Translator: Nguyetmai
Hồng Tiểu Phúc ngủ một giấc liền hai tiếng đồng hồ, sau cùng cố gắng lắm mới dậy được – đây không phải năng lực kỳ lạ gì, mà là đồng hồ sinh học phiên bản nâng cấp, cậu sử dụng nó để tránh lầm đường lạc lối trong lúc tu luyện.
Nói đơn giản hơn, chức năng này tên là báo thức, phiên bản điện thoại di động.
“Bây giờ là mười giờ hơn rồi à?” Hồng Tiểu Phúc nhìn thời gian trên điện thoại, khẽ thở dài, “Ban nãy mình chỉ đơn giản như thế đã ngủ rồi. Trời ạ, quyển sổ tay rèn luyện này thực ra là sách thôi miên đúng không?”
Đứng dậy từ trên giường, Hồng Tiểu Phúc vươn vai rồi nhìn bốn phía.
Thẩm Tiểu Linh đã đi ngủ rồi, bàn ăn được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Trong thùng rác là mai cua không còn dính một tí thịt nào, những món ăn đóng hộp mang về khác đã cất trong tủ lạnh.
Trong nhà kho của Thẩm Tiểu Linh có một thiết bị con bé mới lắp ráp, cũng không nhìn ra được nó là cái gì, kích cỡ không nhỏ, trên đó thứ hầm bà lằng gì cũng có, bao gồm cả món đồ mà lúc trước cậu nhặt về cho Thẩm Tiểu Linh.
Trông có vẻ như em gái bảo bối của cậu lại sờ mó ra một phát minh máy móc nào đó sau khi làm xong bài tập, cũng không biết tương lai nó sẽ mày mò ra được thứ gì. Nếu thứ con bé thích không gây nguy hại, thì cứ để cho nó chơi.
Dù gì cũng là sở thích.
Quan trọng nhất là không tốn tiền...
Bây giờ đối với Hồng Tiểu Phúc mà nói, việc quan trọng nhất là cấp bậc. Mỗi một lần cấp bậc tăng tiến là một lần tiền trợ cấp nhân đôi, đến LV2 là sẽ có sáu nghìn tệ rồi!
Số tiền này đã gần tương đương với thu nhập của một hộ gia đình bình thường rồi!
Đến lúc đó cuộc sống của cậu và Thẩm Tiểu Linh sẽ càng tốt hơn!
Chỉnh lại góc chăn cho Thẩm Tiểu Linh, sau đó Hồng Tiểu Phúc ngồi xuống giường lần nữa. Cậu vốn định tiếp tục luyện tập với bức vẽ minh họa thứ hai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đành cầm điện thoại lên trước.
Hồng Tiểu Phúc: “Mọi người vẫn còn thức chứ?”
Tô Oánh: “Đây này đây này, Tiểu Phúc, việc rèn luyện của cậu đến đâu rồi? Có cảm giác gì không? Tớ ngồi đây hai tiếng đồng hồ rồi, ban nãy mới tĩnh tâm được hơn mười phút, sau rồi không có cảm giác gì nữa.”
Trương Dương: “Tôi cũng vậy, ban nãy tôi còn uống thuốc an thần cơ, nhưng chẳng có tác dụng gì sất, sau khi thức tỉnh, khả năng kháng thuốc của cơ thể cũng mạnh lên rất nhiều...”
Hồng Tiểu Phúc: “À ừm... ban nãy tôi... ngủ gật...”
Tô Oánh: “...”
Trương Dương: “...”
Tô Oánh: “Không phải chứ? Thế mà cậu cũng ngủ được? Chỉ riêng làm đúng tư thế thôi cũng đủ khó chịu rồi, bây giờ tôi vẫn còn tê hết chân đây!”
Trương Dương: “Đ*t, cậu thế là không được! Đã hứa cũng nhau miệt mài luyện tập, cậu lại lặng lẽ ngủ mất tiêu. Mà cậu ngủ được thật đấy à?”
Hồng Tiểu Phúc: “Ừ, tôi cũng thấy lạ, lúc bình thường cũng chẳng ngủ nhanh đến vậy.”
Trương Dương: “Có cần thiết phải quá đáng vậy không!”
Sau đó Trương Dương cũng thấy tò mò: “À phải rồi, Tiểu Phúc, nếu cậu tăng tiến lên LV2 thì năng lực của cậu sẽ trở nên ra sao nhỉ? Tôi nhìn thế nào cũng thấy năng lực của cậu không có triển vọng nâng cấp gì cả.”
Câu này của cậu ta đã nói lên một sự thật.
Năng lực dở dở ương ương của Hồng Tiểu Phúc thực sự khiến người ta nhức đầu, quan trọng nhất là sau khi nâng cấp xong sẽ trở nên ra sao, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi...
Bây giờ cậu ấy đã có thể khiến người ta quỳ gối, sau khi nâng cấp, chắc không đến mức quỳ ác liệt hơn nhỉ?
Hành đại lễ kiểu cắm đầu xuống đất?
Hình ảnh đó khiến Trương Dương thấy toàn thân ớn lạnh!
Hồng Tiểu Phúc: “Ai mà biết được, đợi đến lúc đó rồi nói, hy vọng có thể xuất hiện năng lực mới thì tốt, quan trọng là tiền. Đến LV2 tiền trợ cấp sẽ tăng gấp đôi, quan trọng lắm!”
Nhắc đến chuyện này, Tô Oánh và Trương Dương bày tỏ sự đồng tình, “Đó là lợi ích có thể nhìn thấy ngay, cố lên, cố lên, chúng ta cùng nỗ lực, tiếp tục luyện tập thôi!”
Tắt điện thoại đi, Hồng Tiểu Phúc bắt đầu thử nghiệm với bức ảnh thứ hai.
Chuẩn bị tư thế theo hình minh họa, sau đó nhắm mắt vào, thả lỏng đầu óc...
Lại một lần cậu ngủ say trong chớp mắt.
“Khò... khò...”
...
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Tài xế Lý Vĩ làm việc bận rộn cả ngày, về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy con trai Lý Thiên Kỳ đang ngồi trên sofa chơi Vương Giả Vinh Diệu, vừa chơi vừa văng tục.
“Mẹ kiếp mày có biết đánh không? Học sinh tiểu học thì cút đi hộ cái?!”
“Ô đ*t, mày làm gì đấy? Cắm đầu vào bãi cỏ à?”
“Yahhhhh mày đừng feed nữa được không? Hả? Được không?!”
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Vĩ tự nhiên điên hết cả người lên.
Nhìn Hồng Tiểu Phúc nhà người ta kia kìa, tuy là cô nhi, nhưng tính cách biết vươn lên, làm người khác cảm thấy rất ấm áp, tần tảo nuôi em gái, thức khuya dậy sớm, còn nhận cày game thuê cho cậu chủ, mà người ta vẫn đứng trong top 100 của khối!
Rồi nhìn thằng con mình mà xem, từ sáng đến tối rảnh háng chỉ biết chơi game, thành tích trong khối đếm ngược từ dưới lên, mắng nó hai câu nó trả treo gì mà “nhà dột từ nóc...”
Mẹ kiếp tại sao cùng là người mà lại khác nhau đến thế?!
“Cái thằng ranh thối tha này...” Lý Vĩ càng nghĩ càng tức, mặt mũi tối sầm, xông vào phòng vệ sinh lấy cây lau nhà, “Cả ngày chỉ biết chơi game! Tao cho mày chơi! Tao cho mày chơi!”
Lý Thiên Kỳ bỗng chốc cảm nhận được một luồng sát khí kinh hoàng, vừa nhìn thấy ba mình cầm cán cây lau nhà, đã sợ điếng hồn, “áu” một tiếng ném điện thoại xuống nhào vào phòng ngủ, “Mẹ! Mẹ! Ba con điên rồi! Ba muốn đánh con!”
Lý Thiên Kỳ vừa dứt lời, mẹ cậu ta đã vọt ra từ phòng ngủ, gào lên phủ đầu, “Cái lão chết tiệt này ông uống nhầm thuốc à? Nửa đêm nửa hôm vừa về nhà đã định đánh con, ông muốn tạo phản à! Ông đánh thử tôi xem nào, xem xem rốt cuộc ai đánh ai!”
Đối diện với vợ mình, trước kia về cơ bản Lý Vĩ sẽ ngay lập tức sợ rúm mật, nhưng hôm nay không biết ông ta lấy đâu ra dũng cảm mà xắn tay áo lên, “Tránh ra! Tôi bảo bà tránh ra! Bà nhìn xem bà chiều nó kia kìa! Cả ngày chẳng làm được chuyện gì ra hồn! Ra ngoài đường chọc chó, đến trường yêu lăng nhăng, về nhà chơi điện tử! Cứ chiều mãi thế chỉ tổ cho nó mau lên sở cẩm thôi! Hôm nay nói thế nào tôi cũng phải dạy lại nó!”
Lý Vĩ hiếm khi cứng rắn như vậy, vợ ông bỗng chốc run lên vì sợ!
Quan sát kĩ sắc mặt Lý Vĩ, trông không giống vẻ đùa cợt hằng ngày, vợ ông lập tức khuyên bảo, “Ông coi ông kìa, nổi nóng cái gì, có chuyện gì từ từ nói, ông bỏ cây lau nhà xuống đã!”
“Lượn ra!” Lý Vĩ đen mặt, xông vào phòng quát, “Thằng thối tha, mày mà không ra, hôm nay đừng hòng ngủ!”
Thấy ba mình không hiểu tại sao giận điên lên, Lý Thiên Kỳ bỗng chốc sợ đến mức vừa khóc lóc vừa kêu lên, “Con làm sao chứ, hôm nay con chẳng làm gì cả!”
Lý Vĩ cũng quát tướng lên, “Mày nhanh chóng lăn ra đây cho ông, hôm nay không đánh mày thì ông không nuốt được cục tức này! Mày có ra không? Có ra không?!”
Ông nói rồi bắt đầu xông vào trong, bà vợ thấy không ngăn được nên lẽo đẽo theo sau lí nhí khuyên giải, “Ông nó à, ông dọa tí thôi chứ đừng đánh thật nha!”
Thực ra dù gì cũng là con trai mình, Lý Vĩ đâu nỡ đánh thật, ông xông vào phòng quật hai nhát lên mông con trai, vừa quật vừa quát, “Mày nhìn mày xem! Cả ngày ăn không ngồi rồi! Nhìn Hồng Tiểu Phúc nhà người ta xem, hả, cầu tiến bao nhiêu! Mày nói xem tại sao tao lại đẻ ra một đứa khốn nạn như mày chứ?!”
Hồng Tiểu Phúc?!
Vừa nghe câu này Lý Thiên Kỳ đã thấy toàn thân khó chịu...
Hồng Tiểu Phúc là thằng chó nào, liên quan quái gì đến mình, sao mình phải hứng quả tai bay vạ gió này?!
Nói ra thì ngày ngày Lý Thiên Kỳ không học hành không nghề ngỗng, vô pháp vô thiên nhưng ba cậu ta chưa bao giờ đánh. Hôm nay không hiểu sao tự dưng tai bay vạ gió, cậu ta nhất thời vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, trong lúc thất thần và sợ hãi đó, thằng cu này đột nhiên thức tỉnh...
Toàn thân cậu ta đổ một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà, đứng đó bất động...
Lý Vĩ mới đánh hai cái, thế mà nhìn con trai mình không hiểu sao bất động, ông còn tưởng con trai mình bị đánh đến ngu người, lập tức nhỏ giọng hỏi, “Thằng kia, mày làm sao đấy? Vờ vịt gì đấy?”
Sau đó ông nhìn thấy con trai mình đờ đẫn đi vào bếp, Lý Vĩ và vợ tò mò đi theo, sau đó họ nhìn thấy Lý Thiên Kỳ cầm con dao làm bếp lên...
Lý Vĩ: “!!!”
Vợ Lý Vĩ: “!!!”
Mẹ kiếp, mày có ý gì đây? Mày định chém chết ba mày à?!