Giải Châu Á Invitations sắp tới, team nào cũng đang tích cực chuẩn bị chiến đấu, thời gian luyện tập hàng ngày từ 4 tiếng tăng lên thành 6 tiếng, giờ thì đã biến thành 8 tiếng.
Cực hạn của Kỳ Túy chỉ tới 4 tiếng, vì không để cho các team khác nghi ngờ, 4 tiếng còn lại đều do Vu Dương dùng tài khoản của Kỳ Túy để tập luyện, Tân Ba đội 2 thay vào vị trí còn lại của Kỳ Túy.
Cho nên các team gần đây thường hay hẹn nhau tập luyện rất là tò mò, tại sao Youth team HOG lúc ẩn lúc hiện, tại sao lại thần bí như vậy? Đến cùng là cậu ta đi đâu?
Không biết là team nhà ai, thời gian tập luyện mở Trực tiếp ra, còn đúng lúc nói câu này ra, nên các fan đều biết hết, cùng nhau suy đoán, Youth hiện đi đâu?
Có người đoán Vu Dương còn nhỏ tuổi nên buổi tối phải ngủ bù, có người đoán tính cách Vu Dương kém không hợp ở chung với mọi người, có người đoán HOG không coi trọng Vu Dương nên muốn dùng Tân Ba thay cho cậu, đỉnh cao nhất là có suy đoán thật ra Vu Dương là con ruột ông chủ club HOG, con nhà giàu nạm vàng nạm kim cương, vào team chỉ để chơi cho vui người.
Buổi tối, Kỳ Túy nhất thời nổi hứng mở Trực tiếp, xem các loại thần linh suy luận trên diễn đàn, đến cả anh cũng phải tin là thật.
“Kỳ thần! Dương thần của chúng ta đâu? Tôi dạo diễn đàn thấy có người nói cậu ấy chỉ là muốn chơi cho vui, sẽ không đánh thật sự, có đúng vậy không?”
“Cầu Youth mở trực tiếp, xem diễn đàn xem hãi hùng khiếp vía.”
“Youth sẽ không đổi nghề chứ? Còn có người nói Youth sẽ đến Đoàn kỵ sĩ, có đúng vậy không?”
“Có thể đó chứ? Dù sao Hoa thần rất thích Dương thần, trông Dương thần cũng rất kính trọng Hoa thần, trước đây còn nói là rất chờ mong gặp lại Hoa thần còn gì.”
“Oa! Moe, moe”
Kỳ Túy cười khinh bỉ: “Ai bảo các người là em ấy thích Hoa Lạc?”
Kỳ Túy rất ít khi nói chuyện với màn đạn, các fan nghe vậy kích động trong nháy mắt, màn đạn xoạt liên tục.
“Không thích á? Không thể nào, Youth còn tự mình thừa nhận, Hoa thần rất mạnh.”
“Cái quái gì vậy, hình như tui ngửi thấy một luồng giấm chua.”
“Ngưng không phục được chứ? Dương thần khen Hoa đội trưởng chúng ta rất mạnh có lưu lại nha, thừa nhận điều này rất khó sao?”
“Phục rồi, fans marysue Hoa Lạc có thể ra đi được chưa? Sao mà đến cả chỗ này cũng có các người?”
“Không phải muốn đổi nghề rồi à? Các trận luyện tập kia tại sao không có mặt Youth? Có thể cho lý do không?”
“Cần phải cho các người lý do à? Chuyện trong HOG chúng ta sao luôn có mấy fan các team khác đến chỉ tay năm ngón vậy nhỉ?”
Kỳ Túy nhìn bình luận mà không nhịn nổi cười, các fan nếu thấy không hợp ý nhau là bắt đầu lao vào cấu xé đấu đá lẫn nhau.
Kỳ Túy không sợ nhất chính là cái này, nhưng anh bị nói là một chuyện, Vu Dương bị gán ghép với dã nam nhân khác thì lại là một chuyện khác.
Gần đây Kỳ Túy luyện tập khá ít, cũng không tính đi gieo rắc tai họa ở Trực tiếp Vu Dương, thuyền cp chính thức còn chưa đủ vững chắc, đảng tà giáo lại nhảy ra.
Thậm chí Kỳ Túy có thể nhịn được khi người khác YY anh và Bốc Na Na, nhưng không thể nhịn được khi các bạn nữ YY Vu Dương cùng người khác.
Kỳ Túy khẽ động mạch, trong Trực tiếp vang ‘ù’ một tiếng, trong chớp mắt màn đạn yên tĩnh đi rất nhiều.
“Yoụt biến mất đi đâu…Tôi nói cho các bạn biết.” Kỳ Túy nghiêng người nhìn Vu Dương, Vu Dương đang đeo tai nghe, nhập thần solo, đoán là cậu sẽ không nghe thấy, nên quay người lại, khóe miệng hơi cong lên, “Bốn tiếng đó, cậu ấy ở dưới gầm bàn tôi, sao nào?”
Màn đạn bất động mấy giây, sau đó như bị điên mà bùng cháy.
Kỳ Túy đóng trợ lý bình luận, lẩm bẩm, cảm giác không làm người con mợ nó thật là thoải mái.
Kỳ Túy đứng dậy cầm bình nước suối, vặn ra uống một hớp…
Vu Dương tháo tai nghe xuống, mờ mịt nhìn về phía Kỳ Túy: “Đội trưởng, dưới bàn anh bị gì à?”
Kỳ Túy bị sặc nước.
“Màn đạn xoạt điên cuồng, nói để cho họ nhìn em ở dưới gầm bàn ra sao.” Vu Dương đứng dậy đi tới, “Chỗ nào hỏng à? Em đổi máy với anh? Em dùng hỏng…”
“Không có không có không có…”
Không biết có phải do bị sặc không, vạn năm không gặp, lỗ tai lão lưu manh Kỳ Túy đỏ lên.
“Em sao vậy…” Kỳ Túy lý sự, “Cái gì cũng tin…”
Vu Dương ngơ ngác.
Kỳ Túy cố kiềm chế hít sâu một hơi: “Cách xa bàn anh ra, đừng để anh nghĩ nhiều…”
Vu Dương sửng sốt, bất chợt nghĩ tới điều Hạ Tiểu Húc từng nói bàn phím của Kỳ Túy bất kỳ ai cũng không được chạm vào, vội vàng tự giác tránh xa.
“Không phải ý này, em có thể chạm…” Kỳ Túy dở khóc dở cười, anh nhéo nhéo ấn đường, khẽ nói, “Không có chuyện gì, em chơi đi, đừng có mãi xem bình luận, ảnh hưởng tới phát huy…”
Vu Dương không rõ vì sao, nhưng nếu đây là cái Kỳ Túy muốn thì cậu sẽ làm, cậu gật đầu, trở lại vị trí của mình, tiếp tục chơi game.
Kỳ Túy mở trợ lý Trực tiếp ra, nhìn màn đạn đang cười điên cuồng, khẽ mắng một câu thô tục, đóng trực tiếp.
Kỳ Túy niệm vài câu thanh tâm chú, mở game client, cũng bắt đầu solo.
Một phút sau, Vu Dương chơi xong một trận, lại “chuẩn bị” rơi xuống nơi đã chấm.
Trong lúc ở quảng trường chờ đợi, Vu Dương mở màn đạn ra, nhìn đọc…
Mặt Vu Dương, cũng dần dần đỏ.
Thảm hơn so với Kỳ Túy, Vu Dương còn mở cả camera…
Ngày hôm sau, Vu Dương lại bắt đầu trốn Kỳ Túy.
Hành động quen thuộc, tiết tấu quen thuộc.
Kỳ Túy bất đắc dĩ, Vu Dương cái gì cũng tốt, riêng điểm này là không được, quá quan trọng mặt mũi…
Chơi esports, da mặt mỏng như vậy, sau này làm sao thành đại sự?
Buổi tối hôm đó, những người khác trong team nghe nói Kỳ Túy Trực tiếp gặp sự cố, mọi người nhịn cười tới đau cả bụng, kiêng kỵ tính cách của Vu Dương, không dám đối mặt trêu ghẹo, chỉ thầm cười trong lòng tới điên lên. “Được rồi được rồi.” Cách ngày, đánh xong trận luyện tập buổi tối cũng đã là 11 giờ, Bốc Na Na đập bàn, “Ngày mai là sinh nhật tôi, tôi mời khách, ra ngoài chén một bữa, được không? Hôm nay không luyện thêm nữa.”
Tất nhiên không ai dị nghị, vì mọi người còn tính ngày mai tổ chức mừng sinh nhật cho Bốc Na Na, nhưng đang trong thời gian chuẩn bị chiến quá quý giá, chọn ăn vào bữa khuya có hơi vội vàng, nhưng cũng vì là thời kì đặc biệt, có lòng là được rồi.
Lại Hoa vỗ vỗ vai Bốc Na Na, bảo mọi người xuống lầu.
Kỳ Túy dựa vào cửa, nện xuống bả vai Bốc Na Na, đưa cho hắn một cái hộp nhỏ, “Phối với bộ comple mới của cậu, chờ tới tiệc tối sau trận đấu Phủ Sơn lấy ra mà dùng.”
Bốc Na Na mở ra liếc mắt nhìn, hận không thể quỳ xuống gọi bố: “Làm sao cậu biết tôi muốn cái này đã lâu? Khuy măng-sét VCA, hơn bốn vạn!! Tôi vẫn tiếc chưa dám mua… À rồi tôi biết rồi! Bữa đó cậu ra ngoài là đến Hằng Thuận mua đồ cho tôi hả?! Ôi, đội trưởng tôi đối với tôi toàn tâm toàn ý…”
Kỳ Túy cau mày đẩy Bốc Na Na ra, cười mắng: “Biến.”
Bốc Na Na hận không thể hôn Kỳ Túy một cái, rất là vui mừng đi xuống lầu.
Vu Dương mặc áo khoác vào, cầm lấy hộp quà sinh nhật mà cậu chuẩn bị cho Bốc Na Na, theo mọi người đi ra ngoài.
Kỳ Túy thấy Vu Dương đi ra, một tay chống lên trên khung cửa.
Vu Dương: “…”
“Đứng chắn ở đây làm gì?” Lại Hoa cau mày, “Muốn chặn thu phí à?”
Kỳ Túy cười nhạo: “Ai thèm chặn cậu?”
Kỳ Túy hơi ngiêng người, Vu Dương muốn đi ra ngoài, Kỳ Túy lập tức chặn lại.
“Yooooooooo…”
Lão Khải huýt sáo, Hạ Tiểu Húc ngầm hiểu ý phì cười.
Lão Khải trêu chọc: “Gì đấy? Đội trưởng?”
Lão Lại nín cười, cố ý lạnh lùng nói: “Để chúng ta đi trước có được không?”
Kỳ Túy lắc đầu: “Tôi sợ có người đi theo.”
Lại Hoa Hạ Tiểu Húc Lão Khải quay đầu nhìn Vu Dương.
Vu Dương: “…”
Lúc còn đi học, Vu Dương từng bị không ít người chặn, sau khi bị đuổi học, có loại lưu manh nào mà cậu chưa từng gặp, có tình cảnh đáng sợ nào mà chưa từng thấy? Cậu lăn lộn bên ngoài, không muốn bị bắt nạt thì phải tàn nhẫn hơn người khác. Khi Vu Dương bị người ta chặn, trước giờ chưa từng sợ hãi, nhưng giờ thì…
Gò má Vu Dương đỏ lên, lùi lại sau mấy bước.
Lão Khải Hạ Tiểu Húc cười tươi kề vai sát cánh đi trước, thỉnh thoảng còn quay đầu lại, nhỏ giọng kề tai nói chuyện, không biết đang nói cái gì, trong hành lang đột nhiên vang lên, truyền đến một trận cười to.
Mặt Vu Dương càng đỏ hơn.
“Anh sai rồi.”
Kỳ Túy bước tới hai bước, khẽ cười: “Miệng sạch không thấy quen, không giữ được miệng, mạo phạm em…”
Vu Dương ho nhẹ, lắc đầu: “Không… Không sao.”
“Không sao thế sao lại trốn anh làm gì?” Kỳ Túy nhỏ giọng nói, “Tật xấu gì đây? Tức giận cũng trốn, xấu hổ cũng trốn, anh phân biệt được sao?”
Vu Dương theo bản năng nói: “Xin lỗi…”
“Đùa em thôi, áy náy với anh làm gì.” Kỳ Túy lấy từ trong túi ra một thứ, đưa cho Vu Dương, “Mua khuy cài cho Bốc Na Na… Người ta tặng một cái đồng hồ đeo tay, anh cảm thấy rất hợp với em.”
Vu Dương sững sờ: “Cho em?”
“Ừm.” Kỳ Túy gật đầu, “Nhìn thấy hợp không.”
Vu Dương tự nhéo tay mình, không quá tin.
Cậu cẩn thận nhận lấy, hỏi lại: “Cho, cho em?”
Kỳ Túy nhịn cười: “Ừm.”
Vu Dương vuốt nhẹ mặt đồng hồ, nhìn nền bên trong là mặt trăng mặt trời và các vì sao, không giấu được mừng rỡ xen lẫn trong giọng nói, “Còn có quà tặng kèm hả?”
Cũng đúng, khuy cài 40 ngàn, có quà tặng thêm cũng là bình thường.
Kỳ Túy nhìn Vu Dương, trái tim muốn nhũn ra.
Vu Dương loay hoay một lúc, mang vào, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Đẹp quá... Rất sáng...”
Kỳ Túy nở nụ cười: “Anh đoán em sẽ thích cái này.”
Vu Dương rất quý trọng đeo vào.
Cả một buổi tối, Vu Dương vẫn cẩn thận giấu đồng hồ ở trong tay áo, sợ dính phải rượu, sợ bị làm bẩn.
Mặc dù là hàng tặng kèm, nhưng đây là Kỳ Túy cho cậu.
Là đồ có thể quang minh chính đại mang theo bên người.
Không có cái gì tốt hơn cái này.
Kỳ Túy đưa khuy cài cho Bốc Na Na còn có một tầng dụng ý khác, mọi người đều ngầm hiểu ý: Kỳ Túy hi vọng team có thể thắng, hi vọng Bốc Na Na có thể mặc comple mới cùng với khuy cài măng-sét mà hắn thích, lấy thân phận quán quân, thật vui vẻ tham dự tiệc đứng sau trận đấu.
Vu Dương vốn định cất cẩn thận chiếc đồng hồ đeo tay được tặng này, chờ đến tiệc đứng ngày đó lấy ra đeo.
Nhưng Vu Dương lại có một tật xấu, có lẽ do từ nhỏ chịu khổ quá nhiều, không dấu được thứ mà mình thích, luôn luôn nghĩ tới nó, ngày hôm sau, Vu Dương có chút ngượng ngùng đeo vào.
Lúc Trực tiếp buổi tối, trạng thái Vu Dương khá tốt, đánh hơi gắt, lúc vắt tay áo lên, không cẩn thận bị các fan xem Trực tiếp nhìn thấy.
“Óa!!! Đồng hồ đẹp thế! Rất là đẹp!!!”
“Mừng đến phát khóc, Youth chúng ta quả nhiên có tiền đồ, mua đồng hồ VCA cơ đấy.”
“Mới mua hả? Thật là đẹp mắt!”
Vu Dương không ngờ các fan lại có con mắt tinh tường đến vậy, gật đầu: “Ừm, mới.”
Vu Dương lại phạm vào tật xấu không biết che giấu, không nhịn được nói thêm một câu: “Đội trưởng... Cho.”
“Tặng cho cậu? Oa, đội trưởng thật tri kỷ!!!”
“Không phải tôi khen đâu, bầu không khí trong team HOG đúng là rất tốt đẹp.”
“Đúng đấy, Kỳ thần là thật sự thích Youth nha.”
“Cố ý mua sao? Oa, tui muốn bùng cháy a a a...”
Vu Dương nói xong thì nhìn bình luận, đọc xong có hơi ngượng ngùng, cảm thấy mình có hơi lớn mặt, nhỏ giọng giải thích: “Không phải, hôm qua là sinh nhật Bốc Na Na, đội trưởng mua quà cho anh ấy, tặng kèm đồng hồ đeo tay, nên đội trưởng cho tôi.”
“Ha ha ha ha ha là cái khuy cài kia sao? Siêu đẹp! Hôm qua Bốc Na Na post trên weibo, rất đẹp!”
“Rất đẹp rất đẹp!”
“Ha ha ha ha cười chết tui rồi, Youth đang lừa gạt ai đó?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha thần tặng kèm ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Vu Dương nhíu mày: “Lừa gạt cái gì? Chính là đội trưởng cho tôi mà.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết tui rồi.”
“VCA Thượng Hải nhà ai, khẩn cầu nổ địa chỉ, tui lập tức đi ngay.”
“Tui nữa tui nữa, phát tài phát tài.”
“Tui đột nhiên cảm thấy tên béo Bốc Na Na chết bầm này quá đáng thương, ngày hôm qua cậu ấy còn cuồng phát ra ba tin weibo ca ngợi Kỳ đội trưởng, cười chết tui rồi.”
“Ha ha ha ha ha ha ngày hôm qua tui còn đang xúc động, thầm nghĩ quả nhiên Kỳ thần yêu chuộng tên béo hơn, ha ha ha ha ha mà hôm nay…”
Vu Dương hoàn toàn không hiểu.
Fans có lòng tốt đã không nhìn nổi màn đạn bảo cậu đi tra trên mạng, Vu Dương thu nhỏ màn hình game, mở công cụ tìm kiếm, tìm kiếm thông tin về hãng này…
Vu Dương căn cứ theo hãng, tìm được trang web của hãng này…
Trực tiếp nổ tung, Vu Dương dại ra.
VCA Nhật Nguyệt Tinh thần, trang web chính thức báo giá: 1.475.000 chẵn.[*]
__________
[*]
[khuy]