..."

Ông đọc bản báo cáo này mất hơn nửa tiếng đồng hồ.

Sau khi ông ngồi xuống, các vị lãnh đạo có mặt tại phòng họp đã hình dung được rõ ràng.

"Tốt lắm!" Lưu Hoa Quân nhìn Triệu Trưởng Phát mà cười, "Làm rất tốt, quả nhiên ta không nhìn nhầm người."

Triệu Trưởng Phát vội vàng tỏ vẻ khiêm tốn: "Ông Lưu quá khen rồi. Có thể dốc sức vì quốc gia trong thời điểm này là vinh hạnh của cháu."

"Khách sáo quá," Lưu Hoa Quân gật đầu, sau đó nói, "Theo lời Tiểu Triệu Nói, hiện tại chúng ta cần cố gắng kiên trì thêm ba ngày nữa. Sau ba ngày, mọi người có thể thả lỏng hơn."

Các vị lãnh đạo bên dưới đều gật đầu.

Nói thật lòng, thời gian ba ngày đếm ngược này cần phải giám sát căng thẳng hơn bất kỳ lúc nào khác. Các vị lãnh đạo thực sự thương xót lính cấp dưới của mình.

Thực ra họ không cần thiết phải nghiêm túc và chăm chú như vậy.

Nhưng trong quân đội có một câu như thế này.

Họ không bao giờ nói: "Chúng tôi đã cố hết sức rồi."

Họ chỉ biết nói: "Chúng tôi vẫn có thể làm tốt hơn được nữa!"

Bởi vì họ biết rằng, sau lưng họ là người dân, họ là phòng tuyến ban đầu của người dân, cũng là phòng tuyến sau cùng của người dân, họ nhất định phải cố gắng hết sức. Cho dù mất mạng, cho dù thiên đao vạn quả cũng phải để cho tất cả mọi thứ của người dân có được sự đảm bảo, không thể xòe tay nhún vai một cách vô trách nhiệm rồi nói rằng, xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi, mọi người tự thu xếp cho ổn thỏa đi.

Mà chỉ có thể âm thầm trách bản thân mình tại sao không thể làm tốt việc này hay làm cho tốt hơn nữa.

Trên cầu dị cảnh, cho dù nghiêm túc cẩn trọng hơn nữa cũng không quá đáng.

"Tôi biết mọi người rất vất vả," Lưu Hoa Quân nhìn đám đông bên dưới, trầm giọng bảo, "Nhưng với chuyện này, mong mọi người nhất định phải chuẩn bị tốt tư tưởng hy sinh bất cứ lúc nào. Hiện tại bên trong dị cảnh đã thăm dò được trong khu vực bán kính 10 kilomet, ngoài khu vực rừng rậm và đồi núi, không phát hiện ra mối uy hiếp nào quá lớn. Chúng ta cũng đã tìm thấy thi thể của hai mươi sáu vị quân nhân hy sinh. Thi thể của họ đã được chuyển về, an táng trong đại doanh của liệt sĩ. Thi thể của một số người vẫn còn, thi thể của một số người khác thì không."

Nói đến đây, tâm trạng của những người có mặt đều chùng xuống.

Hai mươi sáu người lính, hai mươi sáu binh sĩ đáng yêu, hy sinh rồi.

Thực ra họ có thể không cần phải hy sinh, nhưng họ biết rằng, trong lúc thời đại thay đổi, luôn cần có có người hy sinh.

Hoặc là quân nhân hy sinh, hoặc là bách tính bỏ mạng.

Họ dùng hành động của mình để lựa chọn, giống như trong trận lụt lịch sử năm 1998.

"Theo tất cả tư liệu mà chúng ta đã có được", Lưu Hoa Quân nhìn khắp phòng họp, trầm giọng bảo, "Trong dị cảnh số Mười Chín này, vật tư vô cùng phong phú, đây là trời giúp Hoa Hạ ta. Chỉ tính riêng trong phạm vi 10 kilomet đã thăm dò, số lượng sinh vật có ích với chúng ta đã lên tới hàng trăm nghìn con. Trong đó động vật ăn thịt cỡ lớn hơn hai mươi nghìn con, động vật ăn cỏ vô số kể."

"Phía sau vẫn còn khu vực đồi núi và rừng rậm chưa thăm dò xong. Hơn nữa, quan trọng nhất là tạm thời chưa phát hiện ra động vật ăn thịt biết bay kích cỡ lớn có khả năng tấn công mạnh. Đây là may mắn của chúng ta, cũng là may mắn của cả thành phố này, cũng là may mắn của nhân dân toàn quốc!"

"Dị cảnh số Mười Ba ở châu Âu đã phát hiện loài dị thú biết bay kích thước lớn có cấp bậc LV4 trở lên, có tận sáu đầu. Phía Liên minh châu Âu tốn mất hai mươi tám chiếc chiến cơ, ba mươi hai chiếc trực thăng vũ trang mới tiêu diệt được hoàn toàn con dị thú sáu đầu biết bay này, tổn thất nặng nề. Mà tài nguyên ở dị cảnh số Mười Ba của họ vô cùng ít ỏi!"

"Đây là may mắn của chúng ta, mong mọi người có thể trân trọng may mắn này, đừng để vui quá hóa buồn."

Những người còn lại cùng gật đầu.

Tại sao quốc gia coi trọng dị cảnh như vậy, đó là vì bên trong dị cảnh này không chỉ có tài nguyên, mà còn có nguy cơ cực kì lớn.

Mấy dị cảnh lúc trước rất an toàn, ban đầu quốc gia còn tưởng có thể chúng là lục địa mới bình thường.

Thử nghĩ mà xem, tài nguyên trên Trái đất chỉ có chừng ấy, hơn hai trăm quốc gia phải chia nhau.

Đột nhiên xuất hiện một lục địa mới như vậy, còn không phải chuyện tốt?

Thế mà, khi thứ rồng châu Á sáu đầu với cấp bậc LV4 kia xông ra khỏi dị cảnh số Mười Ba, mọi người mới biết... Hóa ra có thể chết người đấy.

Hơn nữa, chết chóc bao nhiêu phải dựa vào may mắn!

"Ông Lưu," một lãnh đạo quân đội ngồi bên dưới ngẫm nghĩ rồi hỏi, "Dị cảnh số Mười Chín này ở ngay trên đất Thẩm Thành. Thời gian lâu dần, tôi sợ rằng sẽ khiến nhân dân khủng hoảng, chúng ta còn cần tung một ít tin tức ra ngoài không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.