Âu Thần

Chương 122: Chương 122: Một con sói bị bệnh ung thư?




Translator: Nguyetmai

Bàn về việc giết sói, Thạch Đào là chuyên gia.

Thanh đao LV2 trong tay chém xuống, một cái đầu sói lăn lông lốc qua một bên.

Vua khỉ ở trên cây nhìn thấy cảnh ấy, thoáng chốc trợn tròn hai mắt, sau đó loạt xoạt nhảy từ trên cây xuống, múc rượu từ trong thùng đá đưa tới trước mặt Thạch Đào.

Mọi người: "..."

Tên nhóc này rất biết phục tùng đấy nhỉ...

Thạch Đào dở khóc dở cười, anh vỗ vỗ cánh tay của vua khỉ, sau đó uống rượu, bước tới thêm một đao nữa...

Tiếp đó, mỗi khi Thạch Đào chặt đầu từng con sói rừng rậm, đám khỉ sẽ run lên một hồi, đợi khi đầu của mười hai con sói rơi ra hết, đám khỉ kia đã tè đầy đất...

Không còn cách nào khác, động tác chặt đầu quá dứt khoát, một màn giết sói cho khỉ xem vô cùng tiêu chuẩn...

"Được rồi, chú bé à", Thạch Đào chặt đầu đám sói xong, cười khà khà đưa cho Hồng Tiểu Phúc một thanh đoản đao: "Dùng cái này đi, hàng mới nhất, LV2 đấy."

Hôm qua Hồng Tiểu Phúc giao nộp bốn viên tinh thể màu đỏ, phía quân đội chế tác xuyên đêm ra một lô vũ khí LV2, quả thực tốt hơn LV1 nhiều.

"À, vâng ạ." Hồng Tiểu Phúc nhận lấy đoản đao, bắt đầu mổ xẻ những cái xác.

Con sói đầu tiên...

"Cộp!" Một viên tinh thể màu đỏ!

Tô Oánh và mấy người kia: (✪▽✪)

Như thế có nghĩa là mỗi người có thêm ít nhất một viên thuốc LV2 rồi!

Mổ xong phần đầu, Hồng Tiểu Phúc bắt đầu lột da pha thịt.

Con sói của hôm nay rất tươi, vừa mới chết, chất lượng thịt còn tốt hơn hôm qua nhiều, hơn nữa cũng không lãng phí nhiều như hôm qua, cậu nhanh chóng xẻ thịt phân chia ra các loại: thịt mông, thịt sườn, óc, lòng...

Không thể trách Hồng Tiểu Phúc xẻ thịt cẩn thận như vậy, dù gì ở đất nước sành ăn này, cái gì ăn được phải ăn hết. Hơn nữa hình như những thứ này còn ngon hơn cả thịt...

Tiếc mỗi một điều là "trứng" của con sói này không còn hoàn chỉnh...

Đám người kia ở bên cạnh nhìn cậu mổ xẻ con sói mà thấy hai chân lạnh run.Anh Phúc cắt "trứng" sói sao mà thành thạo thế?!

Con sói đầu tiên nhanh chóng bị lóc sạch sẽ, Tô Oánh và những người kia lúc vào đây đã cố tình mua mấy cái bao rất to. Có một vú em nhân dân tệ đỉnh như vậy đấy!

Họ ào ào bỏ thịt vào bao.

Sau đó đến con sói thứ hai, tiếp tục xẻ ra phân loại: thịt mông, thịt sườn, óc, lòng, trứng...

Con sói này không có tinh thể màu đỏ.

Sau đó đến con thứ ba, "cộp" một tiếng, lại thêm một viên tinh thể màu đỏ! Sau đó đến thịt mông này, sườn này, óc này, lòng này, trứng này...

Cứ theo quy trình như vậy, chẳng được bao lâu, Hồng Tiểu Phúc đã xẻ xong con sói thứ bảy.

Thế mà khi bắt đầu giải phẫu con sói thứ tám, Hồng Tiểu Phúc đột nhiên "ơ" một tiếng.

"Gì thế gì thế?" Mọi người đều xúm lại xem.

"Con sói này hơi đặc biệt nhỉ", Hồng Tiểu Phúc chỉ vào một thứ gì đó trông như cục u bướu bên trong khối thịt: "Mọi người nhìn thứ này xem, trông như cục u bướu vậy, nhưng hiển nhiên không phải thịt, mà còn rất giống kim loại."

"Để anh xem xem." Thạch Đào lập tức ghé tới gần, quan sát thật kỹ càng.

Bên trong phần thịt của con sói là một chuỗi những thứ trông như hạch bạch huyết, xuyên thành một chuỗi lớn bên trong cơ bắp của con sói.

"Một con sói bị ung thư?" Thạch Đào vô cùng tò mò.

Sói rừng rậm cũng có thể bị ung thư à? Cảm giác không đáng tin cho lắm nhỉ...

"Em cắt ra trước xem xem rốt cuộc nó là thứ gì." Hồng Tiểu Phúc nói rồi dùng đoản đao bắt đầu cắt ra, cậu nhanh chóng pha xẻ phần thịt của con sói rừng rậm này, chẳng được bao lâu, Hồng Tiểu Phúc đã cắt ra một chuỗi không rõ thứ gì.

Cầm trên tay, cảm giác rất nặng, dùng tay bóp ra, hiển nhiên không mềm mại như thịt mà cứng đơ đơ.

Thạch Đào nhận lấy nó, dùng dao khía nhẹ, lần này không vội vàng, anh bỗng chốc nhìn thấy lớp thịt bên ngoài bị cứa ra, bên trong... Hóa ra một đống gì đó trông như bột sắt!

"Thứ này..." Triệu Minh nhìn vào mà thấy hoa mắt: "Chắc không phải là giải thạch chứ?"

"Không giống đâu", lúc này có một chiến hữu bên cạnh Thạch Đào lên tiếng: "Anh nhìn thế nào cũng thấy thứ này giống kim loại, mà chứ, bên trong cơ thể một con sói mọc ra kim loại, thần kỳ quá đi mất!"

Chuyện này quả thực rất khó hiểu, cứ như cơ thể người đột nhiên mọc đinh vậy.

Tất nhiên, bất kể thế nào, mọi người đều không biết thứ này là gì, tất nhiên chỉ có một lựa chọn. Giao nộp cho quốc gia!

Thứ này nếu là một thứ tốt, ít nhất cũng có thể đổi được không ít thuốc kích thích LV2 hoặc tiền đó!

"Anh cất đi đã." Thạch Đào cất cẩn thận thứ này rồi mỉm cười vỗ vai Hồng Tiểu Phúc: "Đỉnh lắm chú bé ạ, tiến vào đây hai lần phát hiện được hai thứ mới! Vận may của em đúng thật là…!"

Cũng chẳng trách anh than thở như vậy.

Ban đầu anh cứ tưởng rằng trong cơ thể hai mươi mốt con sói rừng rậm phát hiện được bốn viên tinh thể thì tỷ lệ nên là 20 phần trăm gì đó chứ nhỉ?

Thế mà lúc về hỏi các đội khác cũng tiến vào rừng rậm, tổng cộng lại chỉ phát hiện được hai viên!

Những đội khác giết tới năm mươi con sói rừng rậm mới phát hiện được hai viên tinh thể!

Thế thì đỉnh rồi! Chú bé trước mặt anh đúng là âu thần mà!

"Cũng tàm tạm ạ." Hồng Tiểu Phúc cười khà khà tiếp tục mổ xẻ cái xác, những con sói phía sau ngoài hai viên tinh thể thì không có gì nữa.

Tổng kết lại, thu hoạch của hôm nay cũng rất khá, trong số mười hai con sói rừng rậm này có năm viên tinh thể, nhiều hơn hôm qua một viên.

Hơn nữa còn phát hiện được thứ kim loại kỳ lạ kia...

Mười hai con sói rừng rậm nhanh chóng được mổ xong, khi tiến vào đây, Triệu Minh vác theo một đống đồ ăn vặt, khi ra khỏi đây, họ vác theo bao lớn bao nhỏ nặng cả người...

Nhiệm vụ hôm nay kết thúc khá tốt đẹp thời gian cũng không còn sớm nữa, họ lập tức chuẩn bị cáo từ.

"Khẹc khẹc, khẹc khẹc!"

Cảm nhận được Hồng Tiểu Phúc và các bạn định đi, vua khỉ cũng không sợ hãi, nó xông tới kéo cánh tay Hồng Tiểu Phúc luôn miệng khẹc khẹc, dường như có ý bảo hy vọng Hồng Tiểu Phúc sau này thường xuyên tới chơi...

"Ha ha, yên tâm đi", Hồng Tiểu Phúc cười khà khà vỗ vỗ cánh tay vua khỉ: "Sau này chúng tao sẽ thường xuyên tới, lần sau tao sẽ mang theo đồ ăn ngon cho mày, hề hề."

Vua khỉ: (๑>ڡ<)☆

Vác theo túi to túi nhỏ, vua khỉ dẫn một bầy khỉ tiễn họ tới tận bìa rừng, lúc này mới lưu luyến tạm biệt họ.

Trên đường quay về, Triệu Minh cảm thán: "Hầy, anh Phúc quả nhiên đỉnh thật! Hôm nay cứu con khỉ kia quả là đúng đến mức không thể đúng hơn!"

Nói thật lòng, trước kia mọi người vẫn lấn cấn rằng con đường Hồng Tiểu Phúc đã chọn có lẽ không quá chuẩn xác, nhưng nhìn vào tình hình ngày hôm nay...

Đúng là người được trời chọn mà, cho nên sau này nhất định phải tôn trọng!

...

Bên ngoài cầu dị cảnh.

Lưu Hoa Quân, thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy đứng từ xa nhìn về phía cầu dị cảnh đang ồn ào náo nhiệt, Lưu Hoa Quân cảm thán: "M* nó chứ, sao có cảm giác nó không giống lắm với kịch bản đã dự tính nhỉ?"

Cũng chẳng thể trách ông cụ được.

Theo lý mà nói, sau khi dị cảnh xuất hiện, bên trong nguy hiểm trập trùng, kịch bản bình thường nên là quân nhân chống đỡ phía trước, bách tính ở phía sau lo lắng hãi hùng mới đúng chứ.

Nhưng xem xem, bây giờ đám người kia có vẻ gì là sợ hãi không?

Trông chẳng khác gì lập tổ đội đi đánh phó bản cả...

Thủ trưởng Phương nhún vai bất đắc dĩ: "Đúng vậy. Trước kia con còn lo mọi người sẽ sợ hãi, bây giờ xem ra uổng công chúng ta hạn chế điều kiện tiến vào, nếu không con đoán chắc đám người đó sẽ đào ra được một cái hố sâu năm mươi mét bên trong đấy, cây cỏ gì cũng bị nhổ sạch!"

Mạnh Đình Huy lau mồ hôi lạnh rồi nói: "May mà bây giờ mọi người vẫn chưa biết thịt của động vật bên trong đó rất ngon, nếu không thì..."

Vừa nghĩ đến cảnh tượng có thể xảy ra, mấy người kia run lên cầm cập.

Có hiểu thế nào là một ngọn cỏ cũng không mọc nổi không?

"Bây giờ những chuyện khác vẫn ổn", Lưu Hoa Quân thở dài: "Điều duy nhất đáng tiếc là chúng ta có thể thăm dò trên mặt đất, nhưng dưới mặt đất có gì thì tạm thời chúng ta vẫn chưa có cách."

Thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy cùng gật đầu, thế mà đúng lúc này, thủ trưởng Phương đột nhiên hô ầm lên: "Mau nhìn kìa! Có người ra rồi! Trời... Trời đất ơi! Họ chuyển bao nhiêu thứ về đây vậy?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.