Âu Thần

Chương 143: Chương 143: Tôi là Husky




Translator: Nguyetmai

Trảm Hạm Đao là một loại vũ khí hệ liệt vô cùng nổi tiếng trong trò chơi chiến tranh nổi tiếng "Đại chiến robot".

Người sử dụng vũ khí này tên là Sanger, ở trong game vũ khí này có thể chặt đứt được cả chiến hạm khổng lồ khi cận chiến.

Tất nhiên là trên thế giới không có chiến hạm loại này.

Nhưng mà vấn đề là bên đế quốc Mỹ có tàu sân bay, nếu có thể chém đứt thì cũng giống như vậy rồi…

Thử tưởng tượng khi hai tàu sân bay của đế quốc Mỹ chạy đến, sau đó bị Đại Tráng dùng sức chém một kiếm đứt lìa…

Cảm giác thật tuyệt vời đúng không?

Mọi người ở đây đều đã nghe viện sĩ Hầu kể về chuyện trước đây liên minh Mỹ - Anh hợp sức bắt nạt kẻ khác, hiện giờ ai nấy đều vô cùng thích thú.

"Rất tốt, rất tốt, Tiểu Linh thử xem có thể tạo ra hay không?"

"Em cảm thấy là có thể, độ cứng của kim loại này thế nào, có ổn không?"

"Nếu làm được thì quá đỉnh rồi!"

Trong đầu mọi người đều tưởng tượng ra cảnh tuyệt diệu khi chế tạo thành công, Thẩm Tiểu Linh cũng đang suy nghĩ rất nghiêm túc.

Chỗ khó nhất của Trảm Hạm Đao là co duỗi, thật ra kim loại này có thể co giãn được, nhưng không lẽ lúc muốn dùng lại lấy tay kéo ra? Như vậy rất bất tiện, thà không làm còn hơn…

Nhóm người của Hồng Tiểu Phúc đều là những học sinh cấp ba, bọn họ đều đang ở độ tuổi thiếu niên ngông cuồng, trừ Hồng Tiểu Phúc có xuất thân khác biệt nên hơi chững chạc, những người khác toàn là người xem trò vui còn sẵn tiện châm ngòi thổi gió…

Bây giờ có cơ hội tốt như vậy sao bọn họ bỏ qua được?

Phải làm cho bằng được!

"Anh Phúc, chúng ta đến quân doanh hả?" Trương Dương nhíu mày nhìn Hồng Tiểu Phúc: "Tớ cảm thấy đây chỉ là một nhánh của mỏ kim loại dị giới, Tiểu Linh sử dụng một chút cũng không sao đúng không?"

Chuyện này thì lại đúng.

Người khác muốn lấy một chút của mỏ kim loại này chẳng khác nào muốn lấy mạng của viện sĩ Hầu.

Nhưng nếu là Tiểu Linh… Nếu cô bé thật sự có bản lĩnh, cho dù cô bé có dùng thép dị giới để làm một con tàu sân bay cũng chả sao! Không chừng viện sĩ Hầu còn đốt pháo hoa ăn mừng ấy chứ…

Dù sao bây giờ mọi người cũng không còn việc gì để làm, mọi người đều gật đầu: "Đi nào, về đó xem thử đi."

Nhóm người cùng nhau trở về.

Lần này lại chứng minh ôm chân Thần may mắn quá ngon lành. Nhìn chuyến đi này đi, bỗng nhiên khai thác được hơn một trăm tấn quặng, chọn đại một nơi để đi cũng bỗng tìm thấy một hạt nhân tinh thể màu cam và vài kilogam kim loại dị giới. Bây giờ còn vừa phát hiện ra một loại thực vật kỳ lạ, cộng thêm kim loại co giãn thần kỳ…

Không phải bọn họ chưa từng hô "666 chỉ cần nằm cũng chiến thắng" khi thấy mấy tay lớn trâu bò. Nhưng kiểu người đến nằm cũng không cần như Hồng Tiểu Phúc thì thật sự là bọn họ chưa thấy…

Mọi người đi về theo đường cũ, rất nhanh đã tới quân doanh.

Lần trước, lúc Thẩm Tiểu Linh khai thác hơn một trăm tấn thép dị giới thật sự đã rất mệt mỏi, điều này tương đương với việc sử dụng toàn bộ sức lực, chuyện này dù có muốn cũng không được, nếu không nghỉ ngơi đầy đủ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe.

Cũng may chỉ có hơn năm mươi kilogam thép dị giới, không thành vấn đề với Thẩm Tiểu Linh.

Bảy mươi lăm kilogam thép dị giới nhanh chóng được khai thác xong, Thẩm Tiểu Linh tiếp tục phân tích cách khống chế thanh kiếm lớn kia của Đại Tráng, sau đó bắt đầu thí nghiệm hợp nhất.

Quá trình này rất khó khăn, dù sao mỗi tư liệu mới trong lịch sử của loài người trước khi xuất hiện đều phải trải qua vô số các lần thí nghiệm, cuối cùng mới tạo ra phương pháp chế tạo hoàn chỉnh. Phương pháp thí nghiệm bây giờ của bọn họ chỉ là thí nghiệm mò mà thôi, nên thí nghiệm mười mấy cách vẫn chưa có kết quả tốt. Lúc thì quá mềm, lúc thì quá giòn…

Bận rộn mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn chưa tìm ra một phương pháp nào hoàn chỉnh cả.

Hồng Tiểu Phúc ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó nói: "Tiểu Linh, nghỉ ngơi một lát trước đã! Chuyện này không thể vội vàng được, trời cũng tối rồi, nên về nhà thôi."

Bọn họ đã vào đây được hai ngày, bây giờ cũng đã muộn, đúng là nên về nhà rồi.

Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh thì không sao, chỉ cần hai người bọn họ ở bên cạnh nhau thì đâu cũng là nhà, nhưng những người khác lại không giống vậy. Khi vừa vào dị cảnh sẽ bị cắt đứt liên lạc, không biết hai ngày không về nhà khiến cho ba mẹ bọn họ lo lắng đến mức nào nữa?"

"Cũng đúng." Triệu Minh gật đầu nói: "Chúng ta về nhà trước đã! Dù sao hai ngày nay Tiểu Linh cũng mệt rồi, mệt mỏi quá cũng không tốt, nước nhỏ chảy lâu mà*.

(*) Nước nhỏ chảy lâu: sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu.

Thẩm Tiểu Linh lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, cô bé biến thanh kiếm lớn của Đại Tráng về như cũ trước, sau đó cười nói: "Được thôi, vậy để sau khi về em sẽ từ từ nghiên cứu, em sẽ mang một ít mẫu thử về." Cô bé đưa hết các kim loại khác cho Thạch Đào: "Thạch đại ca, mấy cái khác anh mang về cho thầy Hầu đi, đợi khi nào rảnh em sẽ đến dùng."

Thạch Đào gật gật đầu: "Yên tâm đi, không thành vấn đề."

Nếu đã vậy, mọi người thu dọn hành lý rồi đứng dậy đi về.



Tôi là Husky.

Một ngày nào đó trong quá khứ, hình như bỗng nhiên tôi cảm thấy chỉ số thông minh của mình đã thay đổi.

Hơn nữa, không chỉ thông minh mà tôi còn trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhìn bốn chân oai vệ, vẻ ngoài hoàn hảo, hàm răng sắc bén muốn ăn gì cũng được của mình, tôi cảm thấy nhất định mình là thú cưng của ba trời.

Hơn nữa, bỗng một ngày tôi nhận ra răng của tôi cũng sắc bén hơn trước, có thể cắn đứt bất kỳ thứ gì, có thể ăn tất cả mọi thứ, tiêu hóa cũng rất nhanh.

Vậy nên, tôi quyết định thay đổi kế hoạch trùng tu cho ngôi nhà của "quan xúc phân*" từ 100.000 thành 500.000.

(*) Ý chỉ con sen, người nuôi dưỡng.

Vì hoàn cảnh của ngôi nhà này thật sự không hợp với tôi.

Không hề hợp dù chỉ một chút.

Vậy nên tôi bắt đầu hành động, nhưng mà quan xúc phân thấy kế hoạch của tôi vẫn chưa đủ tốt nên lúc tôi vừa bắt đầu thực hiện, anh ta bỗng đưa tôi ra ngoài.

Đó là một khu rừng rậm rộng lớn, chắc chắn là quan xúc phân muốn tôi cảm nhận không khí trong lành của khu rừng.

Thật sự là vậy, sau khi anh ta cho tôi xuống xe, tôi vui vẻ chạy khắp nơi, ngắm nhìn xem vẻ đẹp thật sự của thiên nhiên tuyệt vời đến đâu.

Nhưng quan xúc phân, hay còn gọi là con sen bỗng đóng cửa xe lại, sau đó…

Định đua xe với tôi à?

Đến đây nào, đuổi theo tôi đi…

Đuổi không kịp tôi sao? Vô dụng!

Khoan đã, mà nhà ở đâu nhỉ… À, tôi vẫn có mũi.

Lần theo mùi của con sen về đến nhà, nhưng trên cửa lại có một tấm bảng: "Chó Husky không được vào."

Tôi: "??"

Tôi không biết chữ, nhưng điều này không thể làm khó đầu óc thông minh của tôi.

Con sen muốn trả tự do cho tôi à?

Tôi đúng là thú cưng của ông trời mà, sao bọn sen có thể hiểu được suy nghĩ của tôi đến vậy chứ!

Đúng vậy, trời đất bên ngoài bao la, không ai có thể cản trở mong muốn trùng tu của tôi!

Với thành phố này, tôi có kế hoạch sửa chữa trị giá năm tỉ!

Ơ…

Trời ạ? Sao ngôi nhà rách này lại xấu xí đến vậy?

Không hề to lớn, nhưng cũng có một khoảng sân nhỏ, nhìn cũng không đến nỗi nào…

Đây là nhà ai? Sao lại dám phủ bọc ni lông trên sân! Không lẽ không biết bầu không khí tự nhiên quý đến mức nào à?

Nhất là cái cổng sắt này, nhìn không ấm cúng gì cả.

Vậy nên…

Ăn nó!



"Anh, hai ngày hôm nay chơi thật vui." Thẩm Tiểu Linh nắm tay Hồng Tiểu Phúc, vừa đi vừa vung vẩy, vừa cười: "Trong dị cảnh thật đẹp, quá tuyệt vời! Sau này có thể thường xuyên vào đó thì tốt biết mấy."

Hồng Tiểu Phúc cười ha hả nói: "Đúng vậy, bây giờ có rất nhiều người thức tỉnh đi vào dị cảnh rồi không muốn ra nữa. Nếu không có hiệp ước, anh thấy nhiều người sẽ ở lì trong đó một hai tháng cũng không chừng."

"Vâng." Tâm trạng Thẩm Tiểu Linh vô cùng tốt, hai ngày qua cô bé thấy được rất nhiều thứ mới mẻ.

Thảo nguyên rộng lớn, rừng rậm mênh mông, bầu trời xanh biếc, ánh mặt trời chói lóa.

Với Thẩm Tiểu Linh, dị cảnh là thánh địa tốt nhất để nghỉ ngơi.

Hơn nữa không chỉ vậy, Thẩm Tiểu Linh còn làm được nhiều việc có ích cho quốc gia. Cô bé cảm thấy chuyện này rất tuyệt vời.

Cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của hai người bọn họ, Chuột Bự đi bên cạnh vẻ mặt cũng hiền hòa hơn…

Chuột Bự: (●´ϖ●)

Nhưng khi vừa về tới cửa nhà, hai người lập tức sững sờ!

Đúng là ở đây mà, nhưng cổng sắt của chúng ta đâu rồi?

"Cổng nhà chúng ta đâu?" Thẩm Tiểu Linh ngạc nhiên ngẩn người! Chỗ cánh cổng lúc trước bây giờ đã biến thành một cái lỗ lớn. Tấm sắt ở giữa đã biến mất, thật ra khung cửa vẫn còn đó, nhưng phía trên khung sắt toàn là dấu răng…

Chuyện gì vậy trời?

Hồng Tiểu Phúc bước lên hai bước, nhìn kỹ lại, thậm chí cậu còn nhìn thấy trên khung cửa sắt có nước bọt…

Chuyện quỷ quái gì đây?

"Đây là chó nhà ai vậy?" Thẩm Tiểu Linh đi vào sân với vẻ mặt khó hiểu, vừa vào đã thấy một con Husky đang ngồi trong sân nhìn hai người bọn họ một cách tò mò.

"Đây là… Husky?" Hồng Tiểu Phúc tò mò không thôi.

Con Husky này vào đây bằng cách nào?

Khoan đã!

Nước bọt trên khung sắt…

Nhìn cái bụng no căng phồng của Husky…

Cổng sắt lớn không phải là đồ để ăn đâu?

Chuyện quái gì vậy? Một con Husky có thể ăn được cổng sắt sao?

Không thể nào, không thể nào, dù có ghê gớm thế nào thì nó cũng chỉ là một con Husky mà thôi, sao có thể cắn đứt sắt được…

Husky há miệng, ợ một cái…

Thẩm Tiểu Linh: "!!!"

"Anh!" Thẩm Tiểu Linh ngạc nhiên thốt lên: "Trong miệng nó có mùi sắt!"

Hồng Tiểu Phúc: "…"

Hồng Tiểu Phúc vọt thẳng vào trong phòng, lấy thiết bị đo chỉ số ra, lấy chân của Husky đè lên trên.

Máy đo nhanh chóng truyền ra một giọng nói: "Chúc mừng bạn, bạn là người thức tỉnh LV2, chỉ số của bạn là 4.58."

Hồng Tiểu Phúc: "…"

Thẩm Tiểu Linh: "…"

Kinh khủng vậy sao? Một con Husky có chỉ số 4.58?

Hơn nữa nó còn có thể ăn sắt!

Đúng là một con Husky phá hoại mà!

"Chuyện này…" Hồng Tiểu Phúc ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt của Husky: "Chủ của mày ở đâu vậy? Về nhà đi có được không? Nhà tao không có gì để ăn…"

Sau đó, con Husky bỗng nhiên đứng lên, đi vòng quanh Hồng Tiểu Phúc hai vòng rồi nằm bẹp trên mặt đất!

Đây là tiết tấu tham kiến Thần may mắn!

Hồng Tiểu Phúc: "!!!"

Thật sự bất kỳ con vật nào khác thể hiện hành động thần phục này Hồng Tiểu Phúc đều rất vui. Trừ con Husky này…

Đây là thứ phá hoại đó!

Điều quan trọng là con Husky trước mặt chính là LV2! Cả sắt cũng ăn được!

Vậy nếu cho nó vào nhà, hôm sau có lẽ sẽ không còn phòng để ở mất!

Chuyện này không phải là một nhân viên dọn phân không đâu, mà sau này đoán chừng còn phải kiêm luôn nhân viên sửa chữa luôn ấy chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.