Âu Thần

Chương 161: Chương 161: Như vậy cũng được sao?




Translator: Nguyetmai

Đối với người thức tỉnh bình thường, tất cả bọn họ đều biết hành động chiến lược kia là nguyên liệu chế tạo thuốc thức tỉnh, mặc dù thành công, nhưng nói thật, thứ này không có mấy tác dụng với người bình thường, cho nên bọn họ cũng không mấy quan tâm.

Có điều châu chấu trong dị cảnh này thì khác!

Lợi ích của thứ này vô cùng thiết thực! Không thấy bên trên nói sao? Không có độc, là loài côn trùng ăn cỏ, còn có thể dùng làm đồ ăn, công dụng chính là làm đẹp dưỡng da, bổ thận tráng dương, kéo dài tuổi thọ…

Nhưng điểm quan trọng nhất là tiền! Tiền đó!

200 nửa cân!

Đây là giá mà quốc gia đưa ra để thu mua! Giá mà quốc gia thu mua có nghĩa là gì? Có nghĩa đảm bảo giá thấp nhất là 200 nửa cân đó!

Cứ dựa theo bảng hiệu sản xuất ở dị cảnh, hơn nữa còn có công dụng tốt đối với cơ thể con người, còn được quốc gia thu mua. Đùa gì thế?

Ở bên ngoài mà bỏ 500 có thể mua được nửa cân, tôi sẽ vặt đầu tôi xuống cho các cậu chơi đá bóng!

Ngay lập tức, xung quanh khu vực cây cầu bên ngoài bức tường lớn, mọi người bắt đầu sôi sục, sau đó mọi âm thanh lại đột nhiên yếu ớt dần, không chỉ âm thanh yếu đi mà ngay cả số lượng người cũng bắt đầu giảm bớt. Châu chấu mà, cậu không có lưới thì bắt bằng niềm tin hả? Mau đi về tìm lưới đi!

"Tiểu Ngọc." Chú Trần đi tới bên cạnh Trương Ngọc nhỏ giọng nói: "Cháu còn ngây ra đó làm gì thế? Nhanh đi tìm lưới đi. Còn nữa, ở nhà có bạn bè người thân gì thì gọi đến đây cả đi! Đây là cơ hội tốt tặng không tiền cho chúng ta đó!"

Trương Ngọc ngây ra một lúc, sau đó kịp thời phản ứng lại.

Đúng vậy, chuyện này phải nhanh lên, thứ này không phải chỉ có người thức tỉnh mới có thể đi bắt về, người thường cũng có thể bắt được mà!

Đây nhất định chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống đấy, hiểu không?

Trương Ngọc không nhiều lời, chỉ gật đầu: "Cháu biết rồi! Chú Trần, các chú thì sao?"

"Còn lề mề làm cái gì đấy?" Lão Ngô ngậm thuốc lá đứng bên cạnh, nói: "Đi, xe của tôi ở đằng kia, tôi chở mọi người vào trong thành phố trước, sau đó mọi người cứ gọi thêm người. Lần này theo tôi ước tính, trung bình mỗi người có thể kiếm được mười tám nghìn quá đơn giản."

Đây là nói thật.

Bên trong nạn châu chấu hoành hành, kiếm được nửa cân châu chấu cũng chỉ là chuyện có thể làm trong vài phút đồng hồ. Đến lúc đó cần mang theo một bao tải lớn, túi ni lông nhỏ sợ rằng sẽ không đủ…

Chỉ trong nháy mắt, một đám người thức tỉnh chạy đi hết sạch, sau đó Wechat của khu vực Thẩm Thành ngay lập tức như ong vỡ tổ.

Trong hội nhóm bạn bè…

"Tin tốt đây! Tuyệt đối là tin siêu tốt! Dị cảnh mở cửa ba ngày cho người bên ngoài vào, bên trong đang có nạn châu chấu hoành hành. Quốc gia đang thu mua châu chấu với giá là 200 nửa cân, ai có thời gian thì mau đến đi! Nhớ mang lưới!"

Trong group chat của lớp…

"Dị cảnh Thẩm Thành mở cửa ba ngày cho người ngoài, bên trong đang có nạn châu chấu hoành hành. Mọi người mau tới bắt, 200 nửa cân, nghe nói châu chấu trong dị cảnh có hàm lượng protein cao, có thể làm đẹp, dưỡng da đó."

Nhóm của các bác gái…

"Nhớ mang loại lưới tốt một chút. Dị cảnh của Thẩm Thành mở ra cho người ngoài rồi, châu chấu có tác dụng làm đẹp, tráng dương, 200 nửa cân, nhanh chân, nhanh chân, chậm là hết!"

Trương Ngọc ở bên này cũng đang vội vàng nhắn tin cho mẹ của cô.

Nhắc tới thì, bố của Trương Ngọc là công nhân tại xí nghiệp, mỗi tháng nhận được khoảng 5.000 tệ, hồi trước mẹ của cô làm tại một công ty, thu nhập cũng được khoảng 5.000. Có điều năm nay, tình hình kinh doanh không mấy khả quan, công ty cho mẹ cô nghỉ ở nhà chờ sắp xếp công việc khiến kinh tế của gia đình dạo gần đây cũng không được khá khẩm. May mắn là cô đã thức tỉnh, về sau mỗi tháng có thể nhận 3.000 tệ. Bây giờ nhờ Hồng Tiểu Phúc nên cô cũng có một đội ngũ tốt tiến vào dị cảnh, có thể đảm bảo thu nhập.

Thế nhưng, do thất nghiệp nên tâm trạng của mẹ cô không được tốt, có chút sầu não, chán nản.

Giờ thì ổn rồi, vừa lúc mẹ không có việc làm, gọi bà đi bắt châu chấu trong dị cảnh, chắc bà cũng sẽ vui vẻ hơn chứ!

Trương Ngọc nhắn tin cho mẹ: "Mẹ, mẹ đang làm gì thế?"

Mẹ cô nhắn lại: "Xem ti vi, sao vậy? Tâm trạng mẹ đang không được tốt."

Trương Ngọc đáp: "Mẹ, dị cảnh bên này có tin tức tốt, bên trong đang có nạn châu chấu, quốc gia thu mua 200 nửa cân, mau tìm lưới đến đây bắt thôi!"

Mẹ cô nhắn: "Thật hay giả? Châu chấu có cắn người không?"

Trương Ngọc đáp lời: "Không cắn, còn có thể ăn được, ăn vào rất bổ đấy!"

Mẹ cô đáp: "Không nói nữa, mẹ đi chuẩn bị lưới, có nên làm lưới to một chút không?"

Trương Ngọc nhắn: "Vâng!"

Hoàn cảnh như của gia đình Trương Ngọc có thể nói là khá phổ biến trong những gia đình có người thức tỉnh. Đương nhiên có thể chưa chắc bọn họ thất nghiệp ngồi nhà hết, thế nhưng có thể xin nghỉ hai ngày cũng không thành vấn đề đúng không?

Cứ như vậy, chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, người dân của Thẩm Thành hoàn toàn trở nên điên cuồng!

Vô số người bắt đầu đi tìm lưới, có người cầm lưới đánh cá, có người cầm màn, trâu bò nhất là có người lái xe ra biển cầm theo một chiếc lưới đánh cá biển của ngư dân. Loại lưới này có diện tích rất lớn, chỉ cần chắp mấy cái lưới lại với nhau cũng bắt được một đống châu chấu rồi.

Đến sáu giờ tối hôm đó, bên ngoài cây cầu dị cảnh của Thẩm Thành đã có hơn mười nghìn người vây quanh. Quả thực là người người nhà nhà đều kéo nhau tới, đội ngũ lớn mạnh nhất chính là của các bác gái!

Một nhóm các bác gái mang theo lưới, dẫn theo người thân, bạn bè, kéo theo cháu trai, cháu gái, nghỉ ngơi ở cây cầu lớn bên ngoài bức tường, chỉ chờ đến ngày hôm sau dị cảnh mở cửa.

Mười hai giờ đêm hôm đó, cây cầu lớn bên ngoài tường đã tụ tập hơn hai mươi nghìn người, xe đã không có chỗ đỗ, có không ít người vẫn vội chạy tới…

Sáu giờ sáng ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, quân phòng thủ của cầu dị cảnh bắt đầu sắp xếp hệ thống kiểm tra giống như trong sân bay vậy, chỉ cần có thẻ căn cước là có thể đi vào. Có điều, bất cứ ai trước khi tiến vào cũng được phát một tấm bản đồ, ở bên trên ghi chú rất cặn kẽ những khu vực nguy hiểm.

Mọi người bắt đầu nhao nhao ùa vào dị cảnh.

Phần lớn những người này đều là lần đầu tiên vào dị cảnh, có người tới vì tò mò, có người lại tới vì tiền, mục đích nào cũng có.

Sau khi vào dị cảnh, mọi người nhận ra rằng quả thực trong dị cảnh rất đẹp. Bầu trời, mặt đất, cả bãi cỏ và đám châu chấu phía xa…

"Mọi người nhanh lên nào! Nhanh tay thì có, chậm tay là mất nha."

Trong nhóm các bác gái có một người hô lên, sau đó cả đám người kéo lưới xông vào!

Lúc này bên phía cầu dị cảnh có gần hai ngàn bộ đội đang duy trì trật tự để đảm bảo các bà sẽ không chạy loạn…

Thế là cứ như vậy, đám châu chấu dị cảnh được xưng là ăn sạch thiên nhiên không gì chống lại được đã gặp phải kẻ thù lớn nhất trong lịch sử của bọn chúng – các bác gái người Trái đất.



Đêm qua, nhóm người của Hồng Tiểu Phúc đã nghỉ tạm ở tường rào cây cầu dị cảnh một đêm. Buổi sáng Thẩm Tiểu Linh vẫn đi học như bình thường, còn nhóm năm người của Hồng Tiểu Phúc tập hợp bên ngoài tường rào sau khi tắm rửa thay quần áo.

Kết quả, vừa ra khỏi cửa bọn họ đã nhìn thấy bên ngoài lối vào của cây cầu dị cảnh có một hàng người xếp hàng rất dài bèn nhất thời ngây ngốc!

"Chuyện gì vậy?" Triệu Minh trợn mắt há mồm nhìn đội ngũ đông nghịt các bác gái đang xếp hàng đi vào vùng dị cảnh: "Các bà các bác đang định sau này sẽ tập khiêu vũ ở quảng trường trong dị cảnh sao?"

Bốn người Hồng Tiểu Phúc và Tô Oánh cũng trợn tròn mắt lên: "Có cần phải đông thế này không?"

Cũng không thể trách bọn họ tò mò như vậy.

Bây giờ số lượng người xếp hàng thật sự chỉ thấy đầu không nhìn thấy cuối đâu cả.

Phải biết khoảng mười nghìn người đã là một biển người đông nghìn nghịt. Bây giờ phía bên này cầu ước chừng đang có khoảng hơn hai mươi nghìn người đang xếp hàng trước cổng an ninh, trong tay ai nấy đều cầm lưới lớn, năm nhân viên an ninh không thể nào kiểm soát hết được.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao cũng phải vì sự an toàn của bức tường rào quanh cây cầu chứ, nhiều người như vậy…

"Mọi người đã dậy rồi à." Lúc này Sở Phi bước đến, cười nói: "Đi thôi, chúng ta cũng vào trong xem thôi. Nhắc mới nhớ, hôm qua sau khi thủ trưởng Lưu thu xếp xong tôi vẫn chưa vào trong, không biết trong đó bây giờ thế nào rồi."

Nhóm người Hồng Tiểu Phúc cùng nhau gật đầu: "Vâng!"

Bây giờ bọn họ muốn vào dị cảnh đương nhiên dễ dàng hơn, không cần xếp hàng vẫn có thể vào được.

Khi cả nhóm đi vào cầu dị cảnh và từ bên trong nhìn ra lại càng kinh ngạc đến ngẩn người!

"Không phải… Không phải chứ?" Hai mắt Hồng Tiểu Phúc trợn tròn – thế trận này cũng quá khoa trương rồi!

Lúc này, toàn bộ phía trong dị cảnh, Vua sói dẫn theo bầy sói đã bị dẫn dụ đến phía Bắc khu rừng rậm, nơi có quân nhân chuyên môn canh giữ.

Mà toàn bộ khu vực bình nguyên phía Đông, phóng tầm mắt chỉ thấy trên mặt đất toàn người là người!

Từ người già cho đến trẻ con mang theo rất nhiều thứ, cái gì cũng có. Điều giống nhau là mỗi người đều mang theo một cái túi, hơn nữa chỉ trong chốc lát, trong túi của không ít người đã đựng không ít đồ, nhìn có vẻ ít nhất phải được nửa cân đến một cân.

Triệu Minh yên lặng nhìn một lúc lâu, sau đó bỗng quay đầu hỏi Hồng Tiểu Phúc: "Anh Phúc, cậu nói xem bằng này châu chấu… Đủ ăn không?"

Hồng Tiểu Phúc: "…"

"Tớ nghĩ là không đủ." Hồng Tiểu Phúc lắc đầu một cách chắc chắn: "Bằng này cũng chỉ đủ ăn vài bữa thôi…"

Sở Phi đứng bên cạnh cũng gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậỵ. Bây giờ thời tiết bắt đầu ấm lên rồi, là lúc thích hợp nhất để ăn đồ nướng và uống bia, thứ này đem đến quán nhậu nướng than chắc chắn là ngon hết sẩy."

Tô Oánh thở dài.

Xem ra, đối với người Hoa Hạ, có phải là tai họa hay không cũng chẳng sao,

quan trọng nhất vẫn là có thể ăn được hay không…

"Này, mọi người nói xem…" Trương Dương nhìn toàn cảnh rồi sờ sờ cằm: "Có khi nào về sau loại châu chấu dị cảnh này phải được nuôi thì mới không bị tuyệt chủng không?"

Mấy người còn lại cùng lúc gật đầu: "Tớ cũng cảm thấy như vậy."

Khoảng mười giờ sáng cùng ngày, trên app của người thức tỉnh đã bắt đầu có không ít người bày bán châu chấu dị cảnh. Lúc đầu còn "nhẹ nhàng" lấy giá 300 nửa cân, trong nháy mắt đã hết sạch.

Sau đó giá cả bắt đầu tăng nhanh như một cơn bão, từ 300 lên 320, rồi lên 350, sau đó đến 400, cuối cùng đạt mức 500.

Trên thực tế, 500 nửa cân không hề rẻ, nhưng nhiều người không nhịn được. Đây là sản phẩm của dị cảnh đấy, tất cả mọi thứ có nguồn gốc từ dị cảnh đều có một điểm chung lớn nhất đó là sau khi ăn sẽ có khả năng giác ngộ đó!

Trước đây giá thịt sói vẫn luôn lên cao không giảm là vì có rất nhiều người đã giác ngộ sau khi ăn thịt sói!

Mặc dù tỷ lệ rất

thấp nhưng dù sao vẫn là có thể mà!

Chỉ cần có thể giác ngộ, không thể có chuyện rẻ được, huống gì châu chấu dị cảnh này thật sự rất ngon…

Còn ngon hơn nhiều so với châu chấu bình thường ở Trái đất…

Bỏ trứng gà và vụn bánh mì vào chiên vàng giòn rụm, đứa trẻ hàng xóm khóc thèm nhỏ dãi không phải chỉ là một trích đoạn thôi đâu…

Còn nữa, số lượng của thứ này cũng có hạn đó nha, ăn một con là bớt một con rồi. Có trời mới biết đến bao giờ mới có nạn châu chấu lần nữa, mà có nữa hay không cũng còn chưa biết…

Dựa vào năng suất bắt giết châu chấu này thì, ờm…

Hồng Tiểu Phúc bỗng cảm thấy thương hại cho bọn châu chấu trong dị cảnh. Ai bảo chúng mày sinh ra trong dị cảnh của người Hoa Hạ chứ… Ôi dào, âu cũng là cái số…

Nhóm người Hồng Tiểu Phúc vẫn đang ở trong dị cảnh quan sát, mà cùng lúc đó, nhóm người của Lưu Hoa Quân trong phòng họp lớn ở tường rào cây cầu đang há mồm trợn mắt đọc bản báo cáo trong tay.

"Chuyện này…" Lưu Hoa Quân nuốt một ngụm nước bọt: "Chuyện này cũng có thể sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.