Hai bên trán Vu Dương chảy đẫm mồ hôi, đầu ngón tay bóp chén trà đã hơi biến trắng.
Kỳ Túy bây giờ bày tỏ, có phải là anh đang muốn làm gì đó với cậu không…
Vu Dương không muốn lặp lại hình ảnh trong hành lang năm đó…cậu ra sức đẩy Kỳ Túy ra, giờ có muốn khôi phục quan hệ với Kỳ Túy cũng rất khó, nên Vu Dương rất là cẩn thận, không dám làm hỏng chuyện.
“Khi đó tôi… Không đùa anh.” Môi Vu Dương phát khô, cậu liếm môi tới lui, cố gắng để bản thân nói cho rõ ràng, “Không cần tới anh thì tôi vẫn dành được top 1, tôi thích anh, là thật lòng.”
“Tôi…” Dương thần mới vừa cầm quán quân trận solo hiếm thấy yếu thế, “Sau đó tôi có tìm anh…”
Kỳ Túy nhớ lại hành trình mấy tháng lúc đó, im lặng không nói gì.
“Tôi lúc đó…” Tim Vu Dương đập càng nhanh hơn, cậu cố sức nói, “Tôi không thích ứng được, dựa vào gần như vậy…có hơi quá mức…”
Vu Dương liều mạng cầu xin ở trong lòng, cầu xin Kỳ Túy đừng hỏi vì sao cậu lại không thích ứng.
Những chuyện thối nát trước kia…Cậu không muốn cho Kỳ Túy biết.
Kỳ Túy hít nhẹ một hơi, quả nhiên vậy.
Kỳ Túy không muốn kích động Vu Dương còn hơn bản thân cậu, anh cười, nói trước một bước: “Vậy thôi mà đã quá mức?”
Vu Dương sửng sốt, gò má vốn đang trắng bệch nhanh chóng biến đỏ.
Điện thoại Kỳ Túy rung rung, anh cụp mắt nhìn…
Tạ Thần: Nếu cậu ta đồng ý qua lại với cậu, cũng đừng quá sốt ruột, phải từ từ thôi, nhất định phải để cậu ta chủ động muốn tiếp nhận điều trị, chớ có dọa cậu ta, hãy chờ đến lúc cậu ta đến tìm tôi.”
Kỳ Túy cất điện thoại vào túi, nhìn trán Vu Dương đầy mồ hôi hột mà khẽ thở dài, hỏi nữa, chỉ sợ Vu Dương sẽ phát bệnh mất.
“Đừng có vậy, giống như tôi mang em ra ngoài để tra tấn không bằng.” Kỳ Túy thả lỏng người, nói, “Sau này ở đội 1, còn nhiều thời gian, có điều…”
Kỳ Túy thả chén trà nhỏ trong tay xuống: “Hi vọng em nhớ rõ, tôi từng ở trong tình huống tưởng em chơi đùa tôi mà dừng lại, lần thứ hai bày tỏ với em.”
Con mắt Vu Dương run lên, ngực đau buốt lợi hại.
“Đối với tôi chuyện này có hơi khó khăn, hi vọng em có thể nhớ rõ, sau này hãy…” Kỳ Túy tận lực khống chế giọng điệu, để nó không đến nỗi lưu manh, cười, “Hãy báo đáp tôi ‘thật tốt’.”
Môi Vu Dương hơi run, cái lưng đã chảy từng tầng mồ hôi.
“Đã không còn sớm.” Kỳ Túy nhận ra cậu không được khỏe, không nói những chuyện này nữa, liếc mắt nhìn giờ, “Ăn no chưa?”
Vu Dương gật đầu, hai tay cứng ngắc, theo thói quen móc túi tiền, Kỳ Túy bật cười, không để ý đến cậu, cướp trước một bước tính tiền.
“Hạ Tiểu Húc nói đem tiền thưởng của em chia thành hoa hồng cho đội 2 đi.” Trên đường về căn cứ, Kỳ Túy đột nhiên nói.
Vu Dương theo bản năng gật đầu một cái, rồi lại vội vàng lắc đầu: “Không phải, là do tôi nói.”
“Đừng để ý đến hắn…hắn vẫn hay động viên lòng dân kiểu đó, chờ ban tổ chức giải đấu gửi tiền qua, hắn vẫn giữ nguyên số tiền cho em, nếu thiếu thì team sẽ bù đắp.” Kỳ Túy vừa lái xe vừa lạnh nhạt nói, “Có đôi lúc Hạ Tiểu Húc rất đáng ghét, nhưng chuyện xử lý ân tình thì có thể tin được hắn, tóm lại sẽ không để em chịu thiệt.”
Vu Dương giờ mới hiểu rõ, vừa nãy Hạ Tiểu Húc muốn để cậu gây nhân tình, vội hỏi: “Không sao, tôi ra là được, hơn nữa…tôi cũng có tiền.”
“Có tiền…” Kỳ Túy khó nhịn mà cười trừ, lắc đầu, “Được, tôi biết rồi.”
Vu Dương không rõ Kỳ Túy đang cười cái gì, môi giật giật, đến cùng vẫn không hỏi ra.
Có điều ngày mai cậu đã biết rõ.
“Bởi vì đây là năm đầu cậu vào team, còn là dự bị, nên tính ra thì lương một năm một triệu, phát tiền theo quý.” Hạ Tiểu Húc đã chuẩn bị sớm hợp đồng, xoa xoa hai tay, “Đây chỉ là lương căn bản, ngoài ra còn có tiền thưởng mỗi tháng của riêng đội chúng ta, tiền thưởng cậu tham gia giải đấu, phí đại diện cá nhân, phí ký kết Live stream với Douyu… Những cái này phải dựa vào chính cậu, cố lên, chờ cậu lăn lội giống như Kỳ đội ấy, nằm cũng kiếm được tiền.”
“Tiền thưởng còn phí đại diện tính thế nào chắc cậu đã hiểu rõ, còn Live stream…Chúng ta muốn hợp tác với bên Douyu để phát live, được không?”
Ở đâu cũng vậy thôi, Vu Dương cũng không để ý, gật đầu.
“Phí ký kết Live stream là 120 vạn, chưa bao gồm tiền thưởng, yêu cầu mỗi tháng phải phát không dưới 60 tiếng.” Hạ Tiểu Húc đưa hợp đồng cho Vu Dương, “Có một cái cầ nhớ, trong đội có quy định, lúc đội đấu tập không được Trực tiếp, những lúc khác thì tùy ý, nhưng cũng đừng để ảnh hưởng tới giờ giấc làm việc nghỉ ngơi, gần đây mới có người vì cái này mà bị phạt.
“Đã rõ.” Vu Dương cúi đầu nhìn kỹ hợp đồng, dù đã chơi điện tử mấy năm, vẫn không nhịn được thấp giọng than thở: “Nhiều thế này…”
“Này mà nhiều?” Hạ Tiểu Húc cười cười, “Biết số tiền Douyu kí kết Live stream với Kỳ thần là bao nhiêu không?”
Vu Dương lắc đầu, không muốn tò mò về chuyện riêng tư cá nhân, Hạ Tiểu Húc chỉ cười, “Không sao đâu, cái này nói ra được, 40 triệu.”
Vu Dương ho sặc.
“Ha ha ha thế mà Kỳ Túy còn chưa ký.” Hạ Tiểu Húc thở dài, “Cậu ta không thiếu tiền, ghét bỏ Live sẽ làm lỡ luyện tập, hết cách rồi, cũng không có ai khuyên cậu ta được…Có cái không ký mới có lợi, cậu ta không ký, thì thỉnh thoảng kênh team chúng ta phát live sẽ được trả tiền một hai canh giờ, cũng vì cái này, mà Douyu live tăng thêm phí ký kết cho thành viên team chúng ta.”
Hạ Tiểu Húc cười: “1 triệu 2 này của cậu là nhờ hết vào hào quang của Kỳ Túy.”
Trực tiếp dễ dàng bị khán giả ảnh hưởng, đúng là bất lợi cho huấn luyện, Vu Dương chần chờ một lát, nói: “Vậy em cũng không phát...”
“Đừng đừng đừng đừng không được học theo!” Hạ Tiểu Húc bị dọa chảy đầy mồ hôi, “Cậu còn chưa tích góp đủ của cải cùng nhân khí đâu, chớ có học theo lão già kia.”
Vu Dương do dự, ký.
“Chớ có so với cậu ta, cũng không phải mới bắt đầu mà Kỳ Túy đã tùy tính như thế, lúc cậu ta mới hành nghề, ngành kinh tế thể thao điện tử trong nước đình trệ, vì kéo tài trợ cho team, cậu ta cùng Lão Lại dù là giải gà cũng chơi.” Hạ Tiểu Húc than thở, “Lúc các cậu gia nhập thì đã khá hơn rồi, Bốc Na Na hồi đó mới vừa vào team cũng nếm qua khổ, giờ nói lại cho Lão Khải cũng Du Thiển Hề, mà họ ai cũng không tin.”
Hạ Tiểu Húc sợ Vu Dương tuổi còn nhỏ, cầm tiền tiêu lung tung, nên dặn dò: “Chắc là mấy năm qua cậu cũng tiết kiệm được chút ít, không đến nỗi như những người mới khác, nhưng tôi vẫn muốn nói nhiều vài câu, đừng học theo họ mua xe thể thao linh tinh, cứ tích góp đủ tiền rồi mua căn nhà, không hiểu kinh tế cũng đừng đầu tư bừa bãi. Muốn tìm một công việc thì cũng đầy rẫy, các cậu lăn lộn vượt qua được khó khăn này thì cũng nên quý trọng, dùng tuổi thanh xuân để kiếm cơm, nói là cầm mệnh đổi tiền cũng không sai.”
Tất nhiên Vu Dương hiểu rõ tiền khó kiếm thế nào hơn những người khác, cậu gật đầu, cúi đầu ký tên.
“Xong.” Hạ Tiểu Húc cất hợp đồng cẩn thận, nghiêm nghị, đưa tay phải ra, “Hoan nghênh cậu, Youth, mặc kệ là chức vị gì, từ ngày hôm nay cậu chính thức vào team, HOG mỗi một phút mỗi một giây đều cần cậu.”
Vu Dương hít sâu một hơi, chần chờ chốc lát, giơ tay dùng nắm đấm đáp lại với Hạ Tiểu Húc.
“Ầy…Được rồi.” Hạ Tiểu Húc lần đầu hoan nghênh gặp phải thành viên mới ngầu như vậy, làm hắn đứng ngốc hẳn một lúc, mới thu tay về, cười gượng, “Đi, dẫn cậu đi xem máy, cậu xem thử cần thêm gì không ha.”
Hai người lên lầu 3, Hạ Tiểu Húc vừa đi vừa nói: “Máy của cậu giống của thành viên chính thức, đều là đồng bộ, những máy khác là do nhà tài trợ cung cấp, máy cũng tốt. Nhưng mấy người ở đội 1 thích dùng thứ mình thích, đặc biệt là Kỳ Túy! Bàn phím cùng tai nghe của cậu ta, bằng hẳn một tháng lương của tôi đó, thật xa xỉ! Các người yêu cầu cấu hình máy quá cao, trong team không chi trả đâu.”
Vu Dương lắc đầu: “Em không yêu cầu.”
“Vậy thì tốt.” Hạ Tiểu Húc đi vào phòng huấn luyện, “Đây là máy của cậu.”
Phòng huấn luyện được thiết kế lấy ánh sáng tốt nhất đặt trước máy tính, Kỳ Túy đang dựa vào cạnh bàn xem điện thoại, thấy người đến thì Kỳ Túy cất điện thoại, nhìn máy tính bên cạnh mình: “Đã tải game xuống cho em, tôi cho em thêm…cái tai nghe.”
Vu Dương liếc mắt nhìn cái tai nghe đó, giật mình, lỗ tai hơi nóng lên…
Tai nghe đó cùng kiểu dáng với cái trên bàn của Kỳ Túy.
“Bàn phím! Nhìn bàn phím kia đi! Anh đây cho cậu đó.” Bốc Na Na ngồi phịch xuống ghế chơi game, chỉ chỉ người bên cạnh mình, “Đây là Lão Khải, hắn cho cậu con chuột, nên tôi cho cậu bàn phím xịn đó, nhớ rõ, đừng có làm hỏng.”
Lão Khải đang chơi solo, không tiện chào hỏi, giơ tay lên quơ quơ, tiện tay cho Bốc Na Na một chưởng.
Vu Dương sững người một lát, cậu không am hiểu ứng đối với mấy trường hợp này, lòng thì phát nóng, mặt thì cứng ngắc: “Em…Cảm ơn.”
“Ôi dào, chút lòng thành thôi, rảnh thì chơi Duo nhé, tôi với cậu đều cùng vị trí đột kích đó.” Bốc Na Na nhíu mày, “Hai ta cùng nhảy ở sân bay đi, đánh giết quấy nhiễu, hù chết bọn họ.”
Kỳ Túy cười nhạo: “Hai đột kích Duo”
“Na Na…Hãy chú ý tới cảm nhận của tôi dù chỉ một tí.” Lão Khải, vị trí đánh lén phó đội 1 vừa chạy bo độc vừa nói, “Hôm qua cậu còn hứa với tôi đêm nay sẽ tăng điểm cùng đó.”
Bốc Na Na vội vàng đổi giọng: “Đùa thôi đùa thôi.”
Sắc mặt Du Thiển Hề tái xanh, giống như không thể nhịn nổi nữa, muốn đứng dậy ra khỏi phòng huấn luyện.
“Thiển Hề.” Kỳ Túy cất điện thoại, nghiêng đầu nhìn hắn, “Có việc gấp hả? Không có thì đánh xong trận đang dở của cậu đi.”
Du Thiển Hề dừng bước, cắn răng, muốn đi lại không dám trái lệnh Kỳ Túy, xoay người trở về vị trí của mình, đưa đồ cho người mới rồi lạnh mặt bước ra ngoài.
“Cậu ta…” Bốc Na Na lúng túng, “Cậu ta sao vậy?”
Lão Khải giương mắt dòm Vu Dương: “Có chút tâm trạng đi.”
Bốc Na Na vô tội vỗ vỗ cái bụng, theo thói quen nói đỡ: “Đưa một vị trí đột kích tới làm dự bị, nói ra là phải thay tôi đúng không? Cậu ta…hẳn, hẳn là không thoải mái, bị bệnh.”
Kỳ Túy lạnh nhạt nói: “Tâm bệnh.”
“Thôi đừng để ý tới cậu ta, đừng để ý tới cậu ta, các cậu tập luyện đi, tôi tìm cậu ta nói chuyện.” Hạ Tiểu Húc cười cười, “Được rồi, chào người mới kết thúc, bây giờ thì tập luyện, tập luyện!”
Kỳ Túy lạnh nhạt nhìn cửa một lát, ngồi trở lại máy của mình, mở game ra, solo tăng điểm.
Hạ Tiểu Húc bước chân nhẹ nhàng lấy camera cho Vu Dương, cười, “Cái cần thiết bọn họ đưa hết rồi, tôi cho cậu cái camera, khi mở Trực tiếp thì nhớ mở camera nha, thu hút fans…Đúng rồi, quần áo của cậu…” ( Chủ yếu là anh muốn kiếm tiền đi? Gà mẹ)
Hạ Tiểu Húc suy nghĩ luôn đến cửa hàng Taobao bán đồng phục team cho người mới, nhìn quần áo trên người Vu Dương thì cau mày, đành thương lượng thử, “Áo đội của cậu còn chưa in, mà áo đang mặc tên lại in phía sau, người khác không nhìn thấy được, tí nữa phát Trực tiếp mặc của Lão Khải được chứ? Nhớ tuyên truyền hiệu quả tốt một chút, mà vóc dáng hai người tương đương, chắc sẽ vừa.”
Tất nhiên thì Vu Dương sao cũng được.
“Chờ một tí.” Lão Khải đáp ứng, “Xong trận này tôi đi lấy chiếc mới giặt.”
“Không cần.”
Kỳ Túy nói câu này thì trận đấu cũng bắt đầu, anh rơi xuống đất xong giải quyết một người, tìm một ngôi nhà an toàn trốn vào, tháo tai nghe xuống.
Trong màn hình game, Kỳ Túy núp trên lầu tìm người chạy tới, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình, kéo khóa áo xuống, cởi áo khoác đội ra, ném tới bàn Vu Dương.
Hạ Tiểu Húc: “…”
Lão Khải liếc mắt nhìn, ngầm hiểu ý thì cười: “Vậy tôi không đi nữa.”
Vu Dương cầm lấy áo khoác đội của Kỳ Túy còn đang mang theo nhiệt độ, tai hơi nóng lên.
Hạ Tiểu Húc nhìn này rõ đó là áo đội size lớn nhất, hắn chẳng muốn giảng đạo lý với lão lưu manh này, dặn Vu Dương mặc vào rồi mở Trực tiếp, còn mình đi tìm Du Thiển Hề nói chuyện.
Bốc Na Na cười nhẹ một tiếng, bản thân hắn cũng chơi solo.
Kỳ Túy thì xem như cái gì cũng chưa xảy ra, đeo tai nghe lên, ở trong game tiếp tục quấy nhiễu khu dân cư với người ta.
Mãi đến khi dư quang xuất hiện trong mắt, nhìn thấy Vu Dương đỏ mặt yên lặng mặc áo đội in chữ “Drunk” vào, thì khóe miệng Kỳ Túy mới hơi cong lên.