Editor: Nguyetmai
“Muốn chạy à?” Trải qua khoảng thời gian tu luyện trong tháp, Trương Dương đã sớm không còn là A Mông thời Ngô* nữa, trong nháy mắt thanh kiếm dài trong tay kéo dài ra đến tám mét: “Cho mày chạy trước bảy mét!”
(*) A Mông thời Ngô: hay còn gọi là Lữ Mông - vị danh tướng của nhà Ngô thời Tam Quốc, cuối đời Đông Hán, tập võ từ nhỏ nhưng không có văn hóa. Sau khi có sự chỉ dẫn của Tôn Quyền thì dần có học thức, trở thành vị tướng vang danh thiên hạ.
Nói rồi, chiếc đao dài vung lên chém từ trên xuống!
“Xoẹt” một tiếng, máu đen phun ra, từ đầu đến ngực con quái vật đã bị chém đôi ra, theo quán tính lao về phía trước mấy bước nữa rồi ngã xuống đất, lúc đó máu tuôn trào đầy dưới mặt đất như một chậu nước đen bị đánh đổ.
“Trương Dương thật ngầu!” Triệu Minh giơ ngón tay cái lên với Trương Dương.
Trương Dương trút đao vào vỏ, khom người làm động tác cúi chào cảm ơn.
“Mọi người hãy cẩn thận trước, chúng ta không hiểu rõ về thứ này, nếu như nó chưa chết hẳn thì lúc đó “vui” lắm.” Hồng Tiểu Phúc cẩn thận nói.
Tất cả mọi người gật đầu, đầm lầy nước độc là một nơi hoàn toàn khác so với thế giới trên Trái đất, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền**, cẩn thận thì vẫn tốt hơn.
(**) Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: trích dẫn trong câu của Trang Tử - “Cẩn trọng năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền“. Dịch nghĩa: cẩn trọng có thể bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền mười nghìn năm. Ý câu nói là cẩn thận trong mọi việc mới có thể đạt được thành quả tốt.
Đợi một hồi lâu, sau khi chắc chắn thứ này đã chết hẳn cậu mới đi lên sờ cái xác.
Đỉnh đầu nó đã bị thanh đao của Trương Dương chém đứt, lộ ra bông hoa vô cùng diễm lệ ở bên trong.
Người mổ xác dĩ nhiên là việc của Hồng Tiểu Phúc, cậu không hề chê bẩn, cầm dao lựa lớp da bên ngoài bướu thịt ra, rồi lại lựa những cánh hoa đã dính rất nhiều máu đen ra, bên trong ánh lên một ánh sáng lung linh, một chuỗi lớn với các quả nhỏ như hạt điều xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Hồng Tiểu Phúc dùng thanh đao dài của mình lấy thứ quả đó ra, nói: “Triệu Minh, cậu phân tích thử xem.”
Triệu Minh ấn một cái máy kiểm tra độc tố, trong nháy mắt màn hình đã biến thành màu đỏ, đồng thời phát ra tiếng cảnh báo tít tít.
“Cái này...” Triệu Minh nhìn con số trên máy, sợ hãi nói: “Một thứ cực độc! Chỉ cần liếm một giọt của thứ này thì có thể chết ngay lập tức!”
“Hình như tớ đã hiểu ra phần nào.” Hồng Tiểu Phúc suy ngẫm: “Trong đầm lầy nước độc này có chất độc ở khắp mọi nơi, và dường như sinh mệnh nơi này cũng không hấp thu được, cho nên những thứ vừa không thể bài tiết vừa không thể tiêu hóa chứa trong cái... Cái này... Cứ gọi là túi độc đi, thế nào?”
Để kiểm chứng suy nghĩ, Hồng Tiểu Phúc cẩn thận tách thực quản ra, quả nhiên, thấy ở mép bên trong thực quản như da cá sấu có những đường ống vừa giống như mạch máu vừa giống như tuyến giáp của hệ miễn dịch nối với túi chứa chất độc.
Lý Thiên Kỳ thấy thú vị, liền mở app Người thức tỉnh trong điện thoại di động ra để quay lại quá trình, đồng thời nói: “Này, Tiểu Phúc, cậu nói xem liệu thứ này có ăn được không?”
Mọi người: “...”
Hồng Tiểu Phúc cười ha hả, nói: “Vừa hay tớ cũng có mang theo một chút thìa là, lấy không?”
“Tớ có vỉ nướng.” Triệu Minh nói.
“Dao, nĩa, đũa, tớ có thể làm liền bất cứ lúc nào.” Tô Oánh nói xong, hai đầu ngón tay đã ngưng kết ra hai chiếc đũa băng.
Lý Thiên Kỳ: “...”
Mấy người đang chê tớ chết chậm đúng không...
Hồng Tiểu Phúc quay đầu moi tiếp, toàn là nội tạng, bộ phận kỳ quái, mọi người cũng không phải là nhà sinh vật học, hiểu biết có hạn, toàn là vừa đoán vừa xem.
“Hửm? Đây là...?” Hồng Tiểu Phúc chỉ vào một ống dây kéo dài từ túi độc đến sâu bên trong nội tạng.
Tất cả mọi người tập trung lại.
Lý Thiên Kỳ ngạc nhiên nói: “Mạch máu mà độc tố đi vào à? Không đúng, ống độc à?”
“Hình như không phải.” Hồng Tiểu Phúc từ từ kéo nội tạng khu đó ra, rất nhanh sau đó bèn thấy được thứ gì đó như túi mật ở chỗ đan điền. Trên thứ này có rất nhiều thứ như mạch máu kéo dài ở khắp các nơi trên cơ thể, lần theo đó một hồi thì sẽ phát hiện mỗi một ống nhỏ đều kết nối với túi chứa chất độc.
Trong lòng Hồng Tiểu Phúc biết có điều khác thường, cẩn thận kéo nó ra, nói: “Tớ cứ có cảm giác thứ này có chút tác dụng, Triệu Minh, nhìn xem!”
Trực giác của Hồng Tiểu Phúc là gì? Đó chính là công lược!
Triệu Minh lập tức phân tích cẩn thận túi mật này... Không có kết quả.
Sau đó lại cẩn thận tiết ra một giọt, rồi phân tích tiếp, không bao lâu sau Triệu Minh vui mừng nói: “Ha ha ha ha ha ha, thứ này có thể giải độc! Cấp bậc cực cao!”
Không ngờ có thể phát hiện ra thuốc giải độc đỉnh như vậy, lập tức mấy người đều vô cùng vui mừng.
Triệu Minh nhìn xung quanh, ánh mắt cậu ta đột nhiên dừng lại trên người Lý Thiên Kỳ, liền lấy một cái túi độc ra: “Thiên Kỳ, nào, uống một ngụm độc đi, cho bọn tớ thử xem thứ này có giải độc được không!”
Lý Thiên Kỳ: “...”
Moi xuống sâu hơn nữa, lại lấy được thêm rất nhiều túi độc, cuối cùng phát hiện hai viên hạt nhân tinh thể, một viên ở trong đầu và một viên ở trong xương sống, cuối cùng việc khám nghiệm xác chết cũng kết thúc.
Khi khám nghiệm xác chết, Hồng Tiểu Phúc đã nghiệm ra một thứ tâm đắc cho bản thân, ngoại trừ hai tay, cả người gần như không dính chút máu đen nào, lúc này vừa cởi găng tay vừa vui vẻ nói: “Túi giải độc chắc chắn là thu hoạch lớn nhất lần này rồi, trong đầm lầy nước độc có thứ này chắc sẽ an toàn hơn rất nhiều, chỉ là không biết rốt cuộc năng lực giải độc mạnh cỡ nào.”
Triệu Minh lại nhìn về phía Lý Thiên Kỳ: “Thật đấy, có muốn thử hay không...”
“Cút!” Lý Thiên Kỳ giận dữ: “Sao cậu không thử đi?”
Mọi người cười vui vẻ tiếp tục đi về phía trước.
Mà cùng lúc đó, bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ, ở vị trí cách mặt đất chừng mười mấy mét, một quả cầu nước to cỡ quả bóng bàn bay lơ lửng ở trên đó, thầm lặng đi theo đoàn người Hồng Tiểu Phúc.
...
Nơi mà cách đám Hồng Tiểu Phúc khoảng một trăm năm mươi mét, một tiểu đội người Nhật Bản đang ẩn nấp ở đằng sau hai cây khô, đang nghe một người đàn ông trung niên đầu hói nói chuyện.
“Là tiểu đội của Hoa Hạ.” Người đàn ông trung niên kia nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Tổng cộng có sáu người, bốn nam và hai nữ... Nhìn tuổi tác đều có vẻ không quá lớn, chỉ có một nữ thích khách chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, những đứa khác cùng lắm cũng chỉ đến hai mươi tuổi.”
Đứng bên cạnh hắn là một người nước màu đen cao khoảng hai mét mấy, người nước đó rõ ràng được tạo thành từ nước đen trong cái đầm lầy này, mặc dù chỉ đứng đó nhưng vẫn không ngừng có nước đen nhỏ giọt xuống đất.
Tiểu đội mà hắn đứng cùng có tổng cộng năm người, bốn người khác đều ghét bỏ mà đứng cách thật xa người nước màu đen kia, chỉ sợ bị dính vào.
Người đàn ông trung niên hói đầu tên là Higashino Daigo, là pháp sư trong đội ngũ này, người có năng lực hệ nguyên tố thủy cấp LV2!
“Cùng lắm cũng chỉ đến hai mươi tuổi? Chắc chắn chứ?” Đội trưởng của đội này là một người đàn ông trẻ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, người thức tỉnh đỉnh cao cấp LV3, tên là Fujo Ichito, đầu đinh, sau lưng đeo một thanh chiến đao, ngoại hình chiều cao bình thường. Tuy nhiên, hắn lại có năng lực không hề tầm thường – hắn là người có năng lực kim loại, có thể biến cả cơ thể thành kim loại, như vậy có thể sở hữu sức sát thương lớn, đồng thời còn có thể sở hữu năng lực phòng ngự cực kỳ đáng nể!
“Ừm, vô cùng chắc chắn, nhìn vẻ bề ngoài chỉ giống như một đám học sinh cấp ba.” Higashino Daigo chậm rãi nói: “Nhưng có điều cũng phải nói, trang bị của đội này cực kỳ tốt, toàn bộ đều là trang bị tiêu chuẩn cấp LV3 của Hoa Hạ, hơn nữa lại còn đeo chiếc ba lô lớn trên lưng, không biết trong đó có thứ gì hay ho không. Còn trẻ tuổi đã có thể lấy được nhiều trang bị cao cấp như vậy, hoặc là thân phận của đội này quan trọng, hoặc là cực kỳ giàu có. Đương nhiên, tôi nghiêng về vế sau hơn.”
Vừa nghe thấy hắn ta nói vậy, mấy người trong đội lập tức hào hứng!
“Thật không?” Người thứ ba là một người thân hình mập mạp, ít nhất cũng phải khoảng một trăm hai mươi lăm cân, tên là Yamamoto, người thức tỉnh sức mạnh phòng ngự cấp LV2. Mặc dù hắn ta đã cố gắng trầm giọng xuống nói chuyện, song giọng nói ấy nghe có vẻ vẫn ồm ồm: “Trang bị của LV3 có giá trên trời, nếu chúng ta có thể có được...”
“Trang bị không quan trọng.” Fujo Ichito trầm giọng nói: “Đội ngũ có tất cả thành viên đều trang bị LV3 cực kỳ ít ỏi, hiện tại cho dù có là quân đội của Hoa Hạ cũng chưa thể hoàn toàn cung cấp đầy đủ. Nếu như chúng ta có thể bắt được bọn chúng, đó chắc chắn là cơ hội kiếm lời. Tất cả thành viên trang bị LV3, còn đeo ba lô lớn trên lưng, bên trong những chiếc ba lô đó có linh quả LV3 cũng không chừng.”
Hắn ta nói đến đây, cùng bốn người khác nhìn nhau một cái rồi thấp giọng bật cười: “Ha ha ha ha, xem ra vận may của chúng ta không tệ! Không ngờ lại gặp được đám nhà giàu nhanh như vậy!”
“Thủ lĩnh.” Lúc này một tên gầy như khỉ trong đội cười hì hì nói: “Tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?”
Thốt ra câu này xong, ngay lập tức mấy người khác nhìn về phía của Fujo Ichito.
Con mồi tuy tốt, nhưng phải bắt được mới có cái để nói.
“Người Hoa Hạ có một đặc điểm.” Fujo Ichito cười lạnh hi hỉ: “Chính là, dù lúc bình thường hay xảy ra nội chiến với nhau, nhưng khi gặp kẻ địch bên ngoài thì rất dễ túm tụm lại với nhau! Chẳng phải chúng ta đã chuẩn bị trang bị LV2 của bên Hoa Hạ sao? Thay đồ lên hết đi, lát nữa lừa bọn chúng qua đây. Chỉ cần bọn chúng không cảnh giác với chúng ta, như vậy chúng ta sẽ dễ dàng ra tay.”
Lúc này mấy người nhìn nhau, cùng gật đầu: “Có lý!”
Lúc này người thứ năm là một nam thanh niên tóc dài bay bay như anh Hạo Nam* cười hì hì nói: “Khà khà khà, Fujo, vậy lát nữa sau khi chúng ta tóm được bọn nó rồi, tôi muốn hai đứa con gái đó!”
(*) Hạo Nam: nhân vật chính trong bộ phim “Người trong giang hồ“.
“Tùy anh.” Fujo Ichito hoàn toàn không quan tâm mà nói: “Đừng giết chết là được.”
Nam thanh niên kia lập tức mặt mày hớn hở nói: “Tôi hiểu rồi!”
Năm người bọn họ mau chóng thay áo giáp Hoa Hạ cấp LV2.
Cũng phải nói đây vẫn là ưu thế của người Nhật Bản, dù sao cùng thuộc chủng người da vàng như người Hoa Hạ, một khi đặc điểm trang bị giống như bên Hoa Hạ, nói tiếng Hán trôi chảy một chút, vậy thật sự rất khó bị nhìn ra!
Thay xong trang bị, Fujo Ichito lấy ra vài miếng bánh mì, nói: “Lát nữa tôi sẽ lừa bọn chúng tới đây ăn bánh mì cùng chúng ta, mọi người nhớ kỹ phải sau khi ăn bánh mì này năm phút thì nó mới có tác dụng. Cho nên đến khi chính thức có hiệu lực nhất định phải diễn cho thật tốt vào, tuyệt đối đừng để lộ dấu vết gì, nếu không... dã tràng xe cát.”
Mấy người cùng trả lời: “Đã rõ!”
“Được rồi, mọi người đuổi theo đi.” Fujo Ichito nói xong liền xông ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đi thu hút sự chú ý của bọn chúng trước đã.”
“Được!”
Kế hoạch đã được quyết định xong, cho nên bây giờ sẽ bắt đầu hành động.
Kết quả chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên Higashino Daigo kinh ngạc nói: “Fujo, bên trái phía trước chúng ta khoảng ba mươi mét, phát hiện quả hắc minh!”
Quả hắc minh!
Vừa nghe thấy câu đó, đám người Fujo Ichito lập tức ngây cả người ra!
Quả hắc minh!
Nguyên nhân bọn họ đi đến đây chẳng phải là vì thứ quả đó sao?
Đó là quả hắc minh có thể giúp LV3 đỉnh cao trực tiếp bắt đầu đột phá đấy!
“Ha ha ha, vận may của chúng ta đến rồi! Song hỷ lâm môn, song hỷ lâm môn!” Fujo Ichito cười ha ha – chỉ số hiện tại của hắn ta là 5.82, lát nữa khi lấy được quả hắc minh, có thể lên cấp thẳng luôn!
“Làm sao bây giờ?” Yamamoto do dự nói: “Bắt người trước hay là lấy quả hắc minh trước đây?”
“Vậy mà cũng còn phải hỏi sao?” Fujo Ichito siết chặt nắm đấm: “Đương nhiên là đi bắt đám nhóc đó trước rồi mới đi lấy quả hắc minh, dù sao thì quả hắc minh cũng có biết chạy đi đâu đâu, sợ cái gì?”
Mấy người nhìn nhau, cùng gật đầu: “Có lý!”
Kết quả đúng lúc này, Higashino Daigo bỗng nhiên nói: “Không hay rồi, bọn chúng cũng đi về phía quả hắc minh!”
“Cái gì?” Nghe nói vậy, Fujo Ichito lập tức sững sờ.
Nếu như quả hắc minh bị đối phương lấy được, đến lúc đó nhỡ đâu bọn chúng không tiếp xúc với bên mình nữa thì làm sao? Trơ mắt nhìn bọn chúng lấy quả đi? Tuyệt đối không thể nào!
“Mọi người nhanh chân lên.” Fujo Ichito là người đầu tiên xông ra ngoài: “Tôi sẽ đi thu hút sự chú ý của bọn chúng!”