Âu Thần

Chương 203: Chương 203: Thầy không hiểu là ở đây có một người không cần cố gắng vẫn được đấy sao?




Editor: Nguyetmai

Quả nhiên là linh thạch!

Nghe vậy thì toàn bộ những người ở đây đều ngẩn ra!

Hồng Tiểu Phúc chỉ chọn bừa một địa điểm, vậy mà ở dưới đất lại ẩn chứa linh thạch? Mà còn lại là linh thạch cấp LV3 hiếm có?

“Chuột Bự.” Hồng Tiểu Phúc chỉ vào viên linh thạch, sau đó nói: “Mau đi đào thêm cái này, tìm nhiều nhiều vào, không thành vấn đề đúng không?”

Chuột Bự gật đầu, sau đó lại sột soạt chui vào lòng đất!

Lần này thời gian đi lâu hơn ban nãy một chút, chờ lúc Chuột Bự chui lên bèn ào ào nhả linh thạch từ trong miệng ra!

Chuột Bự: (●´ϖ●)

Hiệu trưởng Trương và Ngô Vĩnh Nghĩa đều ngẩn người!

Ôi trời ạ, đang xảy ra chuyện gì thế này? Tôi không bị hoa mắt đấy chứ? Một con chuột tìm báu vật sao?

Hai người cùng há hốc mồm, nhóm người Tô Oánh nhìn hai người họ với vẻ mặt chê bai. Chưa từng trải việc đời sao? Chuyện này thì ăn thua gì?

Nếu mà trông thấy Tam Pháo thì hẳn là hai người phải mất lòng tin với cuộc sống này mất…

“Linh thạch, không phải là dưới mặt đất này có một mỏ linh thạch chứ?” Hiệu trưởng Trương ngơ ngẩn nói: “Hơn nữa xem ra nó còn có trữ lượng không nhỏ! Quan trọng nhất là đây còn là mỏ linh thạch cấp LV3!

Mọi người: “Oa!!!”

Sáng nay lúc nhóm Hồng Tiểu Phúc lướt app đã từng nhìn thấy linh thạch!

Hiện tại trên thế giới đã tìm ra ba cấp linh thạch.

LV1 thì không đáng nói, cơ bản là đồ bỏ đi, nhưng vẫn có thể bán với giá 3.000.

LV2 thì lên đến 30.000 một viên.

Còn LV3 này thì là 300.000 một viên, quan trọng là không có hàng bán! Số lượng rất hiếm!

“Ha ha ha, quá ghê, quá ghê gớm!”

Hiệu trưởng Trương cười ha ha, nói: “Hiện nay linh thạch được tìm ra trên thế giới có tất cả ba cấp. Màu đỏ là sơ cấp nhất, dán lên người mỗi giờ có thể tăng chỉ số thêm 0.00003 chỉ số cho người thức tỉnh LV1, không có tác dụng với người thức tỉnh LV2. Màu cam là dành cho người thức tỉnh LV2, mỗi giờ có thể tăng chỉ số thêm 0.00003. Cái màu vàng này là viên cấp cao nhất được tìm ra hiện nay, mỗi giờ có thể tăng chỉ số thêm 0.00004 cho người thức tỉnh LV3! Mọi người cũng đừng xem thường mỗi giờ chỉ số chỉ tăng không phẩy không không không không mấy, càng về sau thì chỉ số càng khó tăng. Có thể nói giá tiền của linh thạch tăng theo cấp số nhân. Viên màu đỏ không đáng bao nhiêu tiền, lớn bằng nắm đấm cũng chỉ có giá 3.000 tệ. Viên màu cam thì có giá từ 30.000, còn viên LV3 này thì 300.000 một viên, hơn nữa bây giờ đã hết hàng rồi!”

Mọi người: “Oa!!!”

Triệu Minh hô to: “Anh Phúc quá đỉnh!”

“Vậy nên...” Hiệu trưởng Trương vô cùng thỏa mãn thở dài một hơi, nói: “Chúng ta có cái này rồi, chuyện khác không dám nói, ít nhất về tài nguyên của khuôn viên trường thì đã nắm chắc trong tay 5 điểm của tài nguyên trợ giúp tu luyện! Thêm vào loại quả ban nãy Chuột Bự đào lên nữa là 7 điểm, có thêm 7 điểm rồi!”

Lại có thêm 7 điểm!

Nhóm của Hồng Tiểu Phúc nghe vậy thì vô cùng vui vẻ!

Bây giờ bọn họ đã là sinh viên chính thức của Trường Đại học Thanh Hoa, nên tình cảm đối với trường học cũng vô cùng mãnh liệt!

Trường học càng tuyệt thì họ sẽ càng nở mày nở mặt hơn!

“Tốt quá đi mất!” Mọi người vui vẻ nhảy dựng lên, hoan hô nói: “Diện tích của khuôn viên trường chúng ta có 20 điểm, 7 điểm tài nguyên, cộng thêm 45 điểm trước đây, vậy là 72 điểm rồi.”

72 điểm!

Trong lần đánh giá thiết lập chuyên ngành cho người thức tỉnh của các trường đại học trên thế giới này, mỗi điểm đều vô cùng quan trọng.

Hiện giờ Đại học Thanh Hoa có 72 điểm, vậy thì thứ hạng là…

“Đợi tôi xem thử!” Hiệu trưởng Trương hớn hở lấy điện thoại di động ra.

Tuy là ở trong dị cảnh không có mạng, nhưng app bảng xếp hạng này có chức năng ngoại tuyến, ông ấy cẩn thận lướt một lúc, bỗng lớn tiếng reo lên: “Thánh thần thiên địa ơi! Số điểm của chúng ta đã có thể lọt top 20 rồi! Lọt top 20 trường đứng đầu rồi!”

Nà ní*?

(*) Tiếng Nhật, nghĩa là: Gì cơ, gì cơ?

Mọi người nghe được thứ hạng này bỗng ồ lên “Oa” một tiếng, sau đó vội xúm lại xem thử.

Đúng thật, dựa theo app, đối chiếu vị trí tương ứng với điểm số 72 này thì Đại học Thanh Hoa có thể xếp thứ 17.”

“Thật tốt quá.” Hồng Tiểu Phúc vui vẻ nói: “Bây giờ chúng ta đã đứng thứ 17.”

“Ha ha, hiệu trưởng Trương.” Lúc này Lưu Hoa Quân đứng bên cạnh cười khà khà: “Bây giờ thì ông đã hài lòng chưa? Địa điểm xây trường này được chứ?”

“Được! Tất nhiên là được!” Hiệu trưởng Trương vui mừng đến đỏ cả mặt: “Cho dù có đuổi tôi cũng không đi nữa! Quá tuyệt vời! Ngày mai tôi sẽ cử người sang đây bắt đầu xây dựng! Kho báu lớn như vậy chúng ta cần phải nhanh chóng nắm giữ trong tay, tránh bị vuột mất!” Ông ấy vừa nói vừa vui vẻ xoa tay: “Vừa bắt đầu chúng ta đã có 72 điểm, tôi cảm thấy cơ hội vào top 10 rất lớn đấy!”

Mọi người: “…”

Top 10? Dã tâm của thầy nhỏ vậy ư?

“Không được, top 10 là thế nào, ít nhất là top 3!” Lưu Hoa Quân lầm bầm: “Bây giờ thời thế đã khác trước, hiệu trưởng Trương đừng xem thường chính mình, chúng ta cùng nhau hợp sức hợp mưu thì chắc chắn có thể làm nên chuyện lớn, ít nhất là top 3! Cơ hội tốt như vậy đâu dễ có được!”

Nhóm của Hồng Tiểu Phúc cùng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, ít nhất là top 3!”

“Úi trời, tôi cũng biết là vị trí càng cao thì càng tốt.” Hiệu trưởng Trương bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà chuyện này có lúc không phải chỉ cần cố gắng là được…”

Ông ấy nói đến đây thì mọi người đồng loạt nhìn về phía Hồng Tiểu Phúc: →_→

Câu “cố gắng là được” đối với chúng ta chẳng phải là lời nói nhảm à?

Thầy không hiểu là ở đây có một người chẳng cần cố gắng vẫn được đấy sao?

Hồng Tiểu Phúc: “Sao mọi người lại nhìn tớ như vậy chứ…”

Mọi người: “…”

Cậu không hiểu tại sao chúng tôi lại nhìn cậu như vậy ư?

Ai dùng chân đạp một cái được 100 điểm vậy? Hả? Ai vậy?

Vậy nên hiệu trưởng Trương cũng nhìn Hồng Tiểu Phúc…

“Làm thôi! Đù má nhà nó!” Ông ấy cũng chửi thề luôn: “Vậy chúng ta phải làm thật tốt thôi! Hãy giành lấy top 3! Hãy để cho đám đại bàng đầu trắng* ấy biết là bây giờ chúng ta không thua kém họ! Sau khi tôi quay về sẽ bắt đầu viết luận văn về linh thạch, nếu như may mắn thì có thể sẽ có thêm một điểm.”

*Đại bàng đầu trắng: một loài chim săn mồi hàng đầu tại Bắc Mỹ. Đây là loài chim quốc gia và biểu tượng của Hoa Kỳ. Chỗ này đang ám chỉ người Mỹ.

“Ha ha ha! Như vậy mới phải chứ.” Lưu Hoa Quân cười ha ha, sau đó nói: “Được rồi, vậy đây sẽ là địa điểm xây trường. Hiệu trưởng Trương, chúng ta nên làm gì tiếp theo? Tiếp tục tìm kiếm tài nguyên xung quanh sao?”

“Đúng vậy.” Hiệu trưởng Trương gật đầu, nói: “Hiện giờ giai đoạn bắt đầu của chúng ta vô cùng tốt, tôi nghĩ là nên tranh thủ rèn sắt khi còn nóng. Khi ra ngoài tôi sẽ gọi điện thoại cho các giáo sư trường chúng tôi bảo họ tới đây ngay, chúng ta sẽ tiếp tục nghiên cứu thật kỹ trong phạm vi xung quanh xem còn tài nguyên nào khác không, dù không đạt được tối đa 20 điểm nhưng ít nhất cũng phải được trên 10 điểm, như vậy chúng ta mới có thể tạo ra ưu thế lớn hơn nữa.”

Những lời này của ông ấy đúng là rất có lý.

Theo tình hình hiện giờ thì diện tích khuôn viên trường không có vấn đề gì nữa, mà tiếp đến là tài nguyên trong trường, đây là tiêu chí khá dễ kéo điểm.

Bây giờ đã có 7 điểm rồi, lỡ như có thể tìm ra được chút tài nguyên tốt nào khác thì sao?

Lỡ như có thể tìm ra khoáng sản thì sao?

Lỡ như có thể tìm được tài nguyên động vật thì sao?

Ví dụ như là sói phủ giáp…

“Có cách rồi!” Hiệu trưởng Trương vỗ đùi thật mạnh: “Chúng ta có thể để một số sói phủ giáp đến đây hoạt động, vậy là sẽ thêm được 3 điểm cho không đấy!”

Mọi người: “Hả?”

Cách này được đó, đối với quốc gia khác thì sói phủ giáp là động vật ăn thịt hung dữ, nhưng với chúng ta thì chúng lại là những vật cưỡi ngoan ngoãn nghe lời mà!

Nếu như gọi chúng nó rảnh rỗi đến đây hoạt động một chút, chẳng phải là có thêm 3 điểm trong tay rồi sao?

Cũng có nghĩa là đã được 75 điểm cơ sở rồi!

Lưu Hoa Quân sờ cằm, lại nhìn về phía hang châu chấu cách đó không xa…

“Vẫn còn nữa, ha ha ha.” Lưu Hoa Quân cười lớn, nói: “Hiệu trưởng Trương, ông hãy nhìn đằng kia đi, đúng, đúng, đúng, chính là bên đó, nơi có quân nhân canh chừng đó, thấy chưa? Nơi đó là hang châu chấu, ông biết ở đó có gì không? Quả trong suốt! Chính là thứ quả trong suốt có thể chế tạo ra thuốc thức tỉnh!”

Hiệu trưởng Trương lập tức kinh ngạc: “Thật hay giả thế? Vậy là lại có thêm 2 điểm rồi!”

77 điểm!

“Chuyện này có thể giả sao?” Lưu Hoa Quân cười ha ha nói: “Hơn nữa ở phía dưới hang là sinh vật nguyên tố hỏa, ông có biết sinh vật nguyên tố hỏa không? Tạo ra tinh thể nguyên tố hỏa đó! Đây cũng là một loại khoáng sản quan trọng!”

“Còn có cả nguyên tố hỏa!” Hiệu trưởng Trương và Ngô Vĩnh Nghĩa bỗng chốc có cảm giác nghi ngờ cuộc đời này!

Vậy vậy… Vậy đã được 80 điểm rồi!

Ai có thể ngờ là đi đến một nơi cằn cỗi thế này bỗng nhiên lại có thể gom được 15 điểm tài nguyên?

80 điểm đó! Mọi người xem lại bảng xếp hạng trên app thì Trường Đại học Yale* đang đứng thứ 13 với 78.5 điểm. Nói cách khác, bây giờ Trường Đại học Thanh Hoa đã có thể vượt qua Đại học Yale xếp hạng thứ 13.

*Viện Đại học Yale, còn gọi là Đại học Yale, là viện đại học tư thục ở New Haven, Connecticut. Thành lập năm 1701 ở Khu định cư Connecticut, Yale là một trong những viện đại học lâu đời nhất ở Hoa Kỳ, chỉ sau Trường Đại học Harvard và Trường Đại học William & Mary.

“Ông giời ơi!” Lần này hiệu trưởng Trương thật sự kích động!

Chọn bừa một địa điểm mà có được 15 điểm!

Phải biết rằng thật sự không dễ lấy được điểm tài nguyên này.

Đầu tiên, nơi có tài nguyên dù sao cũng phải là nơi có địa hình kỳ lạ đúng không? Một vùng đất bằng phẳng rộng lớn thì có tài nguyên gì chứ?

Vậy thì dẫn đến tình huống, hoặc là lấy 20 điểm diện tích, hoặc là chọn vùng đất hẹp một chút để lấy điểm tài nguyên, muốn đẹp cả hai bên thì không hề dễ dàng.

Tất nhiên, nếu cố gắng vẽ ra diện tích thì cũng được, nhưng mà khi xây dựng sẽ không làm theo được. Nhóm chấm điểm cũng không phải là kẻ ngốc, nếu bạn lấy hết toàn bộ diện tích dị cảnh ra làm trường học thì người ta có thể công nhận chắc…

“Tốt quá rồi, tốt quá đi mất!” Hiệu trưởng Trương nói năng đã có hơi lộn xộn, kích động bảo: “Thật quá tốt! Thật sự quá tốt! Ghê gớm thật! Thật sự rất đỉnh! Được 80 điểm rồi, lên vị trí thứ 13 rồi! Ha ha ha ha ha ha! Lần này chúng ta có hy vọng, có hy vọng rồi!”

Mọi người cùng nhau mừng rỡ.

Học sinh Trung Quốc vẫn luôn giữ một truyền thống thế này.

Trường của tôi thì tôi muốn mắng sao cũng được, nhưng mà bạn thử mắng xem?

Đánh bạn luôn!

Hiện giờ nhóm Hồng Tiểu Phúc đã là sinh viên Đại học Thanh Hoa rồi, bảng xếp hạng lần này nhất định phải đi thẳng lên trên, nhất định phải vậy!

“Tiểu Phúc, chúng ta làm gì tiếp theo?” Tô Oánh nhìn Hồng Tiểu Phúc, đối với người đội trưởng tuyệt vời như vậy, bọn họ hết sức tin tưởng. Điểm tài nguyên chỉ còn thiếu 5 điểm nữa thôi, chỉ thiếu 5 điểm nữa thôi!

Có muốn đạt điểm tối đa hay không? Có muốn đạt điểm tối đa không?

“Ui trời, tôi bị chứng ám ảnh cưỡng chế* rồi!” Triệu Minh ngồi chồm hỗm dưới đất càm ràm: “Nếu không thể đạt điểm tối đa thì cả người tôi rất khó chịu, 15 điểm quá ít, quá ít, 20 điểm vẫn tốt hơn, 20 điểm, 20 điểm, 20 điểm…”

*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder - OCD) là một loại rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.

Mọi người: “…”

“Được rồi Triệu Minh, tớ biết là cậu nôn nóng.” Hồng Tiểu Phúc cười ha ha kéo Triệu Minh đứng dậy, nói: “Bọn mình đã là sinh viên của Đại học Thanh Hoa cả rồi, ai cũng muốn tìm nơi thật tốt để xây trường cả, mọi người đừng vội, để tớ xem thử đã…”

Mắt mọi người chợt sáng lên!

Mọi người: (✪▽✪)

Thần may mắn lại sắp ra tay nữa rồi!

Lần này cậu lại có thể dẫn mọi người tìm được thứ hay ho gì nữa đây?

“À…” Hồng Tiểu Phúc lấy điện thoại di động ra, xem bản đồ trên đó, phóng to lên.

Vị trí hiện tại của họ là đồng bằng dưới chân dãy núi Vua Hổ, đi thêm vào trong khoảng năm trăm mét chính là rìa ngoài của dãy núi.

Dãy núi Vua Hổ có độ nguy hiểm được ghi chú rõ ràng trong app là max, nhưng lần đầu tiên họ đến đây chỉ gặp được Tam Pháo, lần thứ hai này lại đào được linh thạch.

Vậy nên mọi người vẫn luôn cảm thấy rõ ràng là ở đây có kho báu!

Nếu không thì tại sao con hổ ấy lại canh giữ ở đây chứ? Đúng không?

Vậy nên mắt của Hồng Tiểu Phúc sáng lên, nói: “Chúng ta lại tiếp tục đi vào bên trong xem thử nhé?”

Mọi người: (✪▽✪)

Triệu Minh: “Đi, đi, đi! Đi ngay bây giờ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.