Translator: Nguyetmai
Đưa mắt nhìn mấy người Hồng Tiểu Phúc tràn đầy phấn khởi đi vào dị cảnh, Lưu Hoa Quân hài lòng thở ra một hơi dài, lẩm bẩm nói: "Ôi chao, có Thần may mắn như thế này ở đây thật là tốt quá, giúp chúng ta bớt đi không biết bao nhiêu phiền phức rồi!"
Lưu Hoa Quân đi thẳng vào phòng họp lớn, sau đó truyền thông báo: "Tất cả mọi người tập trung tại phòng họp, có việc."
Sau mười phút.
Các ông lớn đã có mặt ở bên trong phòng họp, từng người một chăm chú nhìn Lưu Hoa Quân với vẻ mặt hiếu kỳ.
Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy nhỉ?
Mọi người cùng đồng loạt lên tiếng, Lưu Hoa Quân chậm rãi nói: "Kế hoạch có thay đổi."
Kế hoạch có thay đổi!
Mọi người vừa nghe thấy đều rất ngạc nhiên, thủ trưởng Phương do dự một lát, sau đó hỏi: "Thầy Lưu, có chuyện gì ạ?"
"Tôi vừa gặp Hồng Tiểu Phúc." Lưu Hoa Quân đặt bức ảnh hang châu chấu lên trên bàn, nói: "Cậu ta nói chỗ này không an toàn, có thể sẽ có nguy hiểm. Cá nhân tôi cho rằng, theo như cậu ta nói, thực sự những sinh vật nguyên tố hỏa kia hiện giờ không phải là cái mà chúng ta có thể đối phó được. Bởi vậy tôi đề nghị, từ từ hãy khai thác chỗ này, để tránh gặp phải tình huống chúng ta không thể ứng phó được."
Nghe thấy vậy tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Hồng Tiểu Phúc nói chỗ đó không thoải mái, có nguy hiểm, bên trong đó chắc chắn không có chuyện gì tốt cả!
Thủ trưởng Phương trở nên căng thẳng: "Thầy Lưu, cậu ta thực sự đã nói như vậy sao?"
Lưu Hoa Quân gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, chính xác cậu ta nói chỗ đó có thể có nguy hiểm."
"Vậy tôi phải nhanh đi gọi người." Thủ trưởng Phương đứng lên trước, nói: "Lúc đầu tôi dự tính hôm nay sẽ điều năm mươi chiến sĩ đi thăm dò thử, nếu thực sự có nguy hiểm phải mau dừng lại."
"Đi nhanh đi!" Lưu Hoa Quân nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Hãy nhớ kỹ, hiện tại trong hang này có rất nhiều thứ mà chúng ta không biết, khi chưa hiểu rõ tình hình không được vội vàng hành động, dù nói thế nào cũng là thể nguyên tố cấp LV3, chưa chắc các chiến sĩ có thể đối phó được."
"Rõ ạ." Trong chớp mắt thủ trưởng Phương đã ra khỏi phòng họp: "Tôi đi ngay đây!"
Sau khi thủ trưởng Phương ra khỏi phòng họp, Mạnh Đình Huy sờ tay lên cằm liền nói: "Thầy Lưu, vậy ý của thầy... Chúng ta thực sự phải dừng lại sao?"
"Cũng không cần." Lưu Hoa Quân mỉm cười nói: "Trước tiên phải đem những ấu trùng này đi, hiện tại tôi chưa xác định được rõ là vì cậu ta nhìn thấy những ấu trùng này rồi cảm thấy không thoải mái hay cậu ta cho rằng trong hang này không thoải mái. Cho nên chúng ta hãy từ từ, đôi khi tiến độ quá nhanh sẽ dễ xảy ra vấn đề. Ngộ nhỡ thực sự không đối phó được với những nguyên tố hỏa kia, không cẩn thận lại dẫn dụ chúng ra ngoài, như vậy sẽ tổn thất to. Dù sao kết tinh của nguyên tố hỏa kia cũng không mọc chân được, sớm một chút hay muộn một chút cũng không ảnh hưởng gì lắm."
Mọi người có mặt ở đây đều hiểu tổn thất to mà Lưu Hoa Quân nói đến là gì.
Giả sử, ngộ nhỡ mọi người thực sự không giải quyết được nguyên tố hỏa kia thì phải làm thế nào? Phải đền mạng?
Ngộ nhỡ những thứ đó lại chạy ra ngoài thì sao? Tạo ra hoảng loạn thì làm thế nào?
Ngộ nhỡ những thứ đó lại chạy ra cầu dị cảnh, xâm nhập vào Trái đất? Vậy phải làm thế nào?
Cho nên vấn đề ở dị cảnh mọi người nhất định phải cẩn thận, thực sự phải cẩn thận, vì rốt cuộc người dân là người chịu nhiều khổ cực nhất.
Dù sao những tài nguyên kia cũng không mọc chân được, giống như thép dị giới vậy, từ từ khai thác cũng được.
"Tôi cảm thấy thầy Lưu nói không sai." Mạnh Đình Huy lập tức bày tỏ quan điểm: "Chúng ta có Hồng Tiểu Phúc, không có lý do gì để không nghe theo Thần may mắn này, khi lựa chọn vấn đề tôi tin tưởng cậu ta đúng. Vậy theo như ý của thầy Lưu, trước tiên chúng ta hãy làm sạch đống ấu trùng đó đã."
Mọi người cùng gật đầu.
Khoảng thời gian tiếp theo mọi người vẫn ở trong phòng họp tiếp tục nghiên cứu chiến lược phát triển dị cảnh.
Dù sao hiện tại dị cảnh cũng đã bước vào giai đoạn hai, khai thác xây dựng thành trấn, ở giai đoạn này có rất nhiều thứ cần phải nghiên cứu.
Ví dụ như nước và điện phải mắc như thế nào, rác sinh hoạt phải xử lý ra sao, chất thải từ con người phải đổ đi đâu, vân vân, mỗi một việc đều cần phải tính toán.
Dù nói thế nào, xây dựng một thành trấn không phải chỉ đơn giản như xây một ngôi nhà...
Mọi người đang cùng nhau tập trung nghiên cứu, bỗng nhiên một binh sĩ vội vã chạy vào, vừa vào đến cửa liền lớn tiếng nói: "Báo cáo! Hang châu chấu xuất hiện tình trạng cực kỳ nguy hiểm!"
Hả, là chuyện gì, là chuyện quỷ quái gì?
Vừa nghe thấy, tất cả mọi người có mặt đều ngẩn ra.
Tình trạng cực kỳ nguy hiểm?
"Đừng cuống lên, từ từ nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lưu Hoa Quân đứng phắt dậy, hỏi với giọng gấp gáp: "Rốt cuộc là tình trạng nguy hiểm gì?"
Rõ ràng cậu binh sĩ kia đã chạy rất nhanh, trán đẫm mồ hôi, cậu nói: "Trong hang châu chấu có sinh vật nguyên tố hỏa! Lúc trước dự tính sẽ đi lên từ phía cửa hang, hiện tại cửa hang bị các chiến sĩ ép chặt, khi tôi về đến đã có mười lăm chiến sĩ bị thương!"
Sinh vật nguyên tố hỏa muốn ra ngoài!
Lưu Hoa Quân lập tức lo sốt vó, quay đầu đi ra ngoài cửa, lúc này chính là lúc Lưu Hoa Quân thể hiện năng lực xử lý tình huống cấp bách, ông vừa đi vừa nói: "Tiểu Mạnh, cậu lập tức đi gọi Cục Phòng cháy, chữa cháy, đem cho tôi mười xe cứu hỏa đến đây! Những người khác, lập tức kêu gọi toàn bộ người hệ nguyên tố đến, chúng ta đi xem tình hình thế nào!"
"Vâng ạ!" Mạnh Đình Huy lập tức đi sắp xếp.
Sắp xếp này của Lưu Hoa Quân rất có lý.
Sinh vật hệ nguyên tố, nhất là sinh vật nguyên tố hỏa, vừa nhìn đã biết toàn thân có nhiệt độ siêu cao, nhìn từ bức ảnh đã chụp trước đây, chỉ cần những thứ này đi lại đã có thể thiêu đốt đá, những người năng lực thông thường chắc chắn sẽ không có cách nào ứng phó với chúng.
Bởi vậy, chỉ có sử dụng sinh vật hệ nguyên tố mới có thể có tác dụng, mặt khác phải có xe cứu hỏa với súng bắn nước cao áp.
Rất nhanh, các ông lớn đã bắt đầu sắp xếp các chỉ lệnh liên quan, bao gồm việc sơ tán các công nhân đang xây dựng thành trấn, xử lý các nhân viên phổ thông đang ở xung quanh khu vực cầu dị cảnh, triệu tập các xe cứu hỏa, vân vân.
Hiện tại, Lưu Hoa Quân dẫn đầu toàn bộ các chiến sĩ hệ nguyên tố ở bên này, tổng cộng có mười tám người, đi tiêu diệt hang châu chấu.
Tiến vào dị cảnh, trực tiếp cưỡi sói phủ giáp, lao như điên trên đường.
Khi Lưu Hoa Quân đang dẫn theo các chiến sĩ vội vàng chạy tới hang châu chấu, cuộc chiến đã đến hồi nước sôi lửa bỏng.
Thực sự là đang nước sôi lửa bỏng!
Từ đằng xa Lưu Hoa Quân đã có thể nhìn thấy từ bên trong hang châu chấu phát ra ánh lửa ngút trời!
Ông nhảy xuống từ lưng sói, xông tới phía cửa hang, cách chừng khoảng hai mươi mấy mét đã có thể cảm nhận được hơi nóng đến kinh người!
"Thầy Lưu, thầy đến rồi!" Thủ trưởng Phương vẫn chưa thức tỉnh, với thể lực của một người bình thường, lúc này toàn thân vã mồ hôi, quần áo đều đã ướt đẫm, gương mặt đầy sợ hãi: "May mà tôi tới kịp thời, thứ này không phải khó dẹp ở mức bình thường! Cũng may hôm nay thầy đã hỏi qua Tiểu Phúc một câu, nếu không toàn bộ năm mươi chiến sĩ đều bị chôn vùi ở trong kia!"
"Đừng gấp gáp, tình hình cụ thể thế nào?" Lưu Hoa Quân trầm giọng hỏi.
"Nói đơn giản là, không biết sao thứ này lại di chuyển đến cửa hang." Thủ trưởng Lưu muốn tóm tắt sơ lược cho Lưu Hoa Quân nguồn gốc câu chuyện: "Ở bên trong, các chiến sĩ của chúng ta đang coi giữ chúng, nó vừa nhìn thấy đã lập tức tấn công. Nhiệt độ của cầu lửa tương đối cao, các chiến sĩ của chúng ta đều bị bỏng, may mà không nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ người của chúng ta đang ép nó không để cho nó lên trên mặt đất, nếu không, nó mà chạy lung tung thì phiền phức to!"
Nghe xong câu nói của thủ trưởng Phương, Lưu Hoa Quân chau mặt lại.
Hiện tại đừng nói là đi xuống lòng đất để lấy kết tinh nguyên tố hỏa, mà làm thế nào để các chiến sĩ chạy ra ngoài cũng là vấn đề khó khăn.
"Cậu về trước đi, chỗ này để tôi xử lý." Lưu Hoa Quân biết rằng khả năng của thủ trưởng Phương không thích hợp để chiến đấu kiểu như này, bèn vỗ vai ông một cái và nói: "Nhớ là phải đảm bảo thông tin liên lạc không bị gián đoạn, cậu sắp xếp một vài chiến sĩ đến để chuẩn bị đưa tin, ngoài ra kiếm thêm vài con sói bọc thép và chuẩn bị xe kéo."
Thủ trưởng Phương cúi đầu: "Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Lưu Hoa Quân nghĩ đường đi vào trong hang.
Đường kính lối vào hang châu chấu khoảng mười mét, là một cái hố cực lớn, sâu khoảng sáu mét.
Khi Lưu Hoa Quân đi đến cửa hang đã nhìn thấy sinh vật nguyên tố hỏa khổng lồ ở dưới hang đang gào thét điên cuồng!
Đó là sinh vật hệ nguyên tố cực lớn, cao khoảng ba mét, không có hai chân, bên dưới là một vòng xoáy lửa đang cháy rừng rực, vị trí trung tâm cơ thể là hạt nhân đường kính khoảng một thước, không biết là được cấu tạo bằng vật chất gì.
Từ chỗ của Lưu Hoa Quân có thể nhìn thấy rất rõ hai con mắt đỏ ngầu ở phần trên cơ thể, hai bên cơ thể còn có hai móng vuốt cực lớn.
Khi chúng nhấc móng vuốt lên có thể thả ra xung quanh mười mấy quả cầu cực lớn!
Ngọn lửa cháy hừng hực xung quanh thân nó đã chiếu rọi một mảng đỏ bừng trong toàn bộ hang động.
Những viên đá xung quanh đã bị nó đốt thành ngọc lưu ly, ánh lên hào quang bảy màu.
Ngọn lửa ngút trời thiêu đốt mười mấy mét chiều cao, toàn bộ cửa hang có nhiệt độ rất cao, Lưu Hoa Quân đứng ở đó mà cảm thấy sức nóng đã phả khắp mặt.
Sinh vật nguyên tố hỏa không ngừng bắn quả cầu lửa ra xung quanh, các chiến sĩ lúc này cầm tấm khiên cấp LV2, rất nhiều tấm khiên đã bị cầu lửa thiêu cháy đến biến dạng.
Toàn thân Lưu Hoa Quân toát mồ hôi lạnh.
May mà chiến đấu với nó ở ngoài cửa hang, nếu mình nôn nóng cử các chiến sĩ đi vào lòng hang thì rất có thể toàn bộ các chiến sĩ đã bị tiêu diệt rồi.
"Grào!"
Sinh vật hệ nguyên tố mấy lần muốn bay lên mặt đất đều bị các chiến sĩ dùng các biện pháp ép nó về chỗ cũ.
Trong trận chiến đấu này, hệ cường hóa trước mắt không có tác dụng gì, cũng còn may ở đây có các chiến sĩ hệ nguyên tố thủy, bất cứ lúc nào cũng kêu gọi được vòi nước tấn công, cho nên mới ngăn cản được đòn tấn công của sinh vật nguyên tố hỏa.
Nhưng thực lực của các chiến sĩ hệ thủy không mạnh, cách tấn công lớn nhất của họ chính là tích tụ thành cột nước từ trong không khí rồi tấn công, nhưng điều này cũng chỉ miễn cưỡng áp chế hoạt động của sinh vật nguyên tố hỏa chứ hoàn toàn không thể gây thương vong cho chúng.
Cột nước tung cao, hơi nước đằng đằng bốc lên, chớp mắt đã bị bốc hơi hết.
Nhìn thấy cảnh chiến đấu này, Lưu Hoa Quân chau mày.
Đù má, cái này phải xử lý sao đây?
Quan trọng là không có cách nào tấn công thứ này.
Nó không giống với các loài động vật khác, có thể cầm dao chém hoặc là cầm súng bắn.
Toàn thân thứ này là lửa, cận chiến chắc chắn là không được.
Chiến đấu từ xa cũng không có gì là khả quan, chỉ có tấn công hệ thủy là có hiệu quả, nhưng thực lực của các chiến sĩ hệ thủy rõ ràng không đủ.
Đau đầu quá!
"Kiên trì thêm chút nữa vậy!" Lưu Hoa Quân móc ra liều thuốc cấp LV2 đưa cho các chiến sĩ hệ thủy: "Uống đi, hãy kiên trì cho đến khi xe cứu hỏa của chúng ta đến!"
Các chiến sĩ không nói một câu bèn uống thuốc ngay lập tức, quả nhiên năng lượng được bổ sung, nói: "Vâng! Chúng tôi sẽ cố hết sức!"
Chiến trận cam go, hai bên giằng co khoảng hơn hai mươi phút, cuối cùng, có âm thanh từ xa truyền đến, Lưu Hoa Quân quay đầu nhìn lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ước chừng mười xe cứu hỏa do gần một trăm con sói bọc thép kéo đang điên cuồng lao tới.