Âu Thần

Chương 206: Chương 206: “Phiền muộn + 1”, “Phiền muộn + 1”, “Phiền muộn + 1”…




Editor: Nguyetmai

Tục ngữ có câu “giậu đổ bìm leo”, nhân lúc đám nhện này đang ngủ rồi đánh lén, mọi việc dĩ nhiên sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Hai MT Lý Thiên Kỳ và La Hồng Mậu nắm thật chặt tấm khiên trong tay, trong nháy mắt trên trán họ đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Đây chẳng phải là muốn ăn đòn sao?

Thôi kệ đi, chỉ cần không chết là được rồi! Bị thương một chút thì đáng gì, đằng nào thì cũng có vú em rồi!

Trương Dương len lén xâm nhập vào chỗ giáp ranh. Tào Nguyên Tư điều khiển dây kéo thuộc đội Lý Hạc còn triệu hồi được một sợi tơ bằng không khí, kích thước chỉ tầm một đầu ngón tay.

“Phù...” Ở bên này Lý Hạc thở một hơi đầy nhẹ nhõm.

Ba con nhện lớn này trước kia dọa anh ta suýt chết, nay lại còn bắt Lý Tiểu Hổ của đội anh ta, mối thù này thực sự quá lớn!

Thế nên chỉ trong nháy mắt anh ta đã ngưng tụ được một quả cầu lửa cháy hừng hực, hô nhẹ một tiếng dứt khoát: “Xông lên!”

“Đùng!” Một quả cầu lớn phóng ra từ tay Lý Hạc, mượn sức mạnh của gió mà ngày càng lớn dần. Khi bay tới chỗ đám nhện, nó đã to bằng một cái chậu rửa mặt, ầm ầm vang dội rồi phát nổ một tiếng đinh tai nhức óc!

“Rít rít!!”

Đột nhiên phải hứng chịu một đòn tấn công như thế, ba con nhện lớn lập tức bật dậy, phát ra tiếng kêu cuồng nộ. Hai mươi tư con mắt nhanh chóng nhắm vào đám người Hồng Tiểu Phúc, kêu lên một tiếng “rít rít” rồi xông lên phía trước!

“Băng Sương Tân Tinh!”

Tô Oánh thi triển năng lực. Bản thân cô đã là một người thức tỉnh LV2 có chỉ số gần max cấp. Lại cộng thêm việc vừa nhìn thấy mấy con nhện lớn đã thấy kinh khủng, nên khi thi triển chiêu thức có bao nhiêu lực tung ra bấy nhiêu. Chỉ trong chớp mắt toàn bộ bầu không khí trong hang động đều lạnh dần đi, một lớp sương mù cao hơn một thước khuếch tán về phía ba con nhện lớn khiến toàn bộ phần chân của chúng lập tức bị đông cứng.

“Rít rít!!!”

Cử động của ba con nhện bị hạn chế, chúng lại một lần nữa phát ra tiếng rít rít điên cuồng rồi bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

“Mau lên, mọi người hãy dồn sức đánh chúng!” Trong chốc lát Tô Oánh đã khiến ba con nhện ấy bị đông cứng. Sau đó nào là súng băng, chùy băng cùng với những chiêu thức hung hiểm khác đều được tung ra. Lý Hạc tay trái một quả cầu, tay phải một quả cầu, liều mình xông đến tấn công con nhện to nhất ở chính giữa.

Lúc này Trương Dương đã đi vòng ra phía sau con nhện lớn, rút con dao găm rồi đâm một nhát vào hậu môn của nó…

Trong lần phản công này, nhiệm vụ của hai MT Lý Thiên Kỳ và La Hồng Mậu là nhẹ nhàng nhất, hai người đi vòng qua hai bên lũ nhện, vừa dùng tấm khiên đập chúng nó, vừa khiêu khích: “Tới đây mà đánh tao nè! Tới đây mà đánh tao nè!”

Lần trước, tiểu đội của Lý Hạc bị ba con nhện này đánh cho thừa sống thiếu chết, chủ yếu là không thể khống chế nổi chúng.

Còn lần này, với sự trợ giúp của Tô Oánh, ba con nhện bây giờ chẳng khác gì đám “mộc nhân trang*“.

(*) Mộc nhân trang: cọc gỗ hình người, là dụng cụ tập đối kháng trong võ thuật Trung Hoa.

“Rít rít!!!”

Kỳ thực, trong số ba con nhện, thực lực của hai con nhỏ hơn không đến mức LV3 như những gì Lý Hạc nói trước đó.

Hai con đó thực ra cũng chỉ đang ở mức giữa của LV2, chỉ số khoảng chừng 4.5.

Cho nên lần này khi chúng bị đóng băng bởi Băng Sương Tân Tinh của Tô Oánh thì trong chốc lát thật sự không có cách nào thoát ra được.

Nhưng con ở giữa thì không như thế.

Thực lực của con đó thật sự ở mức LV3, cặp nanh dài của nó đang cắn xé điên cuồng. Nó nhìn chằm chặp về phía đám người Hồng Tiểu Phúc, không ngừng phát ra tiếng “rít rít“. Bỗng nhiên tám cái chân của nó phá vỡ sự phong tỏa của Băng Sương Tân Tinh, rồi lao nhanh về phía mấy người bọn họ!

Lần này nó thực sự khiến mọi người nhảy dựng lên đầy kinh hãi.

Con này có thân hình to gấp đôi so với hai con kia, lúc bò trên mặt đất tính ra phải cao tầm hai mét, đầu lớn bằng một cái cối xay, cặp nanh phía trên dài đến một thước!

Động tác lao tới của nó cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt mấy người bọn họ.

“Buộc chân!” Lúc này Tào Nguyên Quân cũng đang liều mạng không kém, triển khai năng lực tới mức cực hạn, chớp mắt bốn sợi dây không khí vô hình quấn lấy tám cái chân con nhện lớn thành bốn đôi, nhện lớn không kịp đề phòng phía bên dưới, cả người bị lôi về phía trước, trên mặt đất hiện ra tám đường rãnh thật sâu.

Khi nó chịu dừng lại, cái nanh kia đã kịp vươn ra tóm lấy cổ Lý Hạc rồi…

“A a a a!” Lần này Lý Hạc thực sự bị dọa tới mức không thể chịu thêm được nữa, anh ta nhanh chóng lùi lại ba bước, sau đó hai tay giơ lên nắm đấm, quát một tiếng thật to: “Viêm đế!”

“Đoàng!” Toàn thân anh ta bốc cháy hừng hực, cả người biến thành một quả cầu cực đại, ngọn lửa phừng phừng cháy tưởng như có thể chạm đến trần vách đá cao hơn mười mét!

“Mau chết đi cho tao!” Hai tay Lý Hạc đẩy mạnh về phía trước, ngay lập tức toàn bộ quả cầu lửa bay về phía con nhện lớn rồi thiêu cháy nó.

“Xèo xèo xèo…”

Quả cầu lửa bốc cháy hừng hực, lần này chắc chắn con nhện thủ lĩnh bị thương cực kỳ nghiêm trọng, toàn thân nó vùng vẫy, gầm lên một tràng tức giận!

“Rít!!”

Cái nanh khổng lồ lao đến tấn công Lý Hạc!

Cho dù thế nào đi chăng nữa thực lực của nó vẫn ở mức LV3. Tuy vừa nãy hứng chịu không ít đòn tấn công, nhưng kỳ thực đòn tấn công của LV2 cũng không quá xuất sắc, thoạt nhìn cả người nó đúng là lấm lem bùn đất nhưng thực tế mấy vết thương kiểu này đối với nó cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.

Lần này nó thực sự có thể cắn đứt đôi người Lý Hạc!

Có điều, thật đáng tiếc…

Ở đây dù sao vẫn có Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh.

Phạm vi lần tấn công này của Vua Nhện lại vừa hay có thể giúp Hồng Tiểu Phúc tóm lấy nó, lúc này nó liền hiểu ra thế nào là tai họa bất ngờ.

“Gào!”

Chiêu viêm đế vừa rồi của Lý Hạc có nhiệt độ rất lớn, tuy không thể thiêu chết được con nhện lớn này, nhưng cũng đã đốt sạch lớp mạng nhện trói quanh người mấy con dã thú khác.

Đúng là chọc phải tổ ong, tất cả mười mấy con dã thú từng bị trói như kén tằm trong hang động này đều căm thù sâu sắc con nhện lớn kia.

Sau khi chúng thoát khỏi tù ngục liền xông đến chỗ con nhện lớn! Nhất là con heo rừng lớn chạy đầu tiên, cao gần một mét rưỡi, dáng chạy y hệt một chiếc xe tăng, rầm rầm rầm rầm!

Con heo rừng lớn: ヽ(o 皿 ′o) ノ

Con nhện lớn lần này chưa kịp cắn Lý Hạc thì đã bị con heo rừng húc một phát ngay trúng đầu!

“Rầm rầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên tới mức kinh thiên động địa, cả cơ thể con nhện lớn bị hất bay lên không trung, rồi sau đó “Ầm ầm” một tiếng rơi xuống đất.

Thực ra cũng chẳng có gì, thực lực con heo rừng này cũng chỉ ở mức LV2, thương tổn gây ra cho con nhện sau đòn tấn công cũng chỉ có bấy nhiêu đó. Nhưng vấn đề là, con nhện đáp đất bằng lưng, tức là bị con heo rừng húc cho lật ngửa...

Chúng ta ai nấy đều biết rõ, nhện là côn trùng tám chân, bình thường di chuyển chủ yếu dùng tám chân mà đi trên mặt đất.

Lần này thì hay rồi, nó không lật mình trở lại được...

Nhện lớn: (,, #゚Д゚)

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều há hốc miệng, thậm chí bọn họ có thể nhìn thấy những dòng chữ “Phiền muộn + 1”, “Phiền muộn + 1”, “Phiền muộn + 1” không ngừng phát ra từ đầu con nhện lớn.

“Ngon rồi! Diệt nó!” Con nhện lớn lần này không lật người lại được, hai con nhện con kia còn chưa thoát khỏi đống băng, trận này còn gì để nói nữa không?

Lý Hạc hô to một tiếng, toàn thân bốc cháy hừng hực cứ thế thiêu cháy đầu con nhện lớn!

Hôm nay anh ta không nướng chín đầu con nhện lớn này thành đồ ăn thì không được!

Bấy giờ lũ động vật kia cũng đang điên cuồng trút cơn phẫn nộ của bọn chúng, vây quanh nhện lớn cắn cắn rỉa rỉa.

Nhưng vấn đề ở chỗ con nhện lớn này đã đạt tiêu chuẩn LV3, ngoại trừ đòn cắn của con heo rừng có thể khiến con nhện bị thương, những con khác đều chẳng làm ăn được gì.

Một đám người vây quanh con nhện lớn thay nhau đá, con nhện lớn nằm ở đó rít lên, quá trình giằng co đánh đấm hơn mười phút mà nó vẫn chưa chết!

Mọi người: “…”

Đù má nó, chỉ số phòng ngự của con nhện chết tiệt này cao đến vậy cơ à!

Kết quả, khi mọi người đang cực kỳ bối rối, bỗng nhiên nghe thấy một tràng “răng rắc răng rắc” vang lên, ai nấy đều quay đầu nhìn lại, liền thấy Husky đang vui vẻ gặm chân nhền nhện.

Mọi người: “...”

Nhện lớn: (,, #゚Д゚)

Trời má, đây là cái thể loại quái quỷ gì vậy?

“Husky có thể cắn được nó nè!” Tô Oánh liền dùng hai tay che mặt, thét lên một tiếng chói tai: “Husky, chén nó đi!”

Husky: “???”

Là một chuyên gia phá nhà, Husky đã có kế hoạch xây dựng năm triệu dành cho hang động này. Vì thế, trước khi triển khai kế hoạch tất nhiên phải xử lý hết cái lũ râu ria này, mà hương vị cái chân của con nhện lớn này cũng khá đấy chứ, vị thịt gà, giòn giòn...

Husky ở đó gặm chân nhện từng miếng, từng miếng một, trong lúc ấy Lý Tiểu Hổ cũng được Thẩm Tiểu Linh cứu ra, chạy tới dùng dao găm điên cuồng đâm vào người nhền nhện: “Tao đâm chết mày! Tao đâm chết mày!”

Trận chiến tiếp theo cũng chẳng còn gì đặc sắc…

Hai thanh kiếm kim loại được Thẩm Tiểu Linh triệu hồi đã chặt đứt đầu nhền nhện, tám cái chân cũng đều bị Husky ăn sạch...

Cuối cùng, nó kêu lên một tiếng “rít rít” không cam lòng, rồi không phát ra bất cứ động tĩnh nào nữa.

Tận mắt nhìn thấy mối họa cuối cùng cũng bị hạ gục, lũ động vật lập tức tháo chạy hết sạch, Tô Oánh lau mồ hôi lạnh, nói: “Lần này thực sự không dễ dàng gì...”

Đúng vậy.

Lại nói thêm rằng đây chính là cuộc chiến đầu tiên của mọi người sau khi tiến vào bên trong dị cảnh.

Mặc dù về cơ bản vẫn là bọn họ đánh bại lũ nhện, cho dù có thể nói bọn họ không phải chịu bất cứ thương tích nào, cho dù cuối cùng con nhện này cũng không hẳn là do bọn họ giết…

Nhưng toàn bộ quá trình vẫn cực kỳ nguy hiểm, quan trọng vẫn là rất đáng sợ…

Husky hài lòng liếm mép một cái: ( ๑´ ڡ ๑)

Quả thật chân nhện có mùi vị khá ngon đấy chứ…

“Anh Hạc!” Bấy giờ rốt cuộc Lý Tiểu Hổ cũng tới chỗ Lý Hạc, hai người họ ôm nhau một cái, Lý Tiểu Hổ khóc rống lên: “Đúng là sợ chết khiếp. Tôi còn nghĩ rằng sau này sẽ không còn được gặp lại mọi người nữa, hu hu hu...”

“Anh em tốt, anh em tốt.” Lý Hạc nước mắt đầm đìa, vỗ bùm bụp vào lưng Lý Tiểu Hổ: “Về là được rồi, được rồi! May quá, may quá!”

Lúc này Vương Lập Hiên, La Hồng Mậu cùng người điều khiển dây Tào Nguyên Tư cũng đều vây lại thành một vòng.

Em gái bác sĩ Diệp Tiểu Hề còn không ngừng nức nở nói: “Tiểu Hổ, may quá cậu không chết, hu hu hu...”

“Đúng vậy, ha ha ha ha! Tốt quá rồi, thực sự tốt quá rồi!” Lý Tiểu Hổ khóc một hồi, sau đó lại bật cười to: “Không chết là được rồi! Không chết là được rồi!” Sau đó cậu ta lại bắt đầu quyết tâm tìm đường tự sát: “Tiểu Hề, bao giờ thì cậu có thể tặng tớ một chiếc quần lót ren đây?”

Diệp Tiểu Hề: “...”

Diệp Tiểu Hề lẳng lặng lấy chiếc búa lớn từ trong túi ra: “Giờ thì ta sẽ cho mi chết thêm một lần nữa!”

Mọi người: “…”

Nói thế nào đi chăng nữa, vẫn còn cái mạng, đây thực sự là một chuyện tốt.

Mấy người bọn họ cười nói một hồi, sau đó Lý Hạc lên tiếng: “Được rồi, thực sự cảm ơn các bạn nhiều lắm, nếu không có mọi người thì có lẽ Tiểu Hổ đã...” Vế sau anh ta không nói, có điều tất cả mọi người đều ngầm hiểu cả.

Anh ta ngừng một chút, rồi nói: “Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây?”

“Tiếp theo ư?” Không nằm ngoài dự đoán, Triệu Minh đáp rằng: “Bước tiếp theo đương nhiên là mổ xẻ cái xác! Chúng ta tốn bao nhiêu công sức như thế mới giết chết được ba con nhện to đùng này, không phanh thây chúng khác nào chúng ta đã tốn công vô ích?”

Lý Hạc: “Sờ… Sờ xác chết á? Bọn nhện bị đánh chết kia thì có thể chứa thứ gì cơ chứ? Chân nhện đều bị Husky ăn hết rồi còn đâu...”

“Nếu là người khác đụng vào thì đúng là chẳng có ích gì.” Triệu Minh cười ha ha, ôm lấy vai Hồng Tiểu Phúc, đáp: “Nhưng nếu để anh Phúc nhà ta làm, thì sẽ khác à nha!”

Lý Hạc: “… Thật hay đùa đấy?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Tô Oánh ở một bên cười hì hì nói: “Có Tiểu Phúc ở đây, không phải lo chuyện phanh thây xẻ thịt! Có phải không nào Tiểu Phúc?”

“Cứ cho là vậy đi.” Dù sao cũng chẳng phải kẻ yếu đuối gì, Hồng Tiểu Phúc không khách khí đi tới bắt đầu đào khoét xác nhện. Cậu không màng bẩn thỉu, trước tiên đục đầu nhện, sau đó thấy cậu móc ra từ đầu con nhện một tinh thể màu vàng: “Ối chà chà! Đúng là có thứ này thật!”

Mấy người Lý Hạc: “!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.