Editor: Nguyetmai
(*) Gundam: dòng sản phẩm truyền thông khoa học viễn tưởng được sản xuất bởi Sunrise, dòng sản phẩm này xoay quanh những người máy khổng lồ (mecha) với tên gọi “Gundam“.
Nếu như trước kia việc du học rất đỗi thời thượng thì nay nó lại trở thành một vấn đề nhạy cảm.
Nghe Hồng Tiểu Phúc hỏi, Ninh Hạo gật nhẹ đầu, cẩn thận đáp: “Vâng ạ. Từ lúc em ra đời, bố em đã sắp xếp xong hết, giờ chỉ chờ tới lúc là sẽ cho em du học vài năm. Dù gì, hình như đãi ngộ ở nước ngoài cũng tốt hơn nước ta thì phải? Anh Phúc, anh sẽ không giận chứ?”
“Có gì đâu mà giận.” Hồng Tiểu Phúc cười cười, hỏi tiếp: “Thế em có muốn đi không?”
“Em thì sao cũng được ạ.” Ninh Hạo nhún vai: “Trong nhà đã sắp xếp thì cứ đi thôi. Đến lúc đó, nếu em cưới được một cô vợ người nước ngoài cũng coi như giảm bớt áp lực kết hôn ở nước mình, đúng không?”
Hồng Tiểu Phúc: “…”
Khoan hãy nói thêm, thằng nhóc này biết nhiều ra phết đấy chứ…
“Vậy lúc đó em có định về nước không?” Hồng Tiểu Phúc hỏi đến vấn đề mấu chốt. Việc đi du học rất bình thường, quan trọng là sau này có trở về hay không.
Việc bạn không trở về sẽ gây ra hiện tượng chảy máu chất xám*.
(*) Chảy máu chất xám: chỉ việc nguồn nhân lực giỏi ở một nước sang nước khác làm việc và sinh sống.
“Thật ra em muốn về nước.” Ninh Hạo vừa chờ kiểm tra an ninh vừa nói: “Anh thấy đấy, ở trong nước thoải mái biết bao nhiêu. Ai mà đoán được cuộc sống ở nước ngoài sẽ thế nào chứ? Nhưng cũng hết cách rồi, nếu bố em không cho em về thì em cũng chẳng làm gì được.”
“Ừm, nói cũng đúng.” Hồng Tiểu Phúc nhìn qua Trình Dương: “Còn em thì sao?”
Trình Dương lại rất thẳng thắn: “Em sao cũng được, cứ theo quyết định của bố mẹ thôi.”
Hừm, đa số trẻ em bây giờ đều nghĩ như vậy. Cuối cùng là Tiêu Vi. Cô bé nghĩ nghĩ rồi nói: “Em khác hai bạn ấy. Thực ra em vốn là Hoa kiều, ông bà và bố mẹ đều mang quốc tịch Singapore, giờ đang làm ăn trong nước. Gia đình em muốn em qua đó trong tương lai nhưng em không thích lắm. Em thấy ở trong nước tốt hơn.”
Ừm, Hồng Tiểu Phúc xem như đã hiểu rõ ba đứa nhỏ.
Nói chung tình huống không phức tạp, cũng không có vấn đề gì lớn.
Chỉ cần mấy em ấy không phải fan não tàn thì dễ xử thôi.
“Được rồi, chúng ta vào trong đã.” Hồng Tiểu Phúc cười nói: “Anh bảo đảm sau ngày hôm nay, cho dù có cầm gậy đuổi thì các em cũng sẽ không muốn đi!”
Nghe thấy thế, Ninh Hạo và Tiêu Vi chỉ cười mà không đáp. Trình Dương thì tò mò hỏi: “Anh nói thật hay đùa thế? Anh tự tin đến vậy sao?”
Hồng Tiểu Phúc ngoái lại nhìn cậu, cười ha hả: “Đúng vậy, anh đây tự tin như thế đấy!”
“Được ạ!” Mắt Trình Dương sáng lên: “Thế thì em phải xem thật cẩn thận mới được!”
Trong lúc mọi người nói chuyện, việc kiểm tra an ninh đã xong, bọn họ cùng nhau đi vào bảo tàng. Tầng thứ nhất trưng bày sản phẩm khoa học kỹ thuật kiểu mới của một vài quốc gia ven biển, trong đó nổi bật nhất là Nhật Bản và Ấn Độ.
Nếu không bàn đến nỗi hận nước thù nhà, khoa học kỹ thuật của Nhật Bản vẫn rất đáng khen ngợi.
Đám người Hồng Tiểu Phúc vừa vào đã thấy ngay ở cửa có một Powered exoskeleton* cao tầm hai mét đang được dùng thử.
(*) Exoskeleton là một dạng robot sinh học (Bio-robot), đối tượng điển hình của ngành cơ sinh điện tử (Bio-Mechatronics), khi được “mặc” vào người sẽ hoạt động như một bộ phận của cơ thể, nhằm bảo vệ cơ thể, tăng cường khả năng hoạt động (đi lại, mang vác...) của con người hoặc hỗ trợ người bị khuyết tật trong hoạt động thường ngày.
Hai phiên dịch viên bên cạnh không ngừng giải thích.
“Đây là sản phẩm khoa học kỹ thuật mới nhất của Toshiba – Exoskeleton, chế tạo từ kim loại mà Nhật Bản khai thác được trong dị cảnh số 12, vô cùng chắc chắn, có sức mạnh cực lớn. Trước mắt, nó sử dụng nguồn năng lượng chủ yếu là bình ắc quy, có thể duy trì liên tục năm tiếng đồng hồ...”
Hai người bình luận giải thích bằng cả tiếng Nhật và tiếng Trung, thỉnh thoảng khiến cho những người thức tỉnh đến từ Nhật Bản ồ lên từng hồi kinh ngạc!
Hồng Tiểu Phúc không hiểu bọn họ nói gì nhưng chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, chắc lại là mấy câu kiểu như “Ngầu thật”, “Quá dữ”, “Không ai địch nổi”…
Thậm chí, có không ít người còn lấy cờ nước Nhật Bản ra, đứng trước Exoskeleton mà chụp hình lưu niệm.
Hồng Tiểu Phúc, Thẩm Tiểu Linh và ba học sinh cấp hai thì đang hào hứng quan sát ở một bên.
Nói sao đây nhỉ…
Phương hướng nghiên cứu của Nhật Bản hình như hơi lệch lạc, khiến cho phát minh của họ cứ như mới bước ra từ Anime vậy.
Ví dụ như Exoskeleton trước mắt, trông chẳng khác gì phiên bản thu nhỏ của Gundam…
Toàn thân màu trắng, trên tay đeo tấm khiên, hình như đây là… Mobile Suit Gundam?
Đó là mô hình được sử dụng trong phim “Ready Player One” – “Đấu trường ảo“.
“Hình dáng trông được đấy chứ.” Ninh Hạo cười hì hì: “Nhưng tính năng thì không đáng nhắc đến.” Nói đoạn, cậu quay đầu nhìn Hồng Tiểu Phúc: “Anh Phúc, nước ta cũng có cái này ạ?”
“Có chứ sao không.” Hồng Tiểu Phúc nhún vai: “Cái chúng ta làm ra còn tốt hơn nhiều.”
Ninh Hạo hào hứng hẳn lên: “Thật ạ?”
Hồng Tiểu Phúc cười ha hả, đáp: “Dĩ nhiên rồi.”
Thẩm Tiểu Linh cũng gật mạnh đầu, hùa theo: “Cấp bậc của thứ này quá thấp!”
Tiêu Vi đang dắt tay Thẩm Tiểu Linh, nghe thấy thế bèn nhìn cô bé một chút rồi hỏi: “Chị thấy cái này đỉnh lắm rồi, thế mà em vẫn thấy thấp à?”
Thẩm Tiểu Linh cười hì hì: “Vâng ạ, đợi lát nữa chị sẽ biết lý do ngay thôi.”
Mọi người nhìn thêm một lúc rồi đi tiếp. Trình Dương bỗng sáng mắt lên, hào hứng nói: “Anh Phúc, anh Phúc! Mau nhìn kìa, ở chỗ kia có đồ tốt đấy!”
Hồng Tiểu Phúc ngoái đầu nhìn lại, thấy bên kia đông như mắc cửi, không biết là đang trưng bày món đồ gì. Tuy nhiên, nhìn số lượng người thì chắc hẳn là đồ tốt!
Triệu Minh là người đầu tiên thấy tò mò, vội nói: “Anh Phúc, chúng ta qua đó xem đi! Hình như bên đấy cũng là khu triển lãm của Nhật Bản, không biết có đồ tốt gì.”
Triển lãm khoa học kỹ thuật hôm nay rất chất lượng. Mới ở cửa vào đã bày Exoskeleton, chắc chắn đồ bên trong tốt hơn nhiều.
Mọi người bèn kéo nhau qua xem.
Vừa mới tới gần, họ đã kinh ngạc đến ngây người.
Như đã nói ở trên, Nhật Bản là một quốc gia có nền khoa học kỹ thuật lệch lạc, rõ ràng sản phẩm khoa học kỹ thuật được triển lãm này là sản vật của nền khoa học kỹ thuật lệch lạc đó.
Đó là một con robot nữ bằng silicone.
Khụ khụ, mọi người đều hiểu mà...
Robot rất xinh đẹp, trông hơi giống Ayanami Rei trong “Shin Seiki Evangelion” – một trong những bộ Anime nổi tiếng nhất ở Nhật Bản, tóc màu lam nhạt, con mắt như đá hồng ngọc, dáng người mảnh khảnh. Nó còn mặc một bộ trang phục chiến đấu bó sát.
Hai phiên dịch viên đang không ngừng giải thích cho mọi người.
Hồng Tiểu Phúc: “...”
Triệu Minh: “Uầy! Đúng là thói xấu thì dễ lan truyền nha!”
Ninh Hạo: “...”
Trình Dương: “...”
Tiêu Vi: “...”
Thẩm Tiểu Linh: “Anh, robot này nhìn không tệ, không biết là bao nhiêu tiền nhỉ? Sau này chúng ta mua một cái có được không? Ôi, đúng là sản phẩm khoa học kỹ thuật mới có khác.”
Hồng Tiểu Phúc: “!!!”
“Khụ khụ.” Hồng Tiểu Phúc hắng giọng, đổi chủ đề: “Trẻ con đừng góp vui linh tinh...”
Thẩm Tiểu Linh: “???”
Triệu Minh hỏi rõ: “Cái này bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Người bình luận mỉm cười đáp: “Nó đang có giá là năm triệu sáu trăm ngàn yên nhưng mới chỉ có một sản phẩm, một thời gian nữa mới chính thức sản xuất hàng loạt.”
Triệu Minh: “Đáng tiếc, đáng tiếc thật!”
Hồng Tiểu Phúc chỉ muốn đạp cậu ta một phát – cậu có cần phải làm vậy không hả?
Triển lãm lần này đúng là chất lượng, hai sản phẩm đều có giá trị cao. Đi tiếp vào trong là đến áo giáp và vũ khí kiểu mới của Nhật Bản.
Áo giáp và vũ khí của bọn họ rất giống áo giáp dùng trong thời kỳ chiến tranh. Một người thức tỉnh sức mạnh cơ bắp đang thử nghiệm uy lực của chúng.
Anh ta mặc áo giáp, cầm chiến đao, đang đứng chém gỗ.
Mỗi lần anh ta chém xuống lại có tiếng gió rít lên. Thanh đao kia đúng là sắc bén, chém gỗ như cắt giấy, mặt cắt phẳng lì. Từ đó có thể thấy được chất lượng của nó rất tốt.
Dựa theo độ sắc bén này, ít nhất cũng là trang bị LV2.
Đám người Hồng Tiểu Phúc nhìn quanh, phía sau có đủ loại sản phẩm khoa học kỹ thuật mới, nhìn chung đều dành cho người thức tỉnh... Khụ khụ, dĩ nhiên không tính con robot bằng cao su silicone kia...
Ninh Hạo nhìn ngắm say sưa. Cậu không có thiện cảm với Nhật Bản, nhưng là một người thích xem Anime, cậu vẫn có hứng thú với khoa học kỹ thuật lệch lạc của Nhật Bản. Nhìn hết một lượt, cậu cười hề hề nói với Hồng Tiểu Phúc: “Anh Phúc, theo em thấy, tuy khoa học kỹ thuật của Nhật Bản rất bình thường nhưng sản phẩm lại rất đẹp mắt.”
Hồng Tiểu Phúc gật đầu cười: “Cũng tàm tạm thôi.”
Không nói quá, mặc dù nền khoa học kỹ thuật của Nhật Bản lệch lạc nhưng sản phẩm nghiên cứu ra vẫn khá tốt, nếu là thời điểm trước đây, những sản phẩm này tuyệt đối vẫn rất hút mắt.
Chỉ mất ít thời gian, bọn họ đã đi đến khu vực của Ấn Độ và các nước nhỏ ven biển.
Khoa học kỹ thuật ở các nước này phần lớn thể hiện qua vũ khí và trang bị, tuy nhiên người Ấn Độ cũng rất lợi hại.
Bọn họ phát minh ra xe gắn máy có sức chịu nặng rất lớn, có thể chở được tận sáu mươi người mà không việc gì.
Nói thật, sau khi nghe xong câu nói trên, Hồng Tiểu Phúc ngây người.
M* nó... Đã là thời đại nào rồi, ông nghiên cứu thêm một chút thì chết hả? Tốn công tăng sức chở của xe gắn máy để làm gì vậy?
Hai chiếc xe máy đời mới đâm vào nhau khiến một trăm hai mươi người thương vong.