Âu Thần

Chương 222: Chương 222: Nguồn lực của nhân dân cả nước dồn vào nuôi dưỡng một người




Editor: Nguyetmai

Bên trong bức tường vây cầu dị cảnh.

Phòng họp lớn.

Thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy vất vả nhọc nhằn chạy cả đêm để mang linh quả LV3 quay về.

Ngồi trước bàn họp, gương mặt cả hai lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Mua được cả thảy bao nhiêu quả?” Lưu Hoa Quân nhìn bốn chiếc thùng lớn được đặt trên bàn mà hỏi: “Tổng số là bao nhiêu?”

“Bốn nghìn tám trăm năm mươi mốt quả.” Thủ trưởng Phương thở dài: “Lần này chúng ta bị ép giá quá oan ức! Đám người kia đục nước béo cò! Không, là cướp bóc trắng trợn! Là cướp trắng trợn!”

Ông nói đến mức kích động, bàn tay vỗ mạnh xuống bàn hội nghị khiến nó phát ra một tiếng “Rầm“.

“Đúng là không biết giới hạn!” Mạnh Đình Huy ở bên cạnh không ngừng châm thuốc hút, ông vừa hút vừa nói: “M* kiếp, vốn dĩ chỉ có giá 100.000 một quả mà dám đòi bên mình 500.000, Euro nữa chứ! Chỉ một loáng đã đốt hết một tỉ Euro vào đấy! À phải rồi, thêm cả bảy trăm năm mươi triệu đô la Mỹ bên Nhật nữa! Chỉ có bên Pakistan với Ukcraina là anh em tốt, Pakistan tặng không cho mình luôn, bên Ukcraina cũng bán rẻ hơn chút.”

“Hừm...” Lưu Hoa Quân khẽ thở ra một hơi.

Bốn nghìn tám trăm năm mươi mốt linh quả LV3, tiêu tốn gần một trăm năm mươi tỉ!

Mà quan trọng hơn cả, từng ấy vẫn chưa đủ!

Chưa đủ!

Theo lời của Sở Phi, Thẩm Tiểu Linh có thể nói là nhân tài LV4 mạnh nhất trên thế giới!

Uy lực của con bé sau khi đột phá ấy hả, bảo con bé hoàn thành một tàu sân bay trong vài ngày cũng không thành vấn đề!

Nhưng người ta bảo rồi, thu hoạch lớn thì cái giá phải trả cũng lớn, bây giờ trong nước có ba nghìn ba trăm sáu mươi lăm linh quả LV3, cộng thêm bốn nghìn tám trăm năm mươi mốt quả mua được từ khắp nơi trên thế giới. Nếu đổi lại là Sở Phi thì đã đủ quá rồi, nhưng đến lượt Thẩm Tiểu Linh thì vẫn chỉ như muối bỏ biển thôi.

Bây giờ một ngày có hai mươi tư giờ thì ngoài lúc ngủ ra, còn lại lúc nào con bé cũng uống nước ép hoa quả.

Một buổi tối thôi đã uống mấy trăm quả mà nó còn kêu đói, uống đến mức mặt mũi xanh lè rồi...

Nhưng không có cách nào khác, tư chất thiên bẩm của con bé này tốt đến mức vượt quá phạm vi của con người, nếu như bồi dưỡng được con bé, vậy thì ý nghĩa của nó tuyệt đối không thể dùng tiền để đong đếm được!

“Mọi người nghỉ ngơi đi đã.” Dù thế nào đi chăng nữa thì Lưu Hoa Quân vẫn là một người khá điềm tĩnh, ông hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thời gian sau này mọi người tiếp tục thu mua linh quả, tuy rằng số lượng có lẽ không thể nào cung ứng đủ cho lượng tiêu hao này, nhưng ít nhất chúng ta đã cố hết sức rồi. Lần này cấp trên đã hạ lệnh, dùng tiềm lực của cả nước nuôi dưỡng một người, bất cứ chuyện gì cũng phải nhường chỗ cho chuyện này!”

Thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy cùng gật đầu.

Hai đứa trẻ Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh này quá tốt, mọi người đều thấy được biểu hiện của chúng trong thời gian qua, bây giờ có được mức đãi ngộ như thế này cũng là lẽ dĩ nhiên.

Chỉ có điều, độ khó trong lần đột phá này của Thẩm Tiểu Linh...

Khó đến mức không hiểu nổi...

Im lặng một lát.

Lưu Hoa Quân đột nhiên vỗ bàn thật mạnh, rống ầm lên: “M* nó cái đám kia, chúng mày cứ huênh hoang đi, ông chúc chúng mày mỗi ngày có một người lên LV4!”

Thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy run lên lẩy bẩy.

Hung dữ quá đi!

Nhưng nói thật lòng, tuy nhân tài LV4 tốt thật, nhưng đối với các quốc gia không đủ tiềm lực, lời chúc nước họ xuất hiện thêm vài người LV4 chắc là lời nguyền rủa độc ác nhất dành cho quốc gia đó.

Không có cách nào khác, thực sự không nuôi nổi!

Nếu cần một hạm đội tàu sân bay, chỉ cần có tiền là được. Chứ chuyện này kể cả có tiền cũng chưa chắc...

Nếu tài nguyên không đủ, có lẽ sẽ đói đến chết thật đấy!

“Đúng rồi.” Lưu Hoa Quân hỏi thêm: “Cô gái người Ukraina tên Luna kia, mấy ngày nay đang làm cái gì vậy?”

Nhắc đến cô gái này, gương mặt của thủ trưởng Phương có vẻ kỳ lạ: “Cô ấy... Đang chuyển gạch...”

Lưu Hoa Quân: “...”

“Cô ấy chuyển gạch thật à?” Lưu Hoa Quân bỗng chốc thấy mình không ổn lắm: “Một thiên tài người thức tỉnh LV3 mà đang chuyển gạch?”

“Đúng vậy ạ.” Thủ trưởng Phương nhún vai bất đắc dĩ: “Cô gái này rất nguyên tắc, theo lời cô ấy nói, có thể tiến vào dị cảnh đã tốt lắm rồi, linh khí dồi dào của nơi này rất có lợi cho cô ấy. Cho nên cô ấy rất bằng lòng làm chút việc gì đó có ý nghĩa, ví dụ như chuyển gạch để giúp chúng ta xây dựng trấn Đa Phúc.”

“Cô bé này rất quật cường đấy.” Lưu Hoa Quân thở dài, sau đó đột nhiên mỉm cười: “Nể mối giao tình của chúng ta với nước họ, sau này cứ đối đãi với con bé như con cháu trong nhà mình nhé.”

Thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy cùng nhau gật đầu: “Tôi thấy được đấy!”

Mấy người họ cười cười, sau đó Lưu Hoa Quân tựa người vào ghế, thở dài một hơi, đột nhiên hỏi: “À phải rồi, tiến độ của nhóm Đại Tráng thế nào rồi?”

Thủ trưởng Phương trầm giọng: “Đã đến được cầu dị cảnh số 23 mới xuất hiện ở nước X, đang xử lý đám dã thú chạy ra ngoài.”

Lưu Hoa Quân khẽ gật đầu, sau đó nheo mắt lại, trên cơ thể người tỏa ra thứ sát khí đáng sợ: “Nói với mấy đứa nó, tùy cơ ứng biến, cướp được bao nhiêu tài nguyên thì cứ cướp, ai chắn đường, giết ngay!”

“Nhưng mà…” Mạnh Đình Huy dè dặt hỏi: “Lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm thế nào ạ?”

“Sở Phi cũng đi cơ mà?” Lưu Hoa Quân vỗ bàn rất mạnh: “Chuyện này tuyệt đối không thể nhượng bộ, ai ngăn chúng ta thì bóp chết kẻ đó!”



Nước X, cách thành phố Y ba mươi kilomet về phía Đông.

Cầu dị cảnh số 23.

Đây là cầu dị cảnh mới nhất trên thế giới.

Cầu dị cảnh này còn to hơn cầu dị cảnh số 19 ở Hoa Hạ rất nhiều.

Bán kính của cầu dị cảnh số 19 chỉ có năm trăm bốn mươi sáu mét nhưng khi nhìn từ mặt đất đã đủ hoành tráng rồi.

Còn bán kính của cầu dị cảnh này lên tới tám trăm hai mươi hai mét!

Vô cùng hùng vĩ!

Lúc này đây, cả cầu dị cảnh đang tản ra thứ không khí u ám quỷ dị, mà xung quanh cầu dị cảnh số 23 này, mùi thuốc súng nồng nặc, tiếng khóc của người dân không ngừng vang lên, có thể nói là xác chết khắp nơi.

Dị cảnh, nếu như nó mở ra ở địa phận một số quốc gia hùng mạnh, nó sẽ là nguồn tài nguyên chiến lược vô cùng quan trọng.

Nhưng khi nó mở ra ở một quốc gia nhỏ bé, vậy thì nó chính là tai họa.

Lúc này đây, xung quanh cầu dị cảnh số 23 của nước X, quang cảnh không khác gì vườn củ cải trắng bị lợn húc, xe tăng đổ nghiêng đổ ngả, các phần cơ thể của binh lính nằm rải rác khắp mọi nơi.

Lần này có tới hàng nghìn con dã thú xông ra khỏi dị cảnh, chỉ tính riêng lợn rừng giáp sắt không khác gì xe tăng đã có hơn một trăm con!

Vũ khí hạng nặng chủ yếu của lục quân trên Trái đất là xe tăng, khi gặp phải những cú húc của lợn rừng giáp sắt, gần như chưa kịp phát huy tác dụng gì đã hoàn toàn tiêu tùng.

Thậm chí nòng pháo của nhiều chiếc xe tăng bị húc gãy, húc vẹo nên nổ tung ngay tại chỗ!

Máu tươi lênh láng.

Vô số xác người và động vật đập ngay vào tầm mắt, không đâu không có.

Ở trong thời đại này, các nước nhỏ vô cùng thảm thương.

Tính riêng lần này, nước X đã thiệt hại mất hơn mười lăm nghìn binh lính. Sau cùng, khi quân đoàn người thức tỉnh của các nước lớn nhảy dù xuống mới có thể khống chế được sự phát triển của việc này.

Không có cách nào khác, tuy rằng dân số nước X gần một trăm triệu người, nhưng trước đó họ không có dị cảnh cấp thấp, trong nước cũng chỉ có vài chục người LV2.

Hai mươi người LV2 đến đây lần này đã chết hết trong lần xung phong đầu tiên của dị thú, còn về những người thức tỉnh LV1... Về cơ bản chỉ như món ăn kèm thôi, hiểu không?

“Đại Tráng.” Thạch Đào đi bên cạnh Đại Tráng, vung kiếm chém bay đầu một con sói phủ giáp, sau đó hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải hành động thế nào?”

Đại Tráng nhìn khung cảnh có thể nói là thảm thương trước mặt, trầm giọng hỏi: “Bao nhiêu con chạy ra?”

“Ít nhất đã có một trăm con sói phủ giáp chạy về phía thành phố Y rồi.” Thạch Đào báo cáo với anh: “Đi theo chúng còn có khoảng hai mươi con lợn rừng giáp sắt. Đám người Nhật Bản chết tiệt, m* kiếp, vì mải mê cướp tài nguyên mà căn bản không quan tâm đến sống chết của dân chúng. Đám dã thú kia gần như có một nửa là xổng ra từ bên phía chúng đấy.”

“Chuyện này khó làm đây.” Đại Tráng trầm ngâm trong chốc lát rồi lại hỏi: “Thế đám lính của Mỹ với Liên minh châu Âu đâu rồi?”

“Đã chui vào trong tìm tài nguyên rồi.” Thạch Đào trả lời với vẻ bất đắc dĩ: “Anh cũng biết mà, từ khi Tiểu Linh của chúng ta đột phá, tất cả linh quả LV3 gần như đã bị chúng ta mua hết, bây giờ họ đỏ hết cả mắt mong tìm được linh quả LV3 để bán với giá cao cho chúng ta.”

“Một đám không biết đạo nghĩa gì hết!” Đại Tráng giơ chân, hung dữ đạp con sói phủ giáp vẫn chưa chết hẳn lún xuống nền đất, sau đó trầm giọng bảo: “Tôi dẫn đội tiến vào dị cảnh tìm linh quả, cậu dẫn đội một và đội hai hướng về phía thành phố Y xử lý sạch sẽ đám dị thú chạy ra ngoài đi.”

Nghe thấy câu này, Thạch Đào bỗng chốc sững người.

Sau đó anh dè dặt hỏi lại: “Tôi... Tôi đi cứu người á? Đám khỉ nước X á?”

“Không có cách nào khác.” Đại Tráng nheo mắt: “Nơi này cách biên giới nước ta quá gần, có trời mới biết đám dị thú kia có chạy loạn qua nước ta hay không. Cậu ở bên đó giết được bao nhiêu thì cứ giết, mang theo quốc kỳ!”

“Ok!” Thạch Đào cũng biết lúc này không phải lúc lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Đại Tráng nói không sai, họ là lính của Hoa Hạ, bảo vệ nhân dân Hoa Hạ là nghĩa vụ của họ.

Anh quấn quốc kỳ đỏ tươi lên cánh tay mình. Đại Tráng vung tay, dẫn đội một và đội hai với tổng cộng hai mươi mốt người, tiến thẳng về phía thành phố Y.

“Các anh em.” Đại Tráng nhìn một trăm năm mươi binh lính có mặt ở đó, những người này đều là các chiến sĩ LV2, là các anh em thực sự!

Đại Tráng lớn tiếng bảo: “Bây giờ là quốc chiến vì vận mệnh của chúng ta! Đám người nước ngoài đó vào trong dị cảnh cướp tài nguyên rồi, chúng cướp được nhiều hơn một phần, chúng ta sẽ phải tốn thêm tiền để thu mua một phần! Thời gian này chắc hẳn mọi người cũng biết hai đứa trẻ cần làm gì, tôi không nói nhiều nữa. Lần này, khi vào trong đó, có lẽ chúng sẽ tiến hành bao vây tấn công chúng ta, tôi nói một câu thôi, vì dòng giống của người Hoa, liều mạng đi!”

“Vâng!” Tất cả quân nhân có mặt ở đó đồng thanh hô to.

Tiếng hô như sấm dậy.

“Tiến vào dị cảnh!”

Thời gian Đại Tráng và các đồng đội tiến vào dị cảnh đã muộn hơn người của quốc gia khác một bước rồi.

Muộn chừng hơn một tiếng đồng hồ.

Quân nhân người thức tỉnh của các quốc gia khác ít nhất đã tiến sâu hai nghìn mét vào bên trong dị cảnh rồi.

Có thể nói là từng bước từng bước thận trọng, không một quốc gia nào dám cắm đầu cắm cổ xông về phía trước.

Không có cách nào khác, mức độ nguy hiểm bên trong dị cảnh số 23 này cao hơn ít nhất hai lần so với dị cảnh số 19. Sói phủ giáp thuộc dạng động vật cấp thấp nhất ở nơi này.

Nơi này có thêm nhiều động vật vô cùng điên cuồng như báo giáp đen, lợn rừng giáp sắt hay khỉ đột giáp bạc.

Còn về việc có loài nào cấp cao hơn, không ai dám chắc chắn.

Cho nên tất cả quân nhân tiến vào nơi này đều vô cùng thận trọng và dè dặt.

Một trăm năm mươi binh lính Hoa Hạ, theo phương hướng mà lúc trước Liên hợp quốc đã chia cho Hoa Hạ, đi thẳng về phía Bắc.

Một trăm năm mươi quân nhân Hoa Hạ chia thành năm tiểu đội, mỗi tiểu đội có một phương tiện bay không người lái dùng để thám thính tình hình.

“Phát hiện ra quả thanh ly ở góc năm mươi độ về phía Bắc, có ba quả.” Đại Tráng nhìn hình ảnh mà phương tiện bay không người lái gửi trả về: “Có bốn con báo giáp đen canh giữ ở đó, mọi người chia thành ba hướng đánh tạt sườn!”

Tất cả đội viên của đội hai đang có mặt ở đó cùng gật đầu đồng thanh hô: “Vâng!”

Mấy người họ đánh tạt sườn qua đó, nhưng nào ngờ, chưa đi đến nơi đã thấy hai mươi lăm quân nhân Nhật Bản bao vây về phía này! Ai cũng cầm theo chiến đao, mặt mũi đằng đằng sát ý!

“Mấy người dám bất chấp công ước Liên hợp quốc!” Nhìn thấy cảnh này, Đại Tráng bỗng chốc nổi giận đùng đùng, anh quát lên: “Các người không biết đạo lý!”

“Ha ha ha ha…” Một quân nhân Nhật Bản cầm đầu lớn tiếng cười điên dại, sau đó dùng thứ tiếng Trung chắp vá không sõi để đáp lại: “Nơi này là dị cảnh! Chết vài người ở chỗ này, là chuyện thường thôi! Sau cùng, đều không thấy xác!” Nói rồi hắn ta phất tay: “Lên, băm hết bọn này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.