Âu Thần

Chương 104: Chương 104: Ông trời sẽ phù hộ cho chúng ta!




Translator: Nguyetmai

Tấm bản đồ đơn giản kia thực ra được vẽ rất sơ sài, dù gì thứ này không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành được.

Nhưng tuy rằng đơn giản và sơ sài, địa hình của dị cảnh vẫn được thể hiện rất rõ ràng. Phía Bắc của tấm bản đồ là rừng rậm màu xanh, phía Đông là bình nguyên, phía Nam là đỉnh núi với màu vàng, phía Tây là bình nguyên, xa hơn chút nữa là con sông lớn.

Hồng Tiểu Phúc nhìn địa hình được đánh dấu bằng ký hiệu trên bản đồ.

Lúc này đây, trên bản đồ, vị trí bình nguyên được đánh dấu bằng rất nhiều dấu chấm đỏ, chắc hẳn là lựa chọn của các vị đội trưởng đã đến trước cậu.

Điều này rất bình thường, đối với con người mà nói, bất kể là tầm nhìn hay phạm vi hoạt động thậm chí cả khả năng chạy thoát thân khi gặp nguy hiểm ở bình nguyên cũng là thuận lợi nhất.

Lần này đến đây, vấn đề đầu tiên mà những người thức tỉnh kia suy xét tới là vấn đề an toàn, cho nên đa phần đều chọn thảo nguyên.

Nếu như bình thường, Hồng Tiểu Phúc cũng nên chọn thảo nguyên.

Nhưng tại sao cậu cứ thoáng cảm thấy, hình như chọn rừng rậm sẽ thú vị hơn?

"Tôi chọn rừng rậm ở phía Bắc." Hồng Tiểu Phúc chỉ vào khu rừng, hỏi, "Khu rừng này có gì cần chú ý không?"

"Khu rừng?" Nghe Hồng Tiểu Phúc đòi chọn khu rừng, chính trị viên sững người, sau đó bắt đầu nói với Hồng Tiểu Phúc về mức độ nguy hiểm của khu rừng, "Trong số những địa hình này thì rừng rậm là nơi nguy hiểm nhất, tầm nhìn bị hạn chế, tháo chạy cũng không dễ dàng. Tất nhiên, thu hoạch tương ứng có lẽ cũng tốt hơn. Cậu chắc chắn muốn chọn khu rừng này chứ?"

Hồng Tiểu Phúc gật đầu: "Vâng, tôi cảm thấy bên trong khu rừng có lẽ... Sẽ không tệ."

"Được rồi," Chính trị viên lập tức cầm bút lên, viết một câu phía sau tên của năm người trong nhóm Hồng Tiểu Phúc, "Tiểu đội số 32, lựa chọn phương hướng rừng rậm, vị trí ở phía sau đội hành động số 2."

Viết xong mấy chữ này, chính trị viên đưa cho Hồng Tiểu Phúc một tấm thẻ, trên đó viết số ②, "Phương hướng của cậu là phương hướng của đội 1 – 5. Bố trí hiện tại của chúng ta là phía sau mỗi một đội hành động sẽ có một đội người thức tỉnh đi theo. Tiểu đội dẫn trước của các bạn là đội hành động số hai, đội trưởng là anh Thạch Đào, cậu qua chào hỏi họ một chút. Nhớ phải nghe theo sự sắp xếp, không được tùy tiện hành động. Đội hành động của chúng tôi đều là các tiểu đội phối hợp rất nhuần nhuyễn, họ có thể phụ trách phần lớn nguy hiểm, nhiệm vụ chủ yếu của các cậu là giúp họ xử lý gọn gàng một số con thú lạc đàn thôi, khi họ mệt thì các bạn hỗ trợ gì đó, không thành vấn đề chứ?"

Hồng Tiểu Phúc đã biết chuyện này từ trước khi đến rồi, cậu lập tức gật đầu: "Không thành vấn đề ạ."

Nhận lấy tấm thẻ số ②, Hồng Tiểu Phúc ra khỏi đại doanh, bước tới bên cạnh Tô Oánh mà cười: "Chúng ta đi theo sau đội hành động số 2, đợi tớ đi hỏi xem..."

Sau đó anh lính đang nói chuyện với Tô Oánh bỗng giật mình, "Số mấy cơ?!"

Hồng Tiểu Phúc đáp: "Số 2 ạ."

Anh lính kia: "..."

"Chọn gì mà chuẩn thế?" Anh lính kia vội vàng giơ tay ra, "Chào em, anh là đội trưởng đội hành động số 2, anh là Thạch Đào."

Hồng Tiểu Phúc: "..."

Quả nhiên, chẳng trách ban nãy mình cảm thấy nên chọn hướng đó...

Hồng Tiểu Phúc vội vàng tươi cười giơ tay ra: "Chào anh Thạch, lát nữa vào đó làm phiền anh chiếu cố nhiều!"

Tô Oánh cũng mừng rỡ: "Thật sự được đi cùng đội của anh Thạch sao? Tốt quá rồi! Đây là duyên phận đấy! Anh Thạch, em tên là Tô Oánh, mong được anh chiếu cố nhiều!"

"Em là Triệu Minh!"

"Em là Trương Dương!"

"Em là Lý Thiên Kỳ!"

"Ha ha, tốt lắm." Ban nãy Thạch Đào đã nói chuyện vui vẻ với Tô Oánh và mấy người kia, lúc này nghe được tin họ chính là đội ngũ đi cùng mình lại càng phấn khởi hơn, "Đến khi vào đó rồi mấy đứa cứ nấp sau lưng bọn anh nhé."

Lúc này, một đồng đội của Thạch Đào bước tới, vỗ ngực cười bảo: "Chuyện khác thì không dám nói, chứ trước khi bọn anh ngã xuống, đảm bảo mấy đứa sẽ không sao!"

Mấy chiến hữu khác của Thạch Đào cũng cười to, họ gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, mấy đứa cứ yên tâm!"

Họ nói rất nhẹ nhàng, nhưng năm người trong nhóm của Hồng Tiểu Phúc cũng biết, đây là kỷ luật của họ.

Quân nhân không quỵ ngã, bách tính không thương vong.

Họ nói chuyện thêm một lúc nữa, tiếng còi tập hợp từ bên đó nhanh chóng vang lên, nhóm năm người của Thạch Đào thoáng chốc trở về đội hình đội ngũ nhanh như chảo chớp, chính trị viên hô to, "Công tác chia nhóm kết thúc, tất cả mọi người, nghiêm!"

Một tiếng vỗ tay vang lên, tất cả quân nhân đứng nghiêm tề chỉnh!

Chính trị viên nói, "Các nhóm chăm sóc cẩn thận cho đội ngũ mà mình dẫn dắt, tập hợp theo đội! Chạy bước nhỏ - Chạy!"

Thạch Đào nhanh chóng dẫn theo bốn chiến hữu khác chạy tới trước mặt đội Hồng Tiểu Phúc, "bộp" một tiếng, hành lễ chào họ, "Xin chiếu cố nhiều!"

Nói thật lòng, nhóm của Hồng Tiểu Phúc có phần kinh ngạc, họ vội vàng nói: "Làm phiền các anh bộ đội rồi."

Chính trị viên tiếp tục hô: "Xuất phát!"

"Xoạt"

Một tốp quân nhân lập tức tiến vào dị cảnh, nhóm người thức tỉnh theo sát phía sau.

Đội ngũ của Hồng Tiểu Phúc nhanh chóng theo chân đội của Thạch Đào tiến vào dị cảnh, vừa vào đến nơi, năm người họ đã "Òa" lên một tiếng!

"Wow!" Tô Oánh cảm thán, "Đẹp quá! Đây chính là dị cảnh sao?"

Hồng Tiểu Phúc và ba người kia cũng nhìn ngắm đến ngẩn ngơ.

Họ hít một hơi thật sâu luồng không khí tươi mát bên trong dị cảnh. Trong không khí tràn ngập hương thơm của đất trời, của thiên nhiên.

Nhìn theo hướng thảo nguyên là bầu trời xanh thẳm và mặt trời đỏ rực lơ lửng giữa không trung...

Núi cao xa vời vợi...

Rừng rậm xanh rì...

Đẹp quá, bên trong dị cảnh này quá đẹp đẽ.

Tuy rằng có rất nhiều loài thực vật họ chưa từng thấy, nhưng chỉ xét từ hiệu quả thị giác, nơi này đã có thể coi như tiên cảnh rồi.

Tô Oánh, Triệu Minh, Trương Dương, Lý Thiên Kỳ đồng loạt thốt lên kinh ngạc: "Linh khí đáng sợ quá, tôi có cảm giác thực lực của mình đang lên vèo vèo này!"

Chắc hẳn không thể tăng thêm một cách rõ rệt như vậy được, nhưng với tư cách là người thức tỉnh, họ vẫn có thể cảm nhận được mật độ linh khí ở dị cảnh.

Tất nhiên Hồng Tiểu Phúc biết chuyện hôm nay rất nghiêm túc, bốn đồng đội than thở chứ bản thân cậu làm đội trưởng không thể lơ là được, lập tức nói với Thạch Đào: "Anh Thạch, bao giờ chúng ta xuất phát?"

"Ngay bây giờ", Thạch Đào chỉ về khu rừng ở phía Bắc và nói, "Lát nữa năm người bọn anh đi trước mở đường, nhiệm vụ tạm thời của các em là theo sau bọn anh ở khoảng cách chừng năm mươi mét, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý quan sát động tĩnh hai bên. Phía sau các em là đội hành động số 5, có thể yên tâm."

Hồng Tiểu Phúc lập tức gật đầu: "Vâng, em đã rõ!"

Nếu đã thống nhất được phương án hành động, đoàn mười người bắt đầu đi về phía rừng sâu.

Năm người với trang bị đầy đủ trong nhóm của Thạch Đào đi trước mở đường. Tuy rằng tạm thời không biết rõ năng lực của họ, nhưng có thể đến được đây, chắc chắn phải thuộc năng lực phù hợp với chiến đấu.

Nhóm của Hồng Tiểu Phúc theo phía sau rất nhẹ nhàng, dọc đường không gặp phải động vật nguy hiểm gì.

Lần này có tổng cộng bốn trăm tám mươi người cùng tiến vào dị cảnh, trông thì nhiều, nhưng sau khi tiến vào mới phát hiện ra hình như vẫn ít.

Chuyện này không có cách nào khác được, suy cho cùng cũng vì diện tích của dị cảnh số Mười Chín này quá lớn, còn lớn hơn cả tỉnh Liêu Ninh. Gần năm trăm người ném vào dị cảnh mà vẫn như hạt cát trong sa mạc.

Nhóm của Hồng Tiểu Phúc theo sát phía sau năm người trong nhóm Thạch Đào, khi đi được chừng một hai nghìn mét, xung quanh đã không thấy bóng dáng người khác nữa.

Chỉ còn chiếc cầu dị cảnh khổng lồ như dấu mốc phương hướng phía sau và năm tấm lưng vững vàng như núi ở khoảng cách chừng năm mươi mét phía trước.

Đột nhiên, Tô Oánh lặng lẽ đi tới bên cạnh Hồng Tiểu Phúc, nói với vẻ hơi sợ sệt: "Tiểu Phúc, tớ... Tớ hơi sợ..."

Trương Dương, Triệu Minh, Lý Thiên Kỳ tuy không lên tiếng, nhưng có thể nhìn ra, họ cũng khá căng thẳng.

Dù gì con người là động vật có tính quần thể, khi đột nhiên không thể cảm nhận được sự hiện diện của người khác bên cạnh, mức độ căng thẳng sẽ tăng thêm vài lần. Nhất là khi họ đang ở trong môi trường hoàn toàn xa lạ.

"Yên tâm đi", Hồng Tiểu Phúc cười khà khà an ủi họ, "Có tớ đây mà, ông trời sẽ phù hộ cho chúng ta thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.