Âu Thần

Chương 226: Chương 226: Khu rừng quái dị!




Editor: Nguyetmai

Tiếng hát phá tan lớp sương mù.

Tâm trạng của mọi người nhanh chóng trở nên tốt đẹp, Triệu Minh ngồi trên lưng sói, cười to nói: “Ha ha ha, sao bỗng nhiên lại thấy dũng cảm nhỉ?”

“Thế mới là thám hiểm chứ!” Trương Dương cũng cười ha ha: “Tiểu Phúc, giờ sao nè?”

Hồng Tiểu Phúc vung tay một cái thật mạnh: “Vào!”

Lúc này mọi người từ trên lưng sói bước xuống, cùng đi vào khu rừng U Ám.

Nơi bọn họ đi vào là cửa vào phía Đông Nam của khu rừng U Ám.

Tuy nói là ở vùng ven, nhưng vừa vào là đã cảm thấy tia nắng cũng trở nên âm u hơn hẳn, cả khu rừng đều im ắng, sương mù mông lung, nhưng thỉnh thoảng lại có tiếng dã thú gầm gừ truyền đến từ đằng xa.

“Tiểu Phúc, mấy cái cây này có cảm giác sao sao ấy.” Triệu Minh nhìn những cái cây mang hình thái kỳ lạ, cậu ta âm thầm lau mồ hôi lạnh: “Cứ cảm thấy chúng giống như là yêu tinh cây vậy.”

Lời nói của Triệu Minh đã nhắc nhở Hồng Tiểu Phúc.

Tính ra thì trong dị cảnh sẽ có linh khí nồng nặc, bọn họ cũng đã từng gặp hai loài sinh vật nguyên tố, những cái cây to lớn này cũng không hẳn là không thể biến thành yêu tinh cây được!

“Mọi người cẩn thận.” Hồng Tiểu Phúc dặn dò: “Cố gắng cách xa những cái cây này một chút, những thứ này trông không hề bình thường.”

Mọi người cùng gật đầu: “Hiểu rồi!”

Mọi người ai cũng vô cùng tin tưởng đội trưởng Hồng Tiểu Phúc.

Khi cậu nói những cái cây này có gì đó kỳ quái, thì không chừng chúng nó kỳ quái thật.

“Để tôi thử xem.” Lúc này Luna đã tìm nơi và thay xong bộ trang bị dự phòng LV3 mà Triệu Minh cố ý mua dư, cô hơi nheo mắt lại, đi đến bên cạnh một gốc đại thụ có đường kính ước chừng hai thước và đâm nó một đao.

“Hu hu hu...”

Ngay lập tức, tiếng hu hu nặng nề phát ra, thế mà cây đại thụ kia lại run lên dữ dội, đồng thời có chất lỏng màu xanh đậm chảy ra từ bên trong thân cây.

Mọi người nhìn đến lông tơ cả người dựng thẳng lên, Triệu Minh hoảng sợ nói: “Quả nhiên có vấn đề!”

Một cái cây mà lại có thể phát ra âm thanh, m* nó, hợp lý một tý được không?

“Mọi người hãy nhớ.” Luna cất đao, nhìn chằm chằm khu rừng, cô khom người lại và tiến lên từng chút một, nói: “Cách xa cây cối một chút, nếu gặp những dã thú thông thường khác thì tôi ra tay là được, nếu thật sự có nhiều dã thú xuất hiện, lúc đó tôi sẽ cắt đuôi giúp mọi người tranh thủ thời gian. Tóm lại cứ giao hết cho tôi là được rồi.”

Lúc nói những câu này, thật ra cô vẫn rất kiêu ngạo.

Dù sao bây giờ cô cũng là LV3, với thực lực này không nói ở Hoa Hạ, dù có tính trên phạm vi toàn thế giới cũng được coi là cao thủ.

Nói thế nào đi chăng nữa, bây giờ trên toàn thế giới chỉ có tất cả năm người LV4, mười hai người một nửa LV4, còn lại cao cấp nhất cũng chính là LV3...

Đám người Hồng Tiểu Phúc cùng gật đầu: “Hiểu rồi!”

Luna đi đầu, MT Lý Thiên Kỳ đứng ở vị trí thứ hai, Trương Dương canh ở phía sau, Tô Oánh, Hồng Tiểu Phúc, Triệu Minh thì ở giữa, Lam mập nguyên tố thủy phụ trách bên sườn.

Husky và Chuột Bự thì theo sát bên cạnh mọi người.

Thật ra trong chuyến đi này, Hồng Tiểu Phúc chỉ muốn dẫn Chuột Bự theo chứ không dẫn Husky theo, nhưng mà cậu nhớ đến việc thằng nhóc này cái gì cũng cắn được, ngay cả chân của nhện bự LV3 mà cũng bị nó nhai răng rắc... Có trời mới biết nó còn có biểu hiện thần kỳ nào nữa, thế là cậu lại phải dẫn nó theo.

Bây giờ bọn họ đang đi theo vòng ven khu rừng U Ám dần dần tiến vào sâu trong rừng.

Dù sao lần này chủ yếu là tìm linh quả LV3, không phải tìm động vật để chém giết, cho nên bọn họ mới đi loanh quoanh ở phía bên ngoài, sau đó mới dần dần đi sâu vào bên trong khu rừng.

Lúc này ánh sáng bỗng nhiên tối hơn nữa, cũng may mọi người đều có thực lực là LV2 trở lên. Ở cấp này ngoại trừ kỹ năng cơ thể có thể cường hóa một cách tự nhiên ra, thị lực cũng tốt hơn người bình thường không ít, chỉ cần không đến mức không còn chút ánh sáng nào thì sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.

“Con chuột này cũng là đã thức tỉnh rồi hả?” Đi một hồi mà không phát hiện được thứ gì cực kỳ nguy hiểm, Luna bèn tìm một chủ đề gì đó bàn tán, làm giảm bớt bầu không khí căng thẳng một chút.

“Vâng, đã thức tỉnh rồi ạ.” Hồng Tiểu Phúc gật đầu cười: “Chuột Bự là cộng sự tốt của bọn em đấy, nó đã từng giúp tụi em tìm được không ít báu vật.”

Nghe câu nói này, mắt của Chuột Bự lập tức sáng lên, nó chợt đứng lên vỗ ngực nhỏ của mình.

Chuột Bự: (●´ϖ●)

“Ghê thật.” Luna nói với vẻ mặt hâm mộ.

Nói thật, vào thời đại này cùng với việc linh khí khôi phục, có không ít động vật cũng đã thức tỉnh.

Thế nhưng chúng vẫn còn rất hiếm, cũng không dễ mà tìm, mà có tìm được thì thường là đã có chủ rồi, cho nên để sở hữu một cục cưng đã thức tỉnh như thế, thật sự không chỉ nhờ vào may mắn là được.

Không chỉ vậy mà bên kia còn có thêm một con nguyên tố thủy nữa...

Cho nên Luna thật sự rất tò mò, rốt cuộc mấy đứa học sinh cấp ba này đào đâu ra nhiều báu vật như vậy, vận may của bọn họ tốt đến như vậy sao?

“Tiểu Phúc.” Lúc này Triệu Minh đi bên cạnh Hồng Tiểu Phúc, cậu ta bắt đầu thấy kỳ lạ: “Chúng ta cũng đã đi một quãng đường không ngắn, theo lý thuyết khu rừng U Ám này có thể khiến nhiều người thức tỉnh bị thương như vậy, đáng lẽ nên có không ít dã thú mới đúng, sao đến bây giờ thậm chí một con thỏ sáu chân cũng chẳng thấy?”

“Tớ cũng thấy vậy.” Tô Oánh ở một bên gật đầu, nói: “Chúng ta đi lâu vậy rồi, như bình thường mà nói dù ít hay nhiều thì cũng phải gặp mấy con dã thú nhỏ thông thường chứ, sao lại hơi yên tĩnh nhỉ?”

“Ừ.” Hồng Tiểu Phúc suy nghĩ, nói: “Đúng là khác thường. Mọi người cẩn thận hơn chút, đi chậm hơn một chút đừng để đám dã thú bao vây, ở nơi này khó mà nói được năng lực của tớ chắc chắn hữu dụng. Mặt khác, nhìn xem xung quanh có linh quả LV3 hay không, tóm lại chúng ta cứ tìm theo vòng ngoài trước, an toàn là trên hết.”

Mọi người cùng tỏ vẻ đồng ý.

Con đường mà Hồng Tiểu Phúc lựa chọn vẫn không có vấn đề gì.

Mặc dù bây giờ Thẩm Tiểu Linh cần lượng lớn linh quả LV3, thế nhưng số lượng mà quốc gia cung cấp vẫn đủ để ăn rất lâu, cho nên cứ tìm kiếm từ khu vực bên ngoài khu rừng U Ám này trước rồi từng vòng một đi sâu vào trong mới là con đường đúng đắn nhất.

Chưa gì đã cắm đầu đi thẳng vào vùng trung tâm, chán sống hay sao?

Đi thêm một hồi nữa, bỗng nhiên Luna vươn tay ngăn mọi người lại, cô cẩn thận nghe ngóng, nói: “Phía trước có biến!”

Có biến!

Mọi người lập tức trở nên căng thẳng, trong nháy mắt Tô Oánh mặc cho Lam mập áo giáp băng sương, ít nhất cũng có thể làm cái khiên thịt đấy chứ nhỉ?

“Chị Luna, chị có thể nghe được hả?” Triệu Minh tò mò hỏi: “Là âm thanh gì vậy?”

“Tiếng sói tru.” Luna nhỏ giọng nói: “Năng lực của chị bao gồm cường hóa thính lực và khứu giác, cho nên chị có thể nghe được một chút.”

“Ồ...” Mọi người ồ một tiếng, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn về phía Trương Dương - người mà được xưng là hệ cường hóa tổng hợp, sao mà cùi bắp thấy sợ?

“Đừng nhìn tớ như vậy chứ.” Trương Dương bất đắc dĩ nhún vai: “Bây giờ tớ chỉ mới LV2 mà, cấp thấp thì đành chịu thôi.”

Mọi người cùng thở dài.

Được thôi, coi như lý do cho cậu qua ải.

Mọi người bắt đầu cẩn thận đi về phía trước, khi đi được khoảng chừng ba mươi mấy mét, bỗng nhiên một vùng đất phẳng xuất hiện ở trước mặt, đồng thời truyền đến tiếng gầm gừ của mấy con sói rừng rậm!

“Hú hú...”

“Hú hú...”

“Hú hú hú hú...”

Đoàn người trốn ở phía sau một cây đại thụ, cây đại thụ kia lập tức run lên, Triệu Minh liền đâm nó một đao: “Im lặng chút!”

“Hu hu hu...” Cây đại thụ khóc, sau khi vặn vẹo một hồi thì nó không động đậy nữa...

Mọi người: “...”

Không ngờ đôi khi Triệu Minh cũng ác nghiệt dữ...

Từ phía sau cây mọi người thò đầu nhìn sang vùng đất trống bên kia, vừa nhìn một cái đã tê dại cả da đầu!

Họ nhìn thấy trên vùng đất trống có khoảng năm, sáu cái xác của sói rừng rậm nằm trên mặt đất, ngoài ra còn có bốn con sói rừng rậm đang cắn xé lẫn nhau!

Mắt của đám sói rừng rậm kia đều đỏ như máu, mặc dù đang cắn xé đồng loại thế nhưng vẫn thấy rất rõ ràng là chúng đều ra đòn hiểm!

“Khu rừng rậm này quá là quái dị!” Triệu Minh kinh ngạc mà nói: “Đồng loại mà cũng sẽ giết nhau ư?”

“Chắc chắn có gì đó không đúng.” Hồng Tiểu Phúc gật đầu nhẹ, nói: “Cho nên mọi người phải thật cẩn thận, nếu phát hiện có bất cứ tình huống kỳ lạ nào thì lập tức nói ra, cùng lắm chúng ta rời đi rồi nghĩ cách sau.”

Mọi người cùng gật đầu: “Hiểu rồi!”

Đang trốn ở sau cây nhìn một đám sói đánh nhau, bỗng nhiên Tô Oánh nhỏ giọng kêu lên: “Mau nhìn, mau nhìn, bên kia có anh đào máu!”

Có anh đào máu!

Nghe xong từ này, mọi người lập tức vươn dài cổ!

Quả nhiên, trên vùng đất trống nhỏ mà bốn con sói rừng rậm đang đánh nhau, ở vị trí lệch một góc phía Đông Bắc có một trái gì đó tỏa ra khói sương màu đỏ y hệt trái anh đào khổng lồ mọc ở nơi đó!

Hồng Tiểu Phúc vội vàng lấy ra quả mới vừa mua để so sánh với trái trước mắt, quả thật không sai!

“Tiểu Phúc, làm sao bây giờ?” Một trái linh quả LV3 đang có giá trên thị trường là hai triệu nhân dân tệ đang nằm ngay trước mắt, Triệu Minh sốt ruột nói: “Bây giờ chúng ta lao ra giết mấy con sói này, hay là chờ chúng nó tự giết nhau xong rồi chúng ta đi ra?”

“Cứ chờ chút đã.” Hồng Tiểu Phúc trả lời nhỏ tiếng: “Tớ phải xác nhận tại sao những con sói rừng này lại đánh nhau trước đã.”

Mọi người: “Hả?”

Hồng Tiểu Phúc nói: “Bây giờ tớ không dám khẳng định chúng nó đánh nhau là vì anh đào máu hay đánh nhau bởi vì những chuyện khác.”

Tô Oánh tò mò nói: “Có sự khác biệt sao?”

“Khác biệt rất lớn đấy.” Hồng Tiểu Phúc gật nhẹ đầu, nói: “Nếu như đánh nhau vì quả anh đào máu thì còn dễ giải thích, nếu như không phải thì rất lạ. Mọi người có từng nghĩ qua, nếu như những động vật này chém giết nhau không phải vì quả anh đào máu, vậy chúng nó làm thế nào để lớn được như vậy?”

Nghe xong lời Hồng Tiểu Phúc nói, mọi người ở đây lập tức ngây ngẩn cả người.

Hợp lý!

Nếu như tự giết lẫn nhau bởi vì quả anh đào máu để tranh đoạt tài nguyên thì còn nghe được.

Nhưng nếu chúng không tự giết lẫn nhau vì chuyện này...

Vậy chúng không có khả năng sống đến tuổi này, chắc chắn chúng đã chết từ lâu rồi, thậm chí chuyện giao phối sinh sản như động vật bình thường cũng không thể có, trong khu rừng này phải là không còn một con động vật nào mới đúng chứ!

“Nếu nói như vậy, chẳng lẽ...” Triệu Minh xem hơi nhiều tiểu thuyết, cho nên trí tưởng tượng của cậu ta cực kỳ lớn: “Có con quái vật tuyệt thế nào sắp ra đời chăng? Hoặc là đã ra đời?”

Mọi người nhìn nhau, rồi cùng gật đầu: “Thật sự có thể đấy!”

Đã xác định điểm này, mọi người không vội vàng ra tay mà trốn ở sau cây im lặng nhìn bốn con sói rừng chém giết nhau.

Lúc này cây đại thụ lại có chút dấu hiệu rục rà rục rịch, Tô Oánh cho nó một đao: “Im lặng, đừng lộn xộn.”

Cây đại thụ lại khóc rồi...

Nhịp điệu chém giết của bốn con sói rừng rất nhanh, tầm khoảng hai mươi phút sau, có ba con trực tiếp chết trận, còn con sói cuối cùng thì toàn thân mang đầy vết thương đáng sợ, nó khập khễnh tiến vào trong rừng, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.

Mấy người Hồng Tiểu Phúc nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Thật sự có khả năng là có con quái vật tuyệt thế nào đó ra đời rồi!”

Nghĩ tới đây, những người ở đây cùng rùng mình một cái!

Quái vật tuyệt thế đấy, nhớ lại cảnh tượng vừa xảy ra trong khu rừng thôi là đã thấy đáng sợ!

Nếu như có thêm quái vật tuyệt thế nào đó xuất hiện nữa...

Trời ạ, nó phải là thứ gì mới có thể ảnh hưởng đến một cánh rừng lớn như vậy?

Phải nhớ rằng, bọn họ chỉ đang ở vòng ngoài, không nói được là còn cách bên trong bao xa cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.