Translator: Nguyetmai
Lớp 12/14.
Lý Thiên Kỳ ủ rũ quay về chỗ ngồi, đối với người thức tỉnh khả năng hồi phục và cường hóa sức mạnh mà nói, chút chuyện ban nãy thực ra không phải vấn đề gì, quan trọng hơn cả là cậu ta bị đả kích nặng nề về tâm lý...
M* kiếp, năng lực này quá đáng sợ, còn chơi kiểu đó thì ai thấu nỗi đau này?
Trương Dương ngồi nửa mông lên bàn của Lý Thiên Kỳ, vừa cười ha hả vừa vỗ vai cậu ta, "Ha ha ha ha ha! Đệ à, tôi biết bây giờ chắc chắn tâm trạng của cậu không tốt, nhưng mà ấy... ha ha ha ha, có câu nói thế nào nhỉ? Dần dần rồi sẽ quen..."
"Cút ra ngoài!" Lý Thiên Kỳ cảm thấy khó chịu toàn thân, đã quỳ bên chỗ Hồng Tiểu Phúc rồi, về lớp còn bị Trương Dương chê cười! M* kiếp, thế này thì sống làm sao nổi!
"Ôi chao, tôi cũng không ngờ đấy", Trương Dương cảm thấy vui sướng vô cùng, "Nói chứ, tôi vốn cảm thấy tôi quỳ hai lần đã thảm lắm rồi, không ngờ cậu còn thảm hơn cả tôi! Ha ha ha ha ha! Đầu gối trúng tên, cậu quả thực là đầu gối trúng tên hàng thật giá thật!"
Lý Thiên Kỳ bịt chặt hai tai. Thằng cha này sao mà đáng ghét thế nhỉ? Toàn nói những chuyện người ta không thích!
Nhưng cũng không có cách nào khác, nếu đã thua cược rồi thì phải nhận!
"Đừng nói nữa được không?" Lý Thiên Kỳ tức phì phò đạp chân vào bàn, "Thua thì tôi nhận, nhưng cậu có thể đừng phá hoại tâm trạng của người khác không hả?!"
"Hả? Tôi có sao?" Trương Dương mở to mắt nhìn cậu ta với vẻ mặt rất ngây thơ, "Tôi phá hoại cậu á? Có đâu, tôi chỉ nói sự thật thôi mà, thời đại này sự thật cũng trở thành điều cấm kỵ rồi sao?"
Lý Thiên Kỳ: "..."
M* kiếp, tôi thực sự muốn bóp chết thằng cha này!
Hai người đang nói chuyện thì thấy ngoài cửa phòng học vang lên tiếng ồn ào. Họ quay đầu nhìn ra, thấy ngay Tô Oánh và Hồng Tiểu Phúc đang tiến vào phòng học.
Vừa nhìn thấy hai người này xuất hiện, Lý Thiên Kỳ cảm thấy mình càng thêm khó chịu!
Em đã đủ khổ rồi mà anh hai chị hai, hai người giày vò em chưa đã ghiền hay sao hả?
"À ừm, Lý Thiên Kỳ, xin lỗi cậu, tôi cũng không ngờ sẽ thế này..." Tô Oánh vừa vào cửa đã xin lỗi trước, sau đó vội vàng hỏi, "Chân cậu không sao chứ?"
"Không sao, ha ha ha ha, không sao, tất nhiên là không sao rồi!" Lý Thiên Kỳ chưa kịp nói gì, Trương Dương đã giành phần lên tiếng trước, "Cậu ấy khỏe như vâm. Cậu không biết hả? Cậu ấy thức tỉnh rồi, người thức tỉnh mang năng lực hồi phục cộng thêm cường hóa sức mạnh cơ bắp, nói ra thì năng lực này thực sự rất đỉnh đấy, tuy là vẫn kém tôi một xíu xiu..."
Lý Thiên Kỳ: "..."
Cậu bỏ câu cuối đi được không hả?
"Năng lực hồi phục cộng thêm cường hóa sức mạnh", câu nói này khiến trái tim Tô Oánh trở về lồng ngực, cô cười cười vỗ vỗ lồng ngực đã trở lại bình thường của mình, "Cũng may cũng may, ban nãy làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn sợ làm cậu tàn tật ấy chứ..."
"A ha ha ha ha, một tí chuyện như thế làm sao có thể làm tôi tàn tật được?" Lý Thiên Kỳ không thể nào sợ sệt trước mặt con gái, cậu ta đứng thẳng dậy, vén ống quần lên, "Cậu xem này, đã khôi phục từ lâu rồi! Tôi nói cho cậu nghe, năng lực của tôi tuyệt đối không có vấn đề, đỉnh lắm!"
Hồng Tiểu Phúc cũng sán vào nhìn, "Tôi xem nào tôi xem nào, ừ, quả thực hồi phục rất tốt..."
Lý Thiên Kỳ: "..."
Cậu ta nhìn Hồng Tiểu Phúc, kích động rùng mình một cái. Thằng cha này thì kinh rồi, không trêu vào được, không trêu vào được!
"Khụ khụ, anh Phúc! Ôi chao anh Phúc, cơn gió nào thổi cậu tới đây vậy?" Lý Thiên Kỳ nín bặt không nhắc tới chuyện trước đó, cậu ta quàng cổ Hồng Tiểu Phúc, cười hì hì nói, "Anh Phúc, tôi cảm thấy nhé, trong bốn người thức tỉnh của trường ta, cậu là đỉnh nhất! Sau này nhớ bảo kê cho tôi với!"
Sau đó ngoái đầu đắc ý nhướng lông mày với Trương Dương.
Hê hê, đần người ra chưa? Anh mày biết tìm chỗ dựa chứ bộ!
Thử hỏi cậu có sợ chỗ dựa này không!
"Khụ khụ, câu này chuẩn không cần chỉnh", Trương Dương vội vàng ho một tiếng, bày tỏ rằng suy nghĩ của mình giống hệt Lý Thiên Kỳ, "Trường chúng ta có anh Phúc ở đây chắc chắn chỉ có đỉnh trở lên, thần đến sát thần, Phật đến sát Phật!"
Hồng Tiểu Phúc: "..."
"Đừng nói như tớ ghê gớm lắm vậy", Hồng Tiểu Phúc vội vã lắc đầu, "Tớ theo chủ nghĩa hòa bình..."
Đám học sinh xung quanh gật đầu như giã tỏi, "Đúng đúng đúng, chủ nghĩa hòa bình!"
Năng lực của tên ngốc này phải nói là vô địch luôn ấy chứ, không trêu vào được, không trêu vào được!
Bây giờ biết Lý Thiên Kỳ không sao rồi, cả đám bèn kéo nhau về lớp. Trên đường, Trương Dương dè dặt hỏi, "Anh Phúc, cậu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Hồng Tiểu Phúc đờ đẫn hỏi lại, "Không biết, tình huống gì thế?"
"Lý Thiên Kỳ thức tỉnh rồi, tên nhóc đó đắc ý lắm", Trương Dương bắt đầu kể cho Hồng Tiểu Phúc nghe, "Cậu ta nói trong trường chúng ta cậu ta không phục ai cả, tôi mới bảo cậu ta có giỏi thì đi tìm anh Phúc ấy!"
Tô Oánh sững người: "Thế là cậu ta đi thật à?"
"Chứ còn sao nữa", Trương Dương nói tiếp, "Thằng nhóc đó huênh hoang lắm, nói là ở trường này cậu ta nắm trùm! Tôi đã nghĩ thầm chắc chắn phải đi xem thế nào, sau đó các cậu biết phần sau rồi đấy, cậu ta còn chưa đến trước mặt cậu đã quỳ rồi..."
Tô Oánh: "..."
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Trương Dương cũng cảm thấy chuyện này quá thần kỳ: "Anh Phúc, bây giờ tôi thực sự sùng bái cậu luôn! Không cần phải động tay, đối phương đã quỳ rồi! Quỳ thẳng mặt luôn!"
Cậu ta thực sự biết sợ rồi!
Năng lực của Hồng Tiểu Phúc hoàn toàn không thể nào lý giải nổi, cứ như sử dụng năng lực của trời đất khiến người ta quỳ xuống vậy!
Nói ra thì bản thân Hồng Tiểu Phúc không có chỗ nào đặc biệt xuất chúng cả. Sau khi thức tỉnh, chỉ có thể nói là mạnh hơn người bình thường một chút, đây là phúc lợi mà người thức tỉnh đều có, những chỗ khác hoàn toàn không khác biệt gì.
Nhưng năng lực này... Tính đến nay đã có mấy người quỳ trong tay cậu rồi...
Mà người nào người nấy đều là nhân vật có số có má!
Bản thân Trương Dương thì không cần phải nói, cậu ta là người đầu tiên trong trường này thức tỉnh.
Lý Hạc cũng khỏi nói, cậu ta là người thức tỉnh hệ nguyên tố đỉnh của đỉnh.
Bây giờ cộng thêm Lý Thiên Kỳ cũng quỳ mọp...
Nói Hồng Tiểu Phúc là đại ca trường này cũng không sai tí nào...
Buổi chiều không có thêm vấn đề gì nữa, rất nhanh đã đến lúc tan học.
Hồng Tiểu Phúc về đến nhà, Thẩm Tiểu Linh lập tức chạy tới đón, "Anh, anh về rồi à?"
Hồng Tiểu Phúc cười khà khà xoa đầu em gái, "Ừ, hôm nay thế nào?"
"Cũng được ạ", Thẩm Tiểu Linh gật gật đầu, sau đó cô bé khẽ bĩu môi, "Nhưng cảm giác hơi buồn bực. Anh ơi, chúng ta đi dạo bộ được không ạ? Em muốn ăn kẹo hồ lô!"
Đối với em gái của mình, Hồng Tiểu Phúc tất nhiên không thể nói "không", cậu lập tức đồng ý ngay, "Được chứ, hôm nay chúng ta ra đường tản bộ, hay là tiện thể ăn đồ ăn bên ngoài nhé. Em vẫn hay bảo muốn ăn mì sợi mà? Hôm nay chúng ta đi ăn mì kéo* nhé."
(*) Mì kéo: Loại mì nước truyền thống Trung Quốc, trong đó sợi mì làm bằng bột tươi được kéo sợi ngay tại chỗ.
Vừa nghe thấy câu này, hai mắt Thẩm Tiểu Linh đã sáng ngời như sao trên trời vậy, "Được ạ, được ạ, được ạ!"