Âu Thần

Chương 201: Chương 201: “Xin hãy bắt đầu màn trình diễn của bạn!”




Editor: Nguyetmai

Nhìn thấy Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh vui mừng như vậy, Lưu Hoa Quân hài lòng và thở phào.

Lần này, cuối cùng đã hết khổ rồi!

Chuyện này xảy ra ở thời xưa chính là một trong bốn chuyện vui nhất đời người: Được đề tên bảng vàng đó!

“Chúc mừng nhé.” Ngô Vĩnh Nghĩa ở bên cạnh mỉm cười nói: “Chào mừng đến với đại gia đình Thanh Hoa của chúng tôi.”

Lúc này Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh thật sự rất hạnh phúc.

Có thể vào Trường Đại học Thanh Hoa là ước mơ cả đời của biết bao nhiêu người, mà bây giờ họ đã làm được.

Nhóm người Tô Oánh cũng cảm thấy vui mừng không kém, lần này tất cả mọi người đều được tuyển vào Đại học Thanh Hoa!

Đúng là đi theo thần may mắn thì ăn uống no say! Vô địch!

Là sinh viên chính thức đó, có nghĩa là gì?

Sinh viên dự bị thì chỉ có chứng chỉ thôi, nhưng sinh viên chính thức thì sẽ có giấy báo trúng tuyển, sau khi tốt nghiệp còn được nhận bằng tốt nghiệp nữa!

“Thật là tốt quá, ha ha!” Nhóm người Tô Oánh hoan hô: “Chúng ta lại có thể cùng nhau đến trường rồi.”

Bọn họ thật sự rất vui.

Người trước mặt này là ai? Là Phó Hiệu trưởng của Đại học Thanh Hoa, lời ông ấy nói chắc chắn không có vấn đề gì!

Cả nhóm vui vẻ một hồi lâu, lúc này Hiệu trưởng Trương chợt nhớ ra là vẫn chưa hỏi năng lực của Hồng Tiểu Phúc là gì, lập tức hỏi: “Bạn học Tiểu Phúc, nói mới nhớ, năng lực của trò là gì?”

“Em sao?” Hồng Tiểu Phúc cười ha hả nói: “Năng lực của em là vận may, bọn họ gọi em là thần may mắn.”

“À, vận may sao…” Hiệu trưởng Trương viết chữ thần may mắn lên giấy, sau đó bỗng nhiên nghi ngờ hỏi: “Vậy? Vận may? Năng lực này có gì hữu dụng?”

Mọi người: “…”

Thật ra đây đúng là điều mà mọi người đang thắc mắc.

May mắn có lợi ích gì? Không phải vô cùng có ích à! Thời buổi này làm cái gì mà không cần đến sự may mắn chứ?

Nhưng vẫn đề là ở chỗ, nói vậy cũng không sai, nếu muốn nói cụ thể làm được “cái gì”, thì đúng là rất khó nói được.

Bởi vì năng lực này của Hồng Tiểu Phúc không nhìn thấy mà sờ cũng không được, không có cách nào tả cụ thể được.

“Có gì hữu dụng…” Hồng Tiểu Phúc gãi đầu: “Là vô cùng may mắn, bốc thăm được tính không?”

“Bốc thăm…” Hiệu trưởng Trương suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hai mắt sáng lên: “Vậy chơi đấu địa chủ* chắc cũng được nhỉ?”

(*) Đấu địa chủ: thể loại đánh bài hay chơi bên Hoa Hạ. Bộ bài 54 lá gồm cả Joker, Joker màu là đại vương, Joker trắng đen là tiểu vương. Mỗi trận 3 người chơi, mỗi người 17 lá, ba lá còn lại bị giam, úp xuống bàn.

Mọi người nhìn nhau, cùng gật đầu: “Được, chắc chắn là được!”

Lúc này Hiệu trưởng Trương lấy điện thoại ra. Nói thật thì bình thường lúc rảnh rỗi nhàm chán, ông ấy cũng thường xuyên chơi đấu địa chủ cho vui.

“Đến đây, trò chơi hai ván cho thầy xem thử.” Hiệu trưởng Trương đưa điện thoại di động cho Hồng Tiểu Phúc, sau đó đứng bên cạnh với vẻ mặt đầy mong đợi, trong lòng thầm nghĩ: “Hai ngày nay chơi đến nỗi đậu vui vẻ cũng sắp hết tới nơi, nếu Hồng Tiểu Phúc có thể chơi thắng cho mình một ít cũng được…”

Hồng Tiểu Phúc nhìn tên phía trên, Trương Gia Anh Đạt, chà, cái tên này đúng là phù hợp với số tuổi của Hiệu trưởng Trương…

Bây giờ bắt đầu đánh bài.

Đại vương, tiểu vương, 2, 2, 2, 2, AAAA, KKKK…

Mọi người: “…”

Bài ác quỷ như vậy có cho người khác đường sống không trời?

Mọi người ồn ào xôn xao, mấy người ở đây trợn tròn mắt, trời ơi, đấu địa chủ cũng có thể chơi như vậy sao?

“Hay! Hay lắm“. Nhìn thấy ván này có thể thắng được mấy vạn đậu vui vẻ, Hiệu trưởng Trương cười đến không khép miệng lại được: “Đây đây đây, mau chơi thêm ván nữa đi!”



Cùng lúc đó trên mạng có một streamer tên Lục Lục Khai đang livestream chơi đấu địa chủ.

Lục Lục Khai: “Có thể mọi người không biết từ hai trăm ngàn thắng đến năm triệu bảy trăm tám chục nghìn là khái niệm gì, chúng ta thường dùng hai từ để nói về loại người này, thần bài!”

Bắt đầu chia bài.

Lục Lục Khai: “Có người chơi từ hai mươi đồng thắng được ba mươi bảy triệu, vậy chuyện tôi thắng được năm triệu bảy trăm tám chục nghìn từ hai trăm ngàn không là vấn đề gì! Tiểu vương, tứ A, tứ K, sảnh 33456789! Cướp lượt của anh ta, lượt này nhất định phải giành…”

Địa chủ đến tay rất nhanh, có thêm 10JQ!

“10JQ! Vô địch! Vô địch rồi!” Lục Lục Khai lập tức hét ầm lên: “Ha ha, lần này thắng chắc rồi! Tiểu vương, tứ A, tứ K, sảnh 3345678910JQ! Lật tay một cái siêu cấp nhân đôi! Thầm lặng phát tài lớn!”

Trương Gia Anh Đạt siêu cấp nhân đôi.

“Ông ấy cũng siêu cấp nhân đôi!” Lục Lục Khai phấn khởi: “Đúng là tự dâng tiền cho tôi rồi!”

Tiểu Quất Tử bắt đầu ném trứng gà* sang Trương Gia Anh Đạt.

(*) Ném trứng gà: một hiệu ứng trong trò chơi, như bỏ lượt.

“Thấy chưa?” Lục Lục Khai giải thích: “Bài của Tiểu Quất Tử chắc chắn là nát, nên ván này chúng ta chỉ cần chặn được Trương Gia Anh Đạt thì chúng ta có thể bỏ hết đậu vui vẻ vào túi rồi! Mọi người đừng lo, bài của ông ấy không thắng được tôi đâu!”

Tiểu Quất Tử tiếp tục ném trứng gà sang Trương Gia Anh Đạt.

“Tiểu Quất Tử sợ rồi!” Lục Lục Khai nói: “Mặc kệ ông ấy. Bài của tôi, sảnh 3345678910JQ, tứ A, tứ K, một lá tiểu vương! Hơi tiếc là nếu cây 3 đổi thành đại vương thì bộ bài này ăn trắng rồi! Nhưng mà cũng không sao, bộ bài này cũng là bài đỉnh rồi!”

“Đánh một cây 3 trước, sau đó đẩy tiểu vương ra, như vậy chúng ta có bài ăn trắng rồi!”

Trương Gia Anh Đạt: “Đại vương.”

Lục Lục Khai: “!!!”

“Anh ta vừa lên đã đánh đại vương rồi kìa! Các đồng chí thấy chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Đúng vậy, không sai, tứ K! Dù cho bên kia có tứ 2 thì chúng ta vẫn có trùm tứ A! Đây vẫn là bài ăn trắng!”

Trương Gia Anh Đạt: “Tứ 2!”

Lục Lục Khai: “!!!”

“Ông ta đánh tứ 2, ông ta đánh tứ 2!” Lục Lục Khai lập tức trợn mắt gào thét: “Mười bảy lá bài, anh có thể giết tôi, có thể một phát giết tôi? Hôm nay anh mười bảy lá bài, nếu anh có thể giết tôi thì tôi nuốt luôn cái màn hình máy tính này!”

“Tiếp theo sẽ là giây phút chứng kiến kỳ tích!”

“Hãy để chúng tôi rót cho ông chú này một ly capuchino! Để chúng tôi rót cho ông chú một ly capuchino!”

“Xin hãy bắt đầu màn trình diễn của bạn!”

Sau đó…

Trương Gia Anh Đạt: “777888999 mang 34J.”

Lục Lục Khai: “…”

Lục Lục Khai: “…”

Lục Lục Khai: “…”

Lục Lục Khai: “…”

Bầu không khí bỗng yên lặng một cách lạ lùng.

Sau đó phòng livestream lập tức bùng nổ!

“Ngầu vỡi đạn!!!”

“Ha ha ha ha ha! Ngồi đợi streamer ăn màn hình!”

“Streamer ơi, ở chỗ tôi có nước chấm, hay anh lấy chấm ăn đi?”

“Streamer, là đàn ông nói lời phải giữ lời!”

Lục Lục Khai nhìn comment đầy trên màn hình máy tính, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, dứt khoát rút cả dây điện.



“Ha ha ha! Quá hay quá hay!” Trong phòng họp lớn, Trương Anh Đạt và mọi người đều cười điên dại!

Chơi đấu địa chủ kiểu này đúng là vô địch!

“Chà, năng lực này của trò được đấy, rất tốt.” Hiệu trưởng Trương hài lòng thở phào, cất điện thoại di động, nói: “Không ngờ hôm nay lại có niềm vui bất ngờ.”

Có thể nhận vài người có tài năng thiên phú cao như vậy thì đã là chuyện khá vui rồi, đã giành được 4.5 điểm. Nhưng mà vẫn còn chuyện chính phải làm, lần này ông ấy đích thân đến đây thật ra chủ yếu vì muốn chọn một chỗ tốt trong dị cảnh số 19 để xây trường học.

Chuyện này được 20 điểm luôn đấy!

Hiệu trưởng Trương hỏi: “Chuyện này, Thủ trưởng Lưu ngài xem bây giờ ngài đã nắm bắt được tiêu chuẩn rồi, khi nào thì chúng ta đi chọn vị trí xây trường?”

Ông ấy vẫn rất nôn nóng về chuyện này.

20 điểm này có thể nói là điểm dễ lấy nhất rồi, chỉ yêu cầu về diện tích mà thôi.

Ban đầu có 40.5 điểm, cộng thêm 4.5 điểm từ nhóm Hồng Tiểu Phúc thì vừa đủ 45 điểm, sau khi chọn vị trí xây trường xong lại có thêm 20 điểm, tổng lại là 65 điểm, vậy thì có thể vào được top 20 rồi.

“À, chuyện này sao, không thành vấn đề!” Tâm trạng của Lưu Hoa Quân hôm nay thật sự rất tốt, lập tức cười tủm tỉm rồi đứng dậy nói: “Đi nào, giờ tôi đưa mọi người đi, nhưng nói trước, cụ thể chọn ở đâu là do Tiểu Phúc quyết định, lời cậu ấy nói có thể thay thế mệnh lệnh của tôi!”

Hiệu trưởng Trương: “???”

Ngài đang nghiêm túc chứ?

Dù cho năng lực thức tỉnh của cậu ấy là may mắn, nhưng mà chuyện lớn như vậy…

Chuyện này không phải chỉ là chơi đấu địa chủ đâu!

Vị trí xây trường có thể chọn bừa, nhưng còn điểm tài nguyên đi kèm sau đó thì sao?

“Khụ khụ, chuyện này, Thủ trưởng Lưu.” Lúc này Hiệu trưởng Trương đưa tay phải lên che miệng, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sau đó nói: “Ngài cũng biết việc chọn vị trí lần này không phải chỉ là chọn bừa một mảnh đất bằng phẳng là xong, còn cần có tài nguyên…”

Nhưng Lưu Hoa Quân vung tay nói: “Đúng vậy, thế nên bây giờ tôi mới để chúng nó đưa ông đi đó! Tiểu Phúc này, bây giờ chúng ta đi chọn vị trí, cứ việc chọn, chọn đất xong để ông phê duyệt.”

Hiệu trưởng Trương: “…”

Hiện tại Hiệu trưởng Trương hơi ngơ, tóm lại chuyện này là thật hay giả vậy?

“Thủ trưởng Lưu, chuyện này…” Hiệu trưởng Trương nhíu mày thật chặt: “Ngài thật sự chắc chắn chứ?”

“Đúng, chắc chắn, rất chắc chắn!” Lưu Hoa Quân gật đầu: “Mọi người yên tâm đi, nếu nói việc chiến tranh và quân đội thì tôi thành thạo, còn nếu bàn chuyện chọn khu trường ở đâu, chắc chắn để Tiểu Phúc chọn là tốt nhất!”

Hiệu trưởng Trương: “…”

Ngô Vĩnh Nghĩa ở bên cạnh nói nhỏ: “Hiệu trưởng Trương, chuyện này… Chuyện này có được không đấy? Nếu làm không cẩn thận ảnh hưởng cũng không nhỏ đâu!”

Hiệu trưởng Trương nhìn Lưu Hoa Quân, sau đó lại quay qua nhìn Hồng Tiểu Phúc, thật sự thì ông ấy không hề có cảm giác đáng tin cậy.

Chơi bài giỏi đâu có nghĩa là chọn vị trí cũng giỏi, chuyện này không phải nên thu thập tư liệu trước rồi đến xem vị trí hay sao?

Nhưng dù sao người ta cũng nói vậy rồi, cũng không còn cách nào khác, người thay mặt nhà nước phê duyệt chỉ thị ở dị cảnh số 19 là Lưu Hoa Quân mà!

Hiệu trưởng Trương nhỏ giọng nói: “Tùy cơ ứng biến.”

Lúc này đoàn người cùng nhau rời khỏi phòng họp.

Nếu đã vào dị cảnh, tất nhiên là Hồng Tiểu Phúc phải dắt theo thú cưng của mình, chỉ một lát sau, Chuột Bự và Husky phấn khởi đi theo bên cạnh Hồng Tiểu Phúc, vẻ mặt Hiệu trưởng Trương đầy kinh ngạc: “Dẫn theo con chó thì tôi còn có thể hiểu được, còn con chuột lớn này cũng là thú cưng của trò sao? Trò còn có thể huấn luyện thú cưng à?”

Huấn luyện thú cưng, đây cũng được xem như một năng lực hiếm có.

Huấn luyện thú cưng này không hề giống ở gánh xiếc thú, ở gánh xiếc thì dùng roi da với cho ăn, còn huấn luyện thú cưng sở hữu năng lực là có năng lực giao tiếp với dã thú.

Trước khi Hiệu trưởng Trương đến cũng đã nghe nói là sói phủ giáp trong dị cảnh có thể cưỡi, vậy thì có thể là do năng lực của thiếu niên trước mặt này phát huy tác dụng.

Nói vậy thì đây đúng là báu vật mà!

“À, năng lực của em… Cũng tàm tạm.” Hồng Tiểu Phúc cười ha hả gật đầu: “Hiệu trưởng Trương thầy yên tâm, lát nữa chắc chắn em sẽ chọn chỗ tốt!”

Hiệu trưởng Trương: “…”

Cứ có cảm giác không đáng tin cậy là sao nhỉ!

Hiệu trưởng Trương vô cùng miễn cưỡng gật đầu: “Được, vậy làm phiền bạn học Tiểu Phúc rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.