Edit: Ruby
Beta: Ami
Lúc Tần Thụy Thành lái xe chở Kiều Kiều tới nhà hàng thì đã là 8 giờ tối.
Tuy thời gian dùng bữa đã trôi qua nhưng lượng người trong quán vẫn không hề giảm. Xung quanh bể phun nước có không ít xe cộ. Bởi vì không tìm thấy được chỗ đậu nên người ta mới đành phải hạ mình mà đậu ở chỗ này.
Tần Thụy Thành có một cách, anh lái xe chở Kiều Kiều vòng quanh bãi đổ xe mấy vòng. Mới chạy chưa được hai vòng thì trùng hợp thấy có một đôi vợ chồng dắt tay nhau ra khỏi nhà hàng. Bọn họ mới vừa chạy xe ra thì Tần Thụy Thành liền thuận thế đỗ xe vào giống như đã được thương lượng từ trước.
“Người ở đây thật nhiều.” Kiều Kiều vừa xuống xe thì cảm thán. “Em cũng không biết ở vùng ngoại thành lại còn có một nhà hàng như thế này.”
“Đương nhiên là bởi vì đồ ăn ngon nên mới hấp dẫn được nhiều khách như vậy.” Tần Thụy Thành treo chìa khóa xe ở ngón trỏ rồi xoay xoay hai vòng. “Anh đã phải đặt chỗ ở nhà hàng này từ trước khi em quay chụp bộ phim dân quốc đó nữa cơ.”
Hai người vừa bước hai bước lên cầu thang thì liền đã đi vào đại sảnh. Kiều Kiều cho rằng bởi vì người nhiều nên sẽ chen chúc loạn xạ nhưng không ngờ nhà hàng này lại phi thường ngay ngắn và trật tự, khoảng cách xếp bàn rất ổn thỏa, thậm chí làm cho người ta có cảm giác u tĩnh.
Kiều Kiều chưa từng tới nơi này. Tần Thụy Thành êm đềm gọi món ăn, còn Kiều Kiều thì nhàm chán ngồi trên ghế dài lót da mềm mại rồi vừa nhìn xung quanh vừa gõ gõ hộp pha lê chứa đầy hạc giấy được sắp gọn gàng ở trên bàn. Cô vớt một con hạc giấy ra nhìn xong dùng ngón tay chọt chọt, con hạc giấy gần giống như vỗ cánh muốn bay.
Kiều Kiều vừa nhấc mắt lên nhìn cách đó không xa thì bỗng lại thấy một dáng người quen thuộc.
“Em có ăn được cay không?” Tần Thụy Thành nhìn thực đơn rồi dò hỏi.
“Được.” Kiều Kiều thuận miệng đáp. Cô vốn không hề nghe rõ Tần Thụy Thành hỏi cái gì mà chỉ gắt gao nhìn chằm bóng dáng phía trước, thỉnh thoảng có phục vụ nâng khay đi qua đi lại ở trong đại sảnh làm chặn tầm mắt của Kiều Kiều. Kiều Kiều chỉ đành bất đắc nhìn quanh để xác nhận một chút xem có phải bóng dáng của người đó hay không.
Kiểu Kiều đột nhiên có chút biến hóa. Dáng người phù hợp. Người phụ nữ ngồi ở phía đối diện anh ta là ai?
Kiều Kiều nhíu lông mày, hình như mình chưa từng gặp qua cô ta.
Lúc này, người đàn ông ăn mặc tây trang ở bàn bên kia hình như muốn đi toilet, anh ta đứng lên rồi bắt đầu đi về phía Kiều Kiều. Kiều Kiều sợ tới mức cuống quít cúi đầu xuống. Cô cầm thực đơn che mặt mình.
“Tiểu Kiều?” Tần Thụy Thành nhìn cô. “Người quen à?”
“Suỵt.” Kiều Kiều ngẩng đầu liếc Tần Thụy Thành rồi vô lực nói. “Đó hình như là bạn trai cũ của em.”
Tần Thụy Thành trực tiếp xoay thân mình để nhìn xem tên đàn ông kia thì trùng hợp chạm mặt nhau với hắn ta. Tần Thụy Thành không sợ mà nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn ta một cái rồi làm như không có việc gì mà quay đầu lại.
Dù người đàn ông kia có trì độn đến mấy thì cũng ý thức được cái gì đó. Nhưng hắn ta cũng chỉ cảm thấy có chỗ kỳ quái mà thôi. Vì thế mà hắn ta chỉ nhíu mày một chút xong liền đi.
“Đi rồi.” Tần Thụy Thành lấy quyển thực đơn che mặt Kiều Kiều ra xong nghiêm túc nói. “Phẩm vị của em thật kém —— Thật là... Kém.”
“……” Kiều Kiều lắc lắc đầu. “Em cũng không ngờ là có thể gặp phải anh ta. Lúc trước, em và anh ta yêu nhau chưa được bao lâu thì bỗng một ngày nọ, anh ta đột nhiên liền không rên một tiếng mà biến mất không thấy tung tích, sau này em mới nghe được tin anh ta đã ra nước ngoài.”
Tần Thụy Thành ngây người ra một lúc rồi nhẹ giọng hỏi. “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Khi em mới vừa vào đại học.” Kiều Kiều nhấp miệng. Chính cô cũng không để bụng. “Anh không cần lộ ra biểu tình này. Hiện tại, em cũng không có cảm giác gì với anh ta vì thời gian yêu nhau cũng không dài.”
Tần Thụy Thành không nói nữa, đồ ăn cũng đã được dọn lên. Anh liền giúp Kiều Kiều cắt bò bít tết ra. Kiều Kiều không có khẩu vị nên miễn cưỡng ăn mấy miếng xong lại bỏ dao xuống.
“Hắn ta là người như thế nào?” Tần Thụy Thành không chút để ý hỏi.
“Ba của anh ta hình như là thương nhân mua bán địa ốc.” Kiều Kiều rũ đầu. “Dù sao cũng là người có tiền, trước khi em gặp anh ta thì cũng không thấy anh ta thiếu thứ gì —— Chắc là anh ta cảm thấy em không xứng với với anh ta đi.”
Tần Thụy Thành nhịn không được mà cười, mày rậm kia lập tức giãn ra, môi giật giật. Anh có nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu nên đành phải dùng một cái ý cười không rõ nghĩa để biểu đạt.
Tên đàn ông kia đi toilet, ở bàn chỉ còn lại một mình người phụ nữ. Lúc này, người phụ nữ lấy một hộp phấn từ trong túi ra rồi trang điểm lại cho bản thân.
“Em chỉ ăn ít vậy thôi sao?” Tần Thụy Thành không hài lòng nhìn thức ăn mà Kiều Kiều ăn. “Anh đã rất cực khổ để có thể đặt chỗ ở đây trước một tuần a.”
Anh vừa đổ rượu vang đỏ vào ly của Kiều Kiều thì tên đàn ông kia cũng đã trở lại.
Kiều Kiều đưa lưng về phía nhà vệ sinh nên lực chú ý của cô đều tập trung ở trên người Tần Thụy Thành. Thế cho nên cô hồn nhiên không biết có người đang đi tới bên cạnh mình. Sau đó, Kiều Kiều ngẩng đầu lên rồi không kịp phòng bị mà đối diện với tầm mắt của đối phương.
“Quả nhiên là em a, Kiều Kiều.” Tên đàn ông cười lên tiếng. “Lúc tới gần anh liền cảm thấy có chút giống em nhưng không ngờ rằng đúng thật là em.”
“Chung Úy… Đã lâu không gặp.” Bị đối phương nhận ra, bất đắc dĩ không thể tiếp tục giả chết, Kiều Kiều đành phải chào hỏi. “Anh về nước rồi sao?”
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả <>< Chuyện j sẽ xảy ra ><