Âu Thần

Chương 117: Chương 117: “Tên nhóc này đào hang chuyên nghiệp thế à?”




Translator: Nguyetmai

Trước kia, Chuột Bự là một con chuột rất nóng nảy và cuồng bạo.

Chuột Bự ở trong phạm vi 10 kilomet vuông nói một là một hai là hai, không một con chuột nào dám khiêu chiến quyền uy của nó. Nó có thể đuổi theo tới năm dặm mà cắn đứt luôn vật thể mang tính đàn ông của đối phương!

Nhưng bây giờ khác rồi, bây giờ Chuột Bự là một em chuột vô cùng ngoan ngoãn.

Chỉ cần thần nói một câu, dù dãi nắng dầm mưa, dù lên núi đao xuống biển lửa, Chuột Bự cũng không nhíu mày một cái!

Trung thành tận tụy như thế đấy!

Cho nên Chuột Bự vừa liếc thấy thần linh có lẽ có chuyện gì đó cần nhờ đến mình, nó lập tức vui như mở cờ trong bụng.

Chuột Bự: (✪▽✪)

"Chuột Bự," Hồng Tiểu Phúc cúi người, nhẹ nhàng vỗ lên đầu Chuột Bự, cậu cười khà khà và bảo, "Mày có thể chui xuống dưới đất xem bên dưới có gì hay ho được không?"

Chuột Bự gật đầu ngay.

Say đó xoạt một tiếng, xòe móng vuốt sắc như đao của mình!

Chuột Bự: ლↀѡↀლ

Mấy người trong nhóm của Hồng Tiểu Phúc vô cùng vui vẻ. Hồng Tiểu Phúc tiếp tục dặn dò: "Ừm, nhớ chú ý an toàn nhé, phát hiện ra bất kỳ tình huống gì phải quay về ngay, đảm bảo an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất."

Chuột Bự: (๑•̀ㅂ•́)و✧

Chuột Bự âm thầm quyết tâm, chuyện trên mặt đất nó không thể nhúng tay vào, nhưng chuyện dưới lòng đất thì...

Ai dám uy hiếp gì với thần, nó sẽ cắn cho chúng nó tuyệt tử tuyệt tôn!

Chuột Bự đi đây!

"Xoạt xoạt xoạt…" Chuột Bự bắt đầu đào, dù sao nó vẫn là chuột, lại còn qua một lần biến dị, hai hôm nay theo chân Hồng Tiểu Phúc lượn lờ trong dị cảnh, chỉ số cũng tăng thêm kha khá, nó đào đất như độn thổ vậy, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa!

Tô Oánh nhìn cảnh ấy mà hai mắt như đơ ra: "Thằng nhóc này đào hang chuyên nghiệp tới vậy hả?"

Triệu Minh gật đầu như giã tỏi: "Chắc chắn rồi, vật nuôi của anh Phúc chắc chắn phải đỉnh rồi!"

Bây giờ Chuột Bự đang đào hang bên dưới, mấy người họ sợ lúc nó chui lên không tìm được mình nên dứt khoát ngồi nghỉ ngay tại chỗ.

Triệu Minh lấy ra một cái túi nilon, bên trong đựng đầy thuốc kích thích LV1. Bây giờ cậu ta lên LV2 rồi, mấy thứ thuốc này không có tác dụng gì nữa, nên lập tức chia hết cho Tô Oánh, Trương Dương, Lý Thiên Kỳ, sau đó lôi ra thêm một đống quẩy cay, khoai tây chiên, vừa xé vỏ vừa bảo, "Nào nào nào mọi người đừng khách sáo, trong này môi trường tốt như thế, lúc này chúng ta cũng không có việc gì, nghỉ ngơi lát đi. Ôi chao đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mệt lắm ấy..."

Câu này là sự thật.

Đừng tưởng bây giờ có một lượng lớn người thức tỉnh tiến vào dị cảnh, thực ra tiến độ khai thác không nhanh thế đâu.

Tuy rằng có nhóm của Thạch Đào đi trước mở đường cho họ, nhưng bản thân họ cũng phải cẩn thận.

Cho nên vừa đi vừa cảnh giác, mệt mỏi vô cùng.

Bây giờ Chuột Bự đã tiến vào lòng đất, rừng rậm ở ngay trước mặt, cũng coi như một không gian an toàn hiếm có, nghỉ ngơi một chút là lựa chọn rất ổn.

Lúc này đây, bầu trời dị cảnh xanh thăm thẳm, mây trắng lững lờ, ánh nắng chiếu trên nền đất cũng là màu vàng nhàn nhạt.

Dưới mặt đất, bụi cỏ mềm mại, không khí thơm mát, nếu như thế giới này không nguy hiểm đến thế, chắc hẳn nó đã là một nơi hay ho để dã ngoại...

Mấy người họ khoanh chân ngồi trên nền đất. Tô Oánh nhai một miếng khoai tây chiên, "Tiểu Phúc à, sau này cậu có dự định gì không? Bây giờ thu nhập của cậu cũng không ít, đừng sống những ngày khổ cực ấy nữa, thứ gì nên đổi thì cứ đổi đi."

Triệu Minh cũng gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta cố gắng hơn nữa, cực kì giàu có thì khó nói chứ khá giả êm ấm thì không khó khăn gì. Cậu nhìn đống đồ dùng gia dụng của cậu xem, ngồi thôi cũng thấy cấn mông."

Trương Dương và Lý Thiên Kỳ đều gật đầu.

Lần trước họ tới nhà Hồng Tiểu Phúc, quả thực rất kinh ngạc. Những năm trở lại đây một nơi ở sơ sài như thế không còn nhiều nữa.

"Ừ, tôi biết rồi." Hồng Tiểu Phúc cười cười gật đầu, "Tôi cũng không phải người cổ hủ như vậy đâu, chỉ là chưa có thời gian thôi. Cuối tuần này tôi định dẫn Tiểu Linh đi chọn một bộ gia cụ tốt hơn chút. Tôi đoán tiết kiệm một chút chắc là đủ mua cả bộ rồi."

Lúc trước tài khoản tiết kiệm của cậu có tất cả bảy mươi nghìn tệ, nhưng mua trang bị đã tốn hơn ba mươi nghìn tệ rồi, tiền trong tay cũng không dư dả lắm.

May mà cậu có thể tiến vào dị cảnh, hai ngày tới nếu như vận may khá khẩm, kiếm thêm hai mươi hay ba mươi nghìn tệ cũng không thành vấn đề. Khoản dư ấy nếu muốn đổi gia cụ cao cấp thì chắc chắn không đủ, nhưng đồ dùng bình thường vẫn khá ổn.

"Nói vậy mới phải chứ!" Triệu Minh cười khà khà ôm vai Hồng Tiểu Phúc, "Tôi biết anh Phúc nhân phẩm tốt mà, quan trọng nhất là không quá bảo thủ. Tôi chỉ sợ trước kia cậu sống khổ quá, bây giờ dư dả rồi vẫn giữ nếp khổ cực. Có câu này của cậu thì tôi yên tâm rồi, ít nhất phải để em gái Tiểu Linh ngủ trên cái giường tốt một tí, đúng không nào?"

Hồng Tiểu Phúc tất nhiên sẽ không keo kiệt với Thẩm Tiểu Linh, cậu gật đầu chắc nịch: "Yên tâm đi, tôi hiểu mà."

Hai năm nay em gái theo mình chịu khổ cực nhiều rồi, bây giờ cuộc sống tốt hơn, tất nhiên không thể để con bé chịu khổ nữa.

Nghĩ đến đây, Hồng Tiểu Phúc đột nhiên nói: "À phải rồi, bạn cùng lớp với Tiểu Linh cũng chăm sóc cho nó nhiều lắm. Hôm nay nếu kiếm được tí thịt thà gì đó có thể để con bé mang cho bạn bè của nó."

Mấy người kia cùng gật đầu.

Họ đang nói chuyện thì mặt đất đột nhiên nhô lên một cái gò đất nhỏ, sau đó Chuột Bự thò đầu ra...

Chuột Bự: ヽ(●´ω`●)ノ

Mấy người kia nhìn thấy vậy vui vẻ hẳn, Chuột Bự phát hiện ra thứ gì tốt rồi à?

Sau đó họ nhìn thấy Chuột Bự bắt đầu nhả đồ đạc ra khỏi miệng của mình: Quả màu đỏ, quả màu xanh dương, quả màu xanh lục...

Mọi người: "!!!"

Những quả nhỏ này có đủ màu sắc, hình dạng kỳ lạ gì cũng có luôn.

Quả to ngang bằng quả bóng bàn, quả nhỏ thì bằng nắp lọ sơn móng tay. Có quả tròn xoe, có quả hình như quả đào, có quả trông như củ cải bự của dị giới...

"Đúng là đồ tốt!" Triệu Minh kinh ngạc, "Nếu như chúng ta giao nộp lên trên, chắc là có thể đổi được không ít thuốc đấy!"

Hồng Tiểu Phúc gật đầu: "Đúng vậy, cũng không biết nó có độc không, cứ giao nộp lên trên để chuyên gia phân tích là tốt nhất."

Đối với những thứ mới phát hiện được, Hồng Tiểu Phúc và các bạn có suy nghĩ rất thấu đáo.

Dù gì họ cũng chỉ là người dân bình thường, những thứ này ở trong tay họ dường như không có tác dụng gì, thậm chí có độc hay không họ cũng không biết.

Nhưng giao nộp cho quốc gia thì khác, quốc gia có đội ngũ chuyên nghiệp để phân tích những thứ này.

Đến lúc đó nếu như nó có tác dụng lớn thì chắc chắn sẽ không thiếu lợi lộc dành cho họ.

Nếu như không có tác dụng gì... Nếu không có tác dụng gì nhưng họ đã giao nộp rồi, cũng không mất gì, đúng không?

Trương Dương mở ba lô, cất những quả nhỏ này đi, sau đó đưa hai viên thuốc kích thích LV1 trong tay mình cho Chuột Bự, cười bảo: "Chuột Bự, cái này cho mày."

Chuột Bự hai mắt sáng ngời, lấp lánh toàn ánh sao!

Biết ngay đi theo thần là tốt nhất mà!

Hôm nay lại có không ít thu hoạch, mấy người họ thu dọn đồ ăn vặt rồi đứng dậy. Kể ra thì nên đi theo rồi, ban nãy nghỉ ngơi trong thời gian dài như vậy, không biết các anh Thạch Đào ở phía trước thế nào rồi...

Thế mà vừa nghĩ đến đây, họ đã thấy Thạch Đào và các chiến hữu chạy bạt mạng ra khỏi khu rừng. Nhìn thấy đám người Hồng Tiểu Phúc vẫn chưa vào rừng, anh bỗng chốc thở phào một hơi, giơ tay quát to lên: "Lùi về sau! Lùi ngay về sau!"

Thánh thần thiên địa ơi, gặp phải chuyện gì thế này?!

Hồng Tiểu Phúc và các bạn sững người, chưa kịp chạy đã nhìn thấy trên cây có vô số khỉ sáu chân nhảy ra, bốn chân trước của chúng mỗi chân cầm một cục đá to như nắm tay, vừa nhảy tưng tưng trên cây vừa ném!

Tốc độ ném đá của chúng cứ như đạn bắn, bay vèo vèo!

Đá cuội ném xuống đất khiến đất đá bắn lên tới độ cao nửa thước!

Hồng Tiểu Phúc: "..."

Tô Oánh: "..."

Triệu Minh và những người khác: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.