Edit: Va
Beta: Sakura + Su
Tờ giấy vốn nằm ở trên bàn bị hành động lôi kịch bản ra từ dưới dưới đáy của Chu Viễn Xuyên làm rơi xuống đất, trùng hợp là phiêu đến đúng chỗ bên chân Kiều Kiều.
“Nếu như được thì hãy vò nó lại và ném vào thùng rác giúp tôi, không cần phải nhặt lên đưa cho tôi đâu.” Chu Viễn Xuyên mở quyển kịch bản ra.
“A... Được.” Kiều Kiều lật tờ giấy lên, sau đó lại ngay lập tức bị các loại ký hiệu và công thức được viết chi chít ngay ngắn trên tờ giấy trắng làm bất ngờ một chút.
Nói ra thì thật xấu hổ… Cô chỉ có thể nhận biết được mấy chữ cái R, S, V và cộng thêm mấy cái ký hiệu Toán học đơn giản ở trên tờ giấy này, phần còn lại thì giống như là thiên thư (sách trời).
“Woa, anh là Nhà Toán học sao?” Kiều Kiều kinh ngạc cảm thán.
“Hả?” Chu Viễn Xuyên ngẩng đầu rồi không nhịn được mà bật cười và nói. “Không, tôi là một nhà nghiên cứu lý luận vật lý.”
……
Nghe sơ qua thì hình như là rất lợi hại.
“Vậy anh đang nghiên cứu gì vậy, nhan đề sao?” Kiều Kiều hỏi.
“Ừm, luận văn gặp chút vấn đề.” Chu Viễn Xuyên gật gật đầu. “Hai thực nghiệm điện tử can thiệp lẫn nhau và làm có sự thay đổi giữa tính dao động và tính hạt nhân khiến tôi thực đau đầu ——”
Nói đến đây, anh thực thức thời ngậm miệng bởi vì thấy vẻ mặt của Kiều Kiều thật mờ mịt.
“Được, không nói chuyện này nữa, thực buồn tẻ.” Chu Viễn Xuyên cười cười xong cầm lấy kịch bản. “Chúng ta diễn thử đi?”
……
Một tiếng đồng hồ sau.
Kiều Kiều hoàn toàn bái phục. Đầu óc của người đàn ông này quả thực chính là một cái camera, người khác phải nhờ vào đọc kịch bản lâu để nhớ, còn anh thì lại chỉ lướt sơ qua! Kiều Kiều muốn diễn thử bất kì cảnh nào thì Chu Viễn Xuyên chỉ cần dành ra vài phút đọc sơ qua một lần là ghi nhớ! Và ghi nhớ rất rõ ràng từng lời thoại! Kiều Kiều đã nhẩm qua kịch bản này suốt vài ngày mà vẫn còn hay quên lời thoại, còn Chu Viễn Xuyên nước đến chân mới nhảy lại không lưu tình chút nào mà bày biện ra xu thế nghiền áp cô, Kiều Kiều tỏ vẻ Alexander…
Hai người diễn thử rất nhanh, tất cả cảnh diễn của Chu Viễn Xuyên đều được biểu hiện ở trong ánh mắt quyến rũ kia, anh thậm chí còn không cần làm ra động tác gì cả, chỉ đứng dựa bàn và khoảng cách xa hai ba bước rồi lẳng lặng nhìn chăm chú vào bạn thì bạn liền có thể cảm nhận được tình cảm thâm sâu chân thành của anh dành cho mình, ánh mắt nhu tình như nước giống như sinh ra đã có sẵn.
Hai người cứ nhìn nhau thẳng đến khi lòng bàn tay của Kiều Kiều ra đầy mồ hôi, tim đập như trống.
“Vậy thì… Hôm nay diễn thử đến đây thôi!” Kiều Kiều gấp kịch bản lại, cô che dấu cúi đầu. “Đến lúc bấm máy quay thì hy vọng hai ta cũng có thể hợp tác với nhau thuận lợi giống như hôm nay.”
“Không thành vấn đề, cô nhập vai rất nhanh!” Chu Viễn Xuyên mỉm cười. “Nếu gặp phải vấn đề gì thì có thể tới tìm tôi.”
“Anh muốn nghỉ ngơi sao?”
“Không.” Chu Viễn Xuyên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay rồi nhẹ nhàng trả lời bâng quơ. “Chắc phải khoảng 2-3 giờ sáng tôi mới chợp mắt.”
“Muộn như vậy sao?” Kiều Kiều có chút giật mình. “Anh… Anh là Nhà Khoa học hả?”
“Vậy phải xem cô định nghĩa như thế nào về khái niệm Nhà Khoa học, nếu chỉ xét về mặt nghiên cứu khoa học thì —— chắc tôi đúng là Nhà Khoa học.”
“Vậy tại sao lại muốn đóng AV a… Chắc các Nhà Khoa học sẽ không cảm thấy hứng thú với công việc này nhỉ?” Kiều Kiều cẩn thận hỏi.
“Đây là một cách thả lỏng của tôi.” Chu Viễn Xuyên chỉ chỉ xấp giấy chi chít công thức đầy trên bàn. “Nếu mỗi ngày cứ đối mặt với chúng nó thì thần kinh sẽ không chịu nổi, còn chưa kể đến chuyện nghiên cứu suốt mấy chục năm mà không ra kết quả a! Cộng thêm vấn đề lai giống 3D mặt cầu đã tồn tại từ nhiều thế kỷ trước chứ đừng nói là Goldbach đã từng nói: không biết đã có biết bao nhiêu người dùng hết cả đời mình để chú tâm vào việc nghiên cứu nhưng đến khi chết lại vẫn không thể kích khởi được mặt nước dù chỉ là nửa điểm gợn sóng? Nhân loại sống trăm năm đối với vũ trụ vô cùng vô tận mà nói thì chỉ được coi là quá ngắn quá ngắn, muốn học hỏi thì trước tiên là phải đối xử tốt với bản thân một chút, ít nhất thì cũng có thể tìm được chút ít thành tựu ở trong nỗi suy sụp che trời lấp đất.”
“Tôi không hiểu lắm!” Kiều Kiều thành thật trả lời.
“Không cần hiểu quá nhiều.” Chu Viễn Xuyên cười rộ lên. “Hiểu càng nhiều thì liền sẽ thêm phát hiện bản thân mình vô tri, tri thức là thuốc phiện, càng tìm tòi thì khả năng bị nghiện sẽ càng lớn.”
“Vậy anh còn có thể dừng lại sao?”
“Tôi đang chờ đợi có thứ gì đó đủ để khiến tôi dừng lại, nếu không thì tôi sẽ càng lún càng sâu.” Anh ngừng lại một chút xong bất đắc dĩ bổ sung. “Chỉ có điều là tôi cũng sẽ không để bụng nhiều về vấn đề này, nếu tôi yêu một người nào đó thì chắc chắn đó cũng chỉ là yêu một chút hoặc chỉ là sợ ngay cả khả năng này cũng sẽ không có. Tôi luôn có thói quen suy nghĩ quá nhiều.”
“Vậy người bị anh yêu thật sự là quá bất hạnh…” Kiều Kiều cảm thán.
(Chị chứ ai nữa ==)
Chu Viễn Xuyên thấp giọng cười hai tiếng và không nói gì thêm.
Kỳ thật cũng không sao cả!
Yêu hay không yêu cũng đều chỉ là sự lựa chọn để ổn định thế hệ nhân loại tiếp theo mà thôi, mèo Schrodinger đã chết hay còn sống? Sáng hôm nay, bạn anh lúa mạch hay là khoai tím? Tôi yêu bạn hay không hoặc bạn có yêu tôi hay không? Mỗi một giây mỗi một phút tồn tại song song trong vũ trụ này, chúng ta đều sẽ phải đưa ra sự lựa chọn khác nhau.
Vậy cho nên mới luôn có một thế giới mang tên tôi yêu bạn.
Chương này triết lí qass, thông cảm ==”