Âu Thần

Chương 264: Chương 264: “Vì Tổ quốc!”




Editor: Nguyetmai

Dựa theo sự sắp xếp của Lưu Hoa Quân, sau khi toàn bộ người thức tỉnh đều quay trở về ký túc xá đã được chuẩn bị cho họ trong tường vây cầu bao thì bắt đầu huấn luyện chiến đấu cho kỳ hạn năm ngày.

Mục tiêu mà lần này Lưu Hoa Quân đặt ra cho mọi người vô cùng rõ ràng - vượt qua tầng năm tháp tu luyện.

Bằng không ông không cho phép tham gia trận chiến lần này!

Suy cho cùng đây là một trận đánh ác liệt, thực lực mới đúng là gốc rễ của tất cả, thực lực không đủ mà vào đó thì quả thật chính là đi chịu chết, đương nhiên Lưu Hoa Quân sẽ không cho phép tình huống như vậy xảy ra.

Mấy ngày tiếp theo có thể nói là gió yên biển lặng.

Nhưng đằng sau cảnh ca múa thái bình bên ngoài, toàn bộ chiến lược vây quanh dị cảnh số 19 đã bắt đầu tiến hành đâu vào đấy.

Trước tháp thí luyện, không gian tu luyện hư cấu.

Lúc này mấy nghìn người đang tụ tập vây xem trước tấm bia đá xếp hạng ở tháp thí luyện.

“Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa, đội Triệu Vĩnh Ninh đã giết lên tầng thứ bảy rồi!”

“Ôi trời ơi, sao bọn họ làm được vậy? Dựa theo độ khó bên trong, đội ngũ của chúng ta hiện tại mới tới tầng thứ tư, xuất phát tới tầng thứ năm, vậy mà bọn họ đã tới tầng thứ bảy rồi, cũng quá nhanh rồi đấy!”

“Cũng hết cách, trên thế giới này không thiếu gì thiên tài... Nhưng mà con m* nó chỉ trong một ngày đã giết tới tận tầng thứ mười thì cũng nhanh quá rồi đấy!”

“Thiên tài, đây chắc chắn là thiên tài, tôi còn nghe nói rằng toàn bộ thành viên trong đội của họ đều là LV3, hơn nữa chỉ số đều rất cao, thật lợi hại!”

“Mau nhìn kìa, đội của Lý Hạc cũng rất lợi hại, trong vòng một ngày đã giết tới tầng thứ sáu rồi!”

“Các anh em, đi! Chúng ta tiếp tục đi vượt ải nào! Lần này nói thế nào chúng ta cũng phải đánh cho đám côn đồ ngoại quốc kia một trận nhừ đòn mới được! Quá kiêu ngạo!”

“Các anh em, đi thôi!”

Nhìn tên trên tấm bia đá, đội năm người Triệu Minh, Tô Oánh cũng không khỏi líu lưỡi không nói nên lời.

Đội Triệu Vĩnh Ninh kia cũng thật lợi hại, mới một ngày đã leo lên tầng thứ bảy rồi?

Đội của Lý Hạc cũng rất mạnh!

Khoảng thời gian trước đám Hồng Tiểu Phúc còn từng cứu bọn họ, vậy mà không ngờ bọn họ lại trưởng thành nhanh như vậy!

“Tô Oánh.” Triệu Minh khẽ nói: “Tớ cảm thấy chúng ta cũng nên cố gắng hơn chút nữa. Khoảng cách chênh lệch cũng quá lớn rồi, chúng ta hiện giờ mới tới tầng thứ tư, tối thiểu phải qua tầng thứ năm mới đạt tiêu chuẩn đấy.”

Tô Oánh gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Đúng vậy, đây vẫn là một đội người thức tỉnh bình thường mà đã lợi hại như vậy rồi! Trận chiến bảo vệ dị cảnh lần này không biết đám người nước ngoài kia còn có bao nhiêu kẻ lợi hại tới, nếu chúng ta không cố gắng thì chắc chắn không được.”

Trương Dương suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Đúng, chúng ta không thể cứ dựa mãi vào vận may của Tiểu Phúc che chở, bằng không sau này nhất định sẽ bị tụt lại phía sau. Hay là chúng ta nghĩ cách chuyên tâm tu luyện thêm chút nữa?”

Lý Thiên Kỳ: “Tớ tới khu rừng U Ám tìm đám khỉ đột tập luyện, ở đây tớ hoàn toàn không tài nào phát huy được.”

Tô Oánh cũng gật đầu theo: “Tớ đi tìm Lam mập, không có nguyên tố thủy tớ cũng không tiện phát huy, hơn nữa ở trong đó một khi khẩn trương tân tinh băng sương của tớ sẽ không phân biệt được địch ta, bởi vì cái này mà đội chúng ta đã bị tiêu diệt nhiều lần rồi đấy.”

Trương Dương nhìn Luna: “Chị Luna, chi bằng hai chúng ta huấn luyện đặc biệt ở đây đi?”

Luna gật đầu: “Được!”

Mấy người ngay lập tức chia nhau ra hành động.

...

Bên hồ Tam Thủy.

Tô Oánh đứng trên mặt nước, đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể tăng kinh nghiệm chiến đấu của cô lên.

Hiện giờ cô có một vấn đề rất rõ ràng chính là chỉ số thì cao, nhưng so với kinh nghiệm chiến đấu của cô thì lại cách xa một cách nghiêm trọng.

Điểm này khiến cô cảm thấy căm tức nhất.

Kinh nghiệm chiến đấu của cô thật sự quá yếu, bản thân có thực lực trăm phần trăm, nhưng khi chiến đấu thực sự thì ngay đến cả sáu mươi phần trăm cũng chưa chắc đã có thể phát huy ra được.

“Như vậy không được...” Tô Oánh khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Mình không muốn trở thành kẻ níu chân mọi người. Cho dù như thế nào, mình nhất định phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, như vậy mới có thể bảo vệ cho người nhà và các bạn của mình tốt hơn...”

Hiện nay là thời đại của người thức tỉnh, cũng là thời đại chiến đấu.

Mặc dù trong thế giới của người bình thường, chiến đấu dường như vẫn còn cách mọi người rất xa, nhưng mà ngày nay cũng khó nói bao giờ sẽ tới.

Lần này mặt mũi nước Mỹ như thế nào cô đã được nhìn thấy tận mắt rồi.

Vì tài nguyên, vì tranh cướp mà không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Nếu như hiện tại không cố gắng tu luyện, tương lai... ai biết được thế giới này sẽ thay đổi như thế nào chứ?

“Ọc...”

Lam mập ở bên cạnh Tô Oánh, vươn tay khẽ vỗ lên bờ vai của cô, sau đó lắc lư ngón cái ra dấu với cô: “Ọc ọc ọc...”

Lam mập: ヽ(。◕‿◕。) ノ゚

“Ha ha, nhóc con này, ý em muốn nói chị nhất định làm được đúng không?” Tô Oánh nhìn ngón tay cái đang dựng đứng của Lam mập, tâm trạng lập tức khá hơn nhiều, cô bật cười lớn và nói: “Yên tâm đi, chị biết mà, chị sẽ cố gắng! Nào, em hãy mô phỏng lại hai người nước đi, chúng ta tiếp tục!”

Lam mập: “Ục ục ục...”

Nó giơ tay lên, đột nhiên vụt một cái, từ trong lòng hồ xuất hiện hai người nước, sau đó điên cuồng xông về phía Tô Oánh.

Tô Oánh nhấc tay phải lên: “Súng băng vô hạn!”

Ngay lập tức bên cạnh cô nổi lên phải tới hơn ba trăm cây súng băng, điên cuồng bắn về phía hai người nước kia.

“Chưa đủ! Vẫn chưa đủ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Oánh lúc này tràn đầy sự cứng rắn: “Uy lực này vẫn chưa đủ!”

...

Trong khu rừng U Ám.

Lý Thiên Kỳ đối mặt với bốn con khỉ đột giáp bạc, trầm giọng nói: “Đến đây đi, dùng sức vào! Lần này tao nhất định phải phát huy toàn bộ thực lực!”

Khỉ đột: “Ù ù ù...”

Bốn con khỉ đột giáp bạc lập tức xông lên vung nắm đấm khổng lồ rồi nện xuống.

“Ầm ầm!” Một âm thanh nặng nề vang lên, cả người Lý Thiên Kỳ bị nện đến mức bắn văng ra ngoài, lần này bay thẳng ra xa khoảng hai mươi mét, sau đó cậu ta phun ra một ngụm máu tươi trên không trung!

“Khôi phục!”

Lồng ngực của Lý Thiên Kỳ phập phồng kịch liệt, cậu ta hung hăng nuốt máu tươi đã dâng tới cổ họng trở vào, sau đó cảm nhận thấy một luồng sức mạnh cuồng bạo trong toàn cơ thể, hung hăng đấm một cái thật mạnh lên trên vách núi đá phía sau.

“Ầm ầm!” Một tràng tiếng nổ dữ dội, cả vách núi đều rạn nứt, trên bề mặt xuất hiện vô vàn vết rạn giống như mạng nhện.

“Hộc... Hộc...” Lý Thiên Kỳ đáp xuống mặt đất, thở hồng hộc.

Bốn con khỉ đột giáp bạc nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Lý Thiên Kỳ thì bị dọa cho thiếu chút nữa rớt cả cằm xuống đất!

Thật... thật đáng sợ!

“Không đủ, vẫn không đủ.” Lý Thiên Kỳ lắc đầu, lẩm bẩm: “LV3 khó như vậy sao? Năng lượng mà mình hấp thụ được hiện giờ chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới đỉnh cao của LV2 mà thôi, còn đạt tới sức mạnh của LV3 thì mình không thể chịu nổi. Trạng thái như vậy làm sao làm MT được? Làm sao bảo vệ đám Tiểu Phúc, Triệu Minh, Tô Oánh ở sau lưng được? Không được, vẫn chưa được! Mình phải trở nên mạnh hơn mới được! Đột phá, cho dù như thế nào mình cũng nhất định phải đột phá đến LV3!”

Cậu ta nghĩ tới đây liền nhìn về phía bốn con khỉ đột giáp bạc rồi hét lên: “Chúng mày chưa ăn no hả? Tiếp tục! Mạnh hơn chút nữa, mạnh hơn chút nữa!”

Bốn con khỉ đột giáp bạc sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên gầm lên: “Gào uồm!”

...

Tầng thứ bảy, bên trong tháp tu luyện.

Ba người Trương Dương, Luna và Triệu Minh đang lập thành đội nhóm tiến hành huấn luyện leo tháp.

Tầng này là mười con gấu giáp nứt.

Toàn bộ mấy con gấu giáp nứt này đều có thực lực ở mức cao nhất của LV2, mặc dù so ra không bằng được Gấu Lớn, nhưng mà đã tương đối da dày thịt béo rồi, muốn giết một con cũng cực kỳ khó khăn.

“Trương Dương, phản ứng của em còn quá chậm.” Luna vừa dùng kiếm dài đâm về phía cổ của một con gấu giáp nứt, vừa nói: “Đừng phân tâm!”

Trương Dương né tránh đòn tấn công của một con gấu giáp nứt, nói: “Em cũng hết cách rồi, em phải bảo vệ Triệu Minh...”

Triệu Minh nói: “Bớt nói nhảm đi, mặc dù tớ không thể chiến đấu, nhưng chạy trốn vẫn không thành vấn đề đâu nhá!” Cậu ta nói dứt lời liền giơ tay làm một thuật trấn an tâm linh: “Trấn an tâm linh! Cục cưng đừng cắn tao, đi cắn con dế trũi kia đi, nhìn thấy chưa? Chính là cái tên đang nhảy tới nhảy lui giống như con khỉ kia kìa!”

Trương Dương: “...”

“Đến đây đi!” Trương Dương cắn răng một cái: “Ông đây cũng không phải là kẻ níu chân người khác, chị Luna, mong chị chỉ bảo nhiều hơn!”

...

Thời gian vội vã trôi qua, cách cuộc chiến đấu bảo vệ dị cảnh số 19 càng ngày càng gần.

Sáng sớm hôm nay, Hồng Tiểu Phúc đã thu dọn gọn gàng từ sớm.

Bởi vì đám người Triệu Minh nói muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ.

Rất nhanh, cánh cửa bị đẩy ra, mấy người Triệu Minh hi hi ha ha đi vào.

“Ha ha ha, Tiểu Phúc, mấy ngày không gặp, cậu có nhớ bọn tớ không?” Triệu Minh vừa bước vào cửa đã ôm chầm lấy Hồng Tiểu Phúc: “Ngày mai sẽ phải động viên lần cuối cùng, tất cả bọn tớ đều chạy vội về rồi đây!”

“Ha ha, đương nhiên là nhớ rồi!” Hồng Tiểu Phúc ôm Triệu Minh một cái thật chặt, sau đó nhìn mấy người: “Sao tớ cảm thấy... mọi người đều có thay đổi rất lớn nhỉ!”

Đây là cậu đang nói thật.

Trước kia mấy người Tô Oánh đều chỉ mang khí chất của học sinh cấp ba, mà trải qua mấy ngày huấn luyện đặc biệt này, cảm giác bọn họ đem lại cho người ta hoàn toàn không giống với lúc trước.

Đó là một loại khí phách anh hùng từ trong ra ngoài.

Bớt đi vẻ ngây ngô của học sinh cấp ba, thêm một phần sát khí đã được tôi rèn từ chiến đấu.

“Cũng tạm, mặc dù tớ không thăng cấp, nhưng kinh nghiệm chiến đấu đã phong phú hơn rất nhiều.” Trương Dương thở dài nói: “Đảm bảo không níu chân cản trở mọi người!”

“Tớ cũng tạm được, cũng vẫn chưa đột phá.” Triệu Minh nhún vai: “Nhưng sức mạnh chắc chắn đã tăng lên không ít.”

Mấy người nhìn về phía Tô Oánh: “Cậu thì sao?”

“Băng pháp cấp ba.” Tô Oánh đắc ý chống nạnh, nói: “Còn mang theo cả nguyên tố thủy nữa, hừ hừ.”

Mọi người: “Oa! Lợi hại vậy sao! Không hổ là lớp trưởng Tô của chúng ta!”

Tô Oánh cười hì hì: “Đương nhiên!” Sau đó cô nhìn về phía Lý Thiên Kỳ: “Thiên Kỳ, cậu thì sao? Sao tớ cảm thấy cậu có vẻ... càng lì đòn hơn vậy nhỉ?”

“Thiên Kỳ.” Hồng Tiểu Phúc ngơ ngác hỏi: “Cậu... đột phá rồi?”

“Ha ha ha, tất nhiên rồi!” Lý Thiên Kỳ bật cười ha hả bá vai Hồng Tiểu Phúc, cười to nói: “Không ngại nói cho cậu biết, anh đây đột phá rồi! Ở trong khu rừng U Ám, anh gọi đám khỉ đột kia ra đánh một trận, rốt cuộc cũng đã đánh cho anh đột phá được rồi, khà khà khà!”

Lời cậu ta nói thì rất nhẹ nhàng, nhưng trong phòng đột nhiên lại trở nên yên tĩnh.

Gọi đám khỉ đột đánh đến mức đột phá, nỗi đau đớn phải trải qua trong đó...

“Thiên Kỳ giỏi lắm!” Trương Dương không thể không giơ ngón cái lên: “Lần này anh đây thật lòng bái phục cậu, thật đấy!”

Triệu Minh ở ngay bên cạnh cảm thán: “Có thể chịu bị đánh đến mức đột phá, cậu cũng thật sự có tài đấy...”

“Thiên Kỳ.” Hai mắt Hồng Tiểu Phúc đều đã cay cay, cậu nhéo thật mạnh lên cánh tay của cậu ta: “Đau đến hư người luôn rồi chứ gì?”

“Ha ha, đau gì.” Lý Thiên Kỳ cười ha ha nói: “Anh đây là MT, nếu như MT còn không chịu được thì các cậu còn chơi cái rắm à? Lần này hay rồi, không phải anh đây chém gió chứ tuyển thủ LV3 bình thường anh đây cũng không coi ra gì!”

Mấy người nhất thời cảm thấy kính nể.

Đừng thấy thường ngày Lý Thiên Kỳ hi hi ha ha không đứng đắn, vào thời khắc quan trọng cậu ta quả thực là nơi có thể dựa vào được.

Mấy người cười một lúc, sau đó Hồng Tiểu Phúc nhìn đồng hồ, nói: “Đi thôi, đại hội động viên cuối cùng sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải đi tập hợp ngay thôi!”

Nói dứt lời cậu liền giơ tay lên, hô lớn: “Vì Tổ quốc!”

Mọi người cùng hô: “Vì Tổ quốc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.