Âu Thần

Chương 140: Chương 140: Trảm hạm đao*




Translator: Nguyetmai

(*) Trảm Hạm Đao: vũ khí siêu lớn có thể chặt đứt tàu chiến, xuất hiện trong game Đại chiến siêu robot.

Nhìn con lợn rừng chạy trốn như có lửa cháy đằng sau mông, mấy người Tô Oánh chỉ biết im lặng, không nói nên lời.

Bọn họ vất vả lắm mới gặp được một con, vậy mà nó lại chạy nhanh như vậy, làm sao mà bọn họ luyện tay được đây?

Hả! Có chút tự giác nào không thế?

Rốt cuộc là con lợn này nhân cách méo mó hay là không có đạo đức vậy?

"Xem ra chúng ta không thể động tay được rồi, không vui gì hết!" Trương Dương ủ rũ cúi đầu, cậu ta cảm thấy cuộc sống thật u ám: "Vất vả lắm tớ mới thức tỉnh! Là một người thức tỉnh có chất lượng toàn diện, được người ta mệnh danh là bất khả chiến bại! Kết quả từ khi bước vào dị cảnh lại chẳng cần động tay động chân!" Nói tới đây, cậu ta như muốn phát điên: "Ngay cả lông động vật tớ cũng chẳng được sờ qua! Mọi người nhìn lúc bình thường tớ làm gì chứ! Chuyển xác, chia tiền, phân thuốc! Chuyển xác, chia tiền, phân thuốc!"

Ở một bên, Lý Thiên Kỳ yếu ớt lên tiếng: "Anh Dương, như vậy không tốt sao?"

"Cậu đừng nói linh tinh!" Trương Dương quay đầu hung tợn nói, nhưng ngay lập tức biểu cảm lại thay đổi, cười ha hả ôm lấy bả vai của Hồng Tiểu Phúc, nói: "Quả thực như vậy rất tốt, quả nhiên đi cùng anh Phúc là được ăn no ngủ kỹ!"

Tô Oánh: "…"

Triệu Minh: "…"

Lý Thiên Kỳ: "…"

Liêm sỉ của cậu đâu rồi! Liêm sỉ đâu?

Thẩm Tiểu Linh ở một bên tươi cười nói: "Anh Dương, về sau nhất định có cơ hội mà, anh của em cũng không thuộc dạng cận chiến, nếu thực sự xảy ra đánh nhau, chắc chắn anh ấy sẽ cần anh bảo vệ."

"Ha ha, đây là đương nhiên." Trương Dương vừa nghe câu này liền cảm thấy vui vẻ: "Yên tâm đi, nếu thực sự có đánh nhau, dù có phải liều mạng anh cũng sẽ bảo vệ anh Phúc chu đáo."

Mọi người cùng nhau gật đầu, đây là chuyện đương nhiên nếu kể đến tình bạn của bọn họ.

Một nhóm người thức tỉnh đứng cùng nhau sẵn sàng chiến đấu, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi phát ra từ rừng cây phía trước.

Trương Dương là người đầu tiên phản ứng: "Mọi người chuẩn bị, có biến!"

Chớp mắt mọi người đã thủ thế chuẩn bị chiến đấu, sau đó họ nhìn thấy có năm người chạy như điên ở phía trước, trong năm người kia có một người với gương mặt chất phác đeo một chiếc túi lớn, còn có một người mặc jacket, đeo kính râm.

Đây không phải chú Trần và lão Ngô sao? Tình huống gì đây?

Mấy người phía Hồng Tiểu Phúc đã biết đáp án ngay lập tức. Ở đằng sau mấy người kia là một con lợn rừng khổng lồ dài đến hai mét, con mắt đỏ ngầu, chạy đuổi theo bọn họ.

Toàn thân con lợn rừng phủ một lớp bọc bằng xương, da đen sì, trọng lượng của nó chắc cũng khoảng năm trăm kilogam.

Buồn cười nhất đó là lúc này còn có bốn miếng gạch bọc lớp thép phi tới, đập vào đầu và mông con lợn…

Tình huống cực kỳ hài hước.

"Chạy mau!" Chú Trần vừa chạy vừa hét lên: "Da con lợn quá dày, chúng tôi đánh không lại."

Lão Ngô rất nhanh đã nhận ra đám người kia là Hồng Tiểu Phúc, nói: "Chú em, sao lại là mọi người, đi mau! Chúng ta không đánh thắng được…"

Sau đó lão liền kinh ngạc: "Mọi người định làm gì."

Tô Oánh: "A há há há há há! Cuối cùng cũng xuất hiện! Súng băng bộc phá!"

Trương Dương: "Các đồng chí tiến lên!"

Lý Thiên Kỳ: "Để tớ lập lá chắn!"

Triệu Minh: "Anh em đừng sợ, vú em đỉnh nhất ở đây rồi!"

Bọn họ đã nhịn một ngày rồi! Hiện tại cả đám đều đã là LV2, chỉ số cũng không thấp, vẫn muốn tìm một vật gì đó để luyện tập chiến đấu một trận mà mãi cũng chẳng có cơ hội.

Vậy mà hiện tại lại có một con lợn rừng từ đâu chạy đến…

Sau đó bọn họ biết, nếu bây giờ mà không ra tay, có khả năng cả đời này cũng không có cơ hội để ra tay, sau này cũng chỉ có thể chuyển xác, chia tiền, phân thuốc…

Lợn rừng đang đuổi theo đám chú Trần và lão Ngô, đến khi ánh mắt thấy được đoàn người của Hồng Tiểu Phúc thì đã sắp bị đánh đến nơi rồi.

Lúc này nó mới quay đầu điên cuồng chạy trốn.

Sau đó nó đã hiểu được cái gì gọi là tai họa bất ngờ.

Trong bụi cỏ có một con thằn lằn sặc sỡ màu sắc, tốc độ chẳng khác nào tia chớp, vọt lên, cắn một miếng vào người con lợn rừng sáu chân.

Lợn rừng sáu chân: (っ °Д°;) っ

Tốc độ của con lợn rừng sáu chân chỉ hơi chậm lại, cái này vẫn chưa là gì, đột nhiên một tiếng gầm từ bên trên truyền đến.

"Trảm! Hạm! Đao!"

"Xoạt" một tiếng, mọi người liền nhìn thấy một bóng người xông tới trước cơ thể của con lợn rừng, ánh sáng sắc lạnh chợt loé lên.

"Éc" một tiếng, thân thể của con lợn sáu chân đã bị cắt đứt bằng một nhát đao, nhưng ánh sáng lạnh đó không ngừng lại, một gốc cây đại thụ ở phía trước liền bị chặt đứt, trong âm thanh rầm rầm, cây đại thụ đổ nhào xuống.

Hồng Tiểu Phúc: "!!!"

Mọi người và các thú cưng: "!!!"

Trời ơi! Đây là cái quái quỷ gì vậy!

Mọi người quay đầu nhìn lại, sau khi các loại bụi mù mịt đã lắng xuống, lúc này mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, đó là một người đàn ông dũng mãnh cao lớn, toàn thân đều quấn băng vải, càng làm lộ ra thân thể kiên cố như sắt thép của anh! Gương mặt góc cạnh rõ ràng, con ngươi đen nhánh mang theo ý cười nhìn đám người Hồng Tiểu Phúc.

"Anh là…" Hồng Tiểu Phúc ngẩn người, sau đó cười ha hả, dẫn mọi người xông tới: "Anh Đại Tráng! Ha ha ha! Anh Đại Tráng!"

"Ha ha ha! Anh Đại Tráng, chào anh!" Trước đây Triệu Minh đã từng cứu mạng được Đại Tráng, lúc này gặp được liền cảm thấy vui vẻ, xông lên phía trước, sau đó nhìn thân thể Đại Tráng: "Ha ha ha! Mau mau mau, để em xem vết thương của anh đã khá hơn chưa. Đúng đúng, còn có vết thương nhỏ này nữa, chẳng có gì to tát cả, để em chữa thương cho anh!"

Dù sao cũng đảm nhiệm vai vú em, Triệu Minh cũng chẳng ngại ngần, ánh sáng trắng trên tay sáng lên, vết thương nhỏ duy nhất còn sót lại trên người Đại Tráng cũng nhanh chóng khôi phục.

Ánh mắt Tô Oánh sáng lên như những ngôi sao nhỏ, hỏi: "Đại Tráng, sao anh lại ở đây?"

"Không ngờ lại gặp mọi người ở nơi này." Đại Tráng kéo bao vải ra sau đó để ở một bên, cười nói: "Hai ngày nay anh ở đây chờ vết thương lành lại, hơn nữa, trải qua mấy trận đánh vừa rồi có vẻ tiềm lực đã được kích phát, hiện tại đã lên LV3. Uống thuốc cũng không thể tăng thực lực lên được nữa, quanh co tính toán định đi vào nơi này luyện tập một chút, đúng là không cần phải nói, hiệu quả khá phết đấy."

Đã LV3 rồi!

Thạch Đào ở bên cạnh sợ hãi nói: "Trời ơi, thiếu tá Đại Tráng, anh đã lên LV3 rồi! Tốt quá! Thực lực bây giờ đã mạnh hơn trước nhiều, nhìn lớp xương bọc của con lợn rừng này đã biết khó đối phó rồi!"

"Ha ha ha, cũng thường thôi!" Đại Tráng gãi gãi đầu, cười ha hả, sau đó giơ tay vào trong rừng, vẫy vẫy: "Lan Lam, là người một nhà, đến đây đi."

"Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là nhóm của các cậu." Dáng người yểu điệu của Lan Lam từ trong rừng đi ra, cười hì hì nói: "Lúc đó phải cảm ơn các cậu rồi, nếu không tôi đã bị dọa cho chết khiếp, tôi cứ tưởng rằng tên to xác ngu ngốc này không thể cứu sống được rồi."

Nói đến đây, cô cúi người thật thấp, hết sức chân thành nói: "Cám ơn!"

Lần này lại khiến cho đám người này cảm thấy ngại ngùng, Triệu Minh, người có công lớn nhất lần này, luống cuống tay chân nói: "Ơ kìa, chị Lan Lam, chị khách sáo như vậy làm gì? Đây là chuyện nên làm, việc của em là như vậy mà, ha ha, ha ha!"

Một đám người lập tức cười to.

Lần này, tổ đội của Hồng Tiểu Phúc gồm sáu người, cộng thêm chân chạy vặt Chuột Bự và vệ sĩ mới thu nhận là Gấu Lớn, cộng thêm năm người nhóm chú Trần, năm người nhóm Thạch Đào, tính cả Đại Tráng và Lan Lam, như vậy có tổng cộng mười tám người, thanh thế lớn chưa từng có.

Tất cả mọi người tìm một khu đất trống ngồi thành vòng tròn, Tô Oánh tò mò hỏi Đại Tráng: "Anh Đại Tráng, vừa rồi em nghe thấy chiêu thức anh sử dụng tên là gì ấy nhỉ? Trảm Hạm Đao? Ôi tên này ngầu vãi chưởng!"

"Ha ha, không phải anh đặt đâu!" Đại Tráng cắm thanh kiếm to ở đằng sau vào lòng đất, anh vừa chỉ tay ra hiệu vừa cười, nói: "Lan Lam đặt cho đấy, anh cũng không biết vì sao lại tên như vậy."

Mọi người nhìn về phía Lan Lam, Triệu Minh lên tiếng: "Chị Lan Lam, không ngờ chị lại là người đam mê chiến đấu nhé."

"Ha ha." Lan Lam cười to hai tiếng, phất phất tay nói: "Chỉ là cảm thấy cái tên này rất phù hợp với tên ngốc to xác này, cả thanh thế lẫn uy lực đều rất tốt. Hiện tại tiếc nuối duy nhất của chị là thanh kiếm này không thể dài ra. Thân kiếm chỉ dài hai mét vẫn hơi ngắn, nếu có thể là một thanh kiếm to dài bốn mươi mét thì tốt rồi!"

Mọi người: "!!!"

Sao chị không lên trời luôn đi?

Lại còn một thanh kiếm to dài bốn mươi mét, kể cả có dài như vậy thì cũng chẳng có cách mang đi.

Nói đến Trảm Hạm Đao, đám người lại nhớ tới con lợn rừng sáu chân bị Đại Tráng chém chết, Lan Lam nói: "Được rồi, con lợn rừng này phải làm sao bây giờ?"

Cô ấy và Đại Tráng đều là quân nhân, đồ vật trong dị cảnh đều không được động vào.

Như vậy đội Hồng Tiểu Phúc và đội của chú Trần sẽ phân chia.

Chú Trần ra sức lắc đầu: "Chúng ta có thể còn sống đã là không tệ rồi. Con lợn rừng này thuộc về đội của Tiểu Phúc."

Những người khác cũng gật đầu.

Ba người đi cùng chú Trần nhìn nhau, tuy có chút tiếc nuối nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Không còn cách nào khác, về cơ bản, bọn họ cũng chẳng góp chút sức nào, dù có muốn cũng không tiện.

"Chú Trần." Con mắt của Tô Oánh hơi chuyển động, cười nói: "Nếu không chúng ta thuơng lượng nhé?"

Chú Trần nhất thời thấy tò mò, nói: "Hả? Thương lượng chuyện gì?"

Tô Oánh nói: "Hồng Tiểu Phúc sẽ mổ xác này ra, xem có lấy được vật gì không. Thịt và xương là của mọi người, có được không?"

"Như vậy cũng được sao?"

Chú Trần nhìn cô một lúc, sau đó lại quay sang nhìn Hồng Tiểu Phúc. Không phải thứ đáng giá nhất của dị thú là thịt và xương cốt sao?

"Chuyện này không nên, không nên." Chú Trần quả quyết lắc đầu: "Thịt và xương rất đáng giá, sao chú có thể cầm đi được chứ."

Mấy người đám Triệu Minh nhịn cười: "Chỉ là bề ngoài thôi, bề ngoài thôi."

Một lúc nữa chú sẽ biết cái gì gọi là thịt và xương cốt là những thứ không đáng tiền nhất.

Ngược lại, cho dù nói thế nào, cái xác để cho Hồng Tiểu Phúc mổ xẻ là chuyện đã xác định, Hồng Tiểu Phúc cũng chẳng khách sáo mà cầm đao đi tới.

Con thằn lằn cắn lợn rừng một miếng, sau đó bị uy thế của Đại Tráng dọa chạy, chỉ để lại một vết thương nhiễm độc đen xì.

Trước tiên, Hồng Tiểu Phúc cắt khối thịt này ném đi, vừa nhìn đã biết đây là kịch độc, phải dọn dẹp sạch sẽ, nếu không có người ăn phải lại biến thành bi kịch.

Sau khi dọn dẹp xong, Hồng Tiểu Phúc bắt đầu mổ đầu lợn.

Mổ thôi, mổ thôi!

"Ô kìa!" Hồng Tiểu Phúc moi một hạt tinh thể màu cam từ trong xương sọ của con lợn ra: "Tại sao lại là màu cam nhỉ?"

Mọi người: "!!!"

Đây vừa nhìn đã biết là đồ tốt, hơn nữa còn không phải màu đỏ, đỏ cam vàng lục lam chàm tím.

Chẳng lẽ viên tinh thể này là loại cao cấp hơn tinh thể đỏ một bậc sao?

Một trong những nguyên liệu trong thuốc của LV3?

"Đây là đồ tốt đấy!" Triệu Minh kinh ngạc nói: "Được đấy anh Phúc, biết ngay cậu đỉnh nhất! Thứ này đưa cho mấy người viện sĩ Hầu, để họ phân tích, khéo lại có thể làm ra thuốc cấp bậc LV3, đỉnh quá!"

Năm người đám chú Trần ngẩn ngơ: "Trời ơi, còn có thứ này sao? Trước đây không phải chỉ có thịt và xương cốt thôi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.