[Awm] Tuyệt Địa Cầu Sinh

Chương 46: Chương 46




Khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Vu Dương mới nhận ra, là mình vừa nãy suýt nữa giết chết Hứa Đại Vĩ.

“Không có chuyện gì, lão rất tốt, không bị gì hết.” Kỳ Túy nhỏ giọng nói sát bên tai Vu Dương, “Không nhớ rõ thì không nói ra, hiểu không?”

Vu Dương sững sờ gật đầu.

Kỳ Túy cùng Hạ Tiểu Húc bên cạnh Vu Dương.

Kỳ Túy ở ngay hiện trường, Hạ Tiểu Húc lại nói dối tự nhận mình biết nội tình, miễn cưỡng chen vào.

“Chuyện này sẽ áp xuống, tin tôi.” Hạ Tiểu Húc thu hồi giọng điệu tức giận của các bà mẹ, nhỏ giọng nghiêm mặt nói, “Chúng ta chiếm lý hơn, sẽ không có chuyện gì, nếu có chuyện gì thì các cậu cứ đẩy hết lên người tôi, để tôi ra mặt nói chuyện với họ, nên hai cậu không cần nhúng tay vào, đời này ông đây chỉ dựa vào hai cậu để phát tài, còn không để ông đây làm chút chuyện, đừng bôi đen bản thân, đặc biệt là cậu đó, Youth, danh dự của cậu rất đáng giá, nghe rõ chưa?”

Vu Dương hít sâu một hơi, không lên tiếng.

Ngoại trừ vừa nãy thất thủ bóp cổ Hứa Đại Vĩ ra, thì Vu Dương không làm ra bất kỳ chuyện gì sẽ liên lụy đến bản thân.

Trời mới biết những ngày qua làm sao mà cậu nhẫn nhịn được.

Bao nhiêu lần, Vu Dương rất muốn gọi Hứa Đại Vĩ ra, khởi động xe đâm chết lão, hoặc đánh chết lão, dùng tay bóp chết lão…

Vu Dương hiện giờ vẫn còn hoảng hốt, ảo giác không ngừng lướt qua trước mắt, giống như cậu đã giết chết Hứa Đại Vĩ.

Nếu như thật sự có không gian song song tồn tại, nếu như Vu Dương không gặp phải Kỳ Túy, nội dung vở kịch có lẽ sẽ trình diễn như vậy.

Người ngược đãi mình từ nhỏ xuất hiện, lão không sám hối, trái lại còn uy hiếp Vu Dương đòi tiền.

Lão dám xuất hiện chính là đang tìm chết.

Vu Dương sẽ giết Hứa Đại Vĩ, sau đó bị bắt đền tội.

Đây mới là chuyện Vu Dương từ nhỏ lăn lộn ở quán net làm ra.

Nhưng trong thời không này, ngay từ lúc bắt đầu, lúc mà Vu Dương chuyển tiền lần đầu, đã từ bỏ cơ hội tự tay xử quyết tên cặn bã này.

Cậu nuốt giận vào bụng đọ sức cùng Hứa Đại Vĩ.

Vì muốn lưu lại càng nhiều chứng cứ, mà nín nhịn cơn buồn nôn liên hệ nhiều lần với Hứa Đại Vĩ,

Thậm chí bởi vì không hiểu từng chi tiết nhỏ về pháp lý, chỉ lo lần này không nhốt được Hứa Đại Vĩ tới mọt gông, mà phải cúi đầu tới tìm Kỳ Túy vay tiền.

Ngay cả Hạ Tiểu Húc cũng phải thầm kinh ngạc, cảm thấy khó mà tin nổi, không thể tin được là Vu Dương có thể chịu hạ mình.

Vu Dương ngước mắt, nhìn qua lớp cửa sổ thủy tinh, nhìn Kỳ Túy ở ngoài đó đang gọi điện thoại đến các mối quan hệ.

Kỳ Túy như có cảm giác, xoay đầu lại.

Kỳ Túy che điện thoại, nói vài chữ với Vu Dương.

Cách một mặt tường, cái gì Vu Dương cũng không nghe thấy, nhưng nhìn khẩu ngữ, Vu Dương nhận ra.

Kỳ Túy nói chính là: Em yên tâm.

Vu Dương cụp mắt, nước mắt đột nhiên chảy xuống.

Em có thể chịu đựng bóng tối nếu như chưa bao giờ được nhìn thấy ánh sáng.(Nhưng giờ đây, khi mặt trời chiếu rọi lên sự tịch mịch của em chỉ càng khiến em trở nên chết lặng.)

Gặp được Kỳ Túy, gặp được HOG… Tuy mới chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nhưng Vu Dương đã thay đổi.

Cậu không nỡ chết.

Vu Dương vùi đầu vào trong cánh tay, ngột ngạt nghẹn ngào.

Cậu từ bỏ.

Thời gian dài dằng dặc sau này, cậu sẽ không hối hận khi không thể tự tay xử quyết tên gia súc kia.

Nếu như hết thảy cực khổ đều có ý nghĩa, mấy năm trằn trọc sống tạm bợ kia, có lẽ là vì tích góp cho đủ vận may, để cậu gặp được cột sáng là anh.

“Không thành vấn đề chứ?” Hạ Tiểu Húc tính toán cùng Kỳ Túy, “Lão kia… Sẽ không bị thương gì chứ? Cứ nói là tôi bóp đi, dù gì cũng ít ai biết tôi, nói ra nói vào một hồi, coi như tôi ngắm phong cảnh.”

“Không cần.” Kỳ Túy lắc đầu, “Hơn nữa cũng không lộ ra, liên hệ được rồi, sẽ không đăng báo, cũng sẽ không có truyền thông biết, hơn nữa…Cũng chẳng bị thương gì lớn, muốn nghiệm thương thật cũng không sợ.”

Ngọn lửa trong lòng Hạ Tiểu Húc dấy lên, hung ác nói tiếp: “Lão có bản lĩnh thì cứ để lão nghiệm, đừng nói là không bị gì, dù có bị chỗ nào thật, tôi cũng có thể khiến lão không nghiệm ra được gì.”

“Chớ có nhiều chuyện.” Kỳ Túy nhìn bóng lưng Vu Dương, lạnh nhạt nói, “Đừng giày xéo tâm ý của em ấy… Chuyện này có thể xử lý tốt.”

Hạ Tiểu Húc cười gằn: “Nhất định có thể mà, lừa gạt chiếm đoạt tới ba triệu, cảnh sát còn phải kinh ngạc, vụ án lớn như vậy… Vu Dương thông minh, biết làm lớn chuyện này, vừa nãy tôi hỏi thăm, lão già này đã tiêu hết mười mấy vạn rồi, xem thử tôi có tố cáo lão quy thiên luôn trong tù luôn không…”

Kỳ Túy trầm mặc chốc lát, “Năm mươi bốn tuổi…”

“Chọn cho lão một ngục giam thật ‘tốt’.” Hạ Tiểu Húc lạnh lùng nói, “Có thể đưa ma vững vàng, yên tâm, tương lai ông đây sẽ tặng cho lão một bộ quan tài thật tốt, khẳng định sẽ sắp xếp cho lão ổn thỏa hết mức có thể.”

Kỳ Túy không nhiều lời.

Hứa Đại Vĩ ắt là phải ăn cơm tù, nhân chứng vật chứng đều có, thông tin ghi chép có, ghi chép chuyển khoản có, tiền mặt ngày hôm nay bị tóm hiện hành cũng có, căn bản không cần bọn họ làm cái gì, vì Vu Dương đã an bài xong toàn bộ.

Mà bối cảnh mục đích gây án đều rõ ràng, cảnh sát chỉ điều tra sơ qua cũng rõ về quá khứ của Vu Dương.

Vu Dương che giấu tuổi thơ đã lâu, trong quá trình tra hỏi về Hứa Đại Vĩ, từng điểm từng điểm, toàn bày ra ở trước mặt team HOG.

Vu Dương vì không để cho Hứa Đại Vĩ có khả năng biện giải, biết gì đều nói hết không hề giấu diếm.

Cậu bày ra từng vết thương đã lành sẹo, phân tích, phán xét.

Mấy người team HOG khác cũng theo tới, Bốc Na Na cắn răng kẽo kẹt, hối hận vì mình ngủ quá say, tại sao lại ra muộn như vậy, tại sao không ở trước lúc cảnh sát đến đánh cho tên gia súc mấy đấm.

Mặt Lại Hoa âm trầm, liên hệ tới các mối quan hệ, chuẩn bị ‘an bài thật kĩ’ cho Hứa Đại Vĩ.

Lão Khải vẫn tính là bình tĩnh nhất, hắn ngăn mọi người lại, “Đừng quá kích động, cũng đừng biểu hiện căm phẫn quá… Youth không muốn để cho chúng ta biết.”

Bốc Na Na tức giận tới đau phổi, “Tên cặn bã này, lão còn là người à? Ôi chết mất…tức chết tôi, hôm qua Vu Dương còn tìm rôi vay tiền, tôi còn đùa cậu ấy, tôi tưởng cậu ấy muốn cho đội trưởng bất ngờ gì đó, mà…mà sao cậu ấy không biết mà tìm chúng ta thương lượng?!”

Lại Hoa lạnh lùng nói: “Cậu bảo cậu ấy thương lượng kiểu gì?”

“Nói cho các cậu biết, trước đây cậu ấy thảm cỡ nào?”

“Hay là cầu các cậu giúp dỡ, diệt trừ bố dượng trước đây?”

“Đó là chuyện của chính cậu ấy, đã trưởng thành rồi, đã là người đàn ông rồi.” Lại Hoa vuốt mũi một cái, thấp giọng nói, “Cậu ấy muốn đích thân xử lý, tự mình xử lý tên súc sinh kia.”

Từ nhỏ đến lớn sống trong an bình, con mắt Tân Ba đỏ chót, khó có thể tưởng tượng, làm sao trên thế giới này còn có loại người như thế.

“Đều tỉnh táo lại, con đường sau này của Youth còn dài, chuyện này qua được thì cứ cho qua.” Lão Khải lo lắng nhất vẫn là Vu Dương sẽ bị ảnh hưởng, “Cũng còn may là lão già kia cái gì cũng không hiểu, không gây sóng gió gì trên mạng, nên giờ không ai biết gì, cảnh sát ở đây cũng không biết chúng ta làm cái gì, hai bên cơ bản đều muốn che giấu, Kỳ đội nói rồi, chuyện này phải ép xuống, mọi người đều bình tĩnh đi, những ngày tới đừng nói luyên thuyên gì cả.”

Bốc Na Na giận tím mặt, tức tới cháy đầu: “Đương nhiên.”

Không giống với thành viên khác, Kỳ Túy từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh.

Kỳ Túy tự ngược nghe Vu Dương thuật lại tuổi thơ bị ngược đãi thế nào, nghe không sót một chữ, giống như muốn khắc vào lòng.

Kỳ Túy nhớ về một năm trước, cái ngày mà anh đẩy Vu Dương ra rồi đi thẳng không hề quay đầu lại.

Lúc đó Vu Dương đã nghĩ thế nào?

Kỳ Túy như mất hồn lầm bầm lầu bầu: Sao mày nhẫn tâm như vậy.

Vụ án rất đơn giản, không có điểm gì đáng ngờ, Vu Dương cũng bàn giao rõ ràng mọi chuyện, nên mau chóng được đưa ra.

Thiệp án này số tiền rất lớn, nên tiền bị Hứa Đại Vĩ chiếm đoạt nhất thời chưa thể trả lại, cũng may mọi người đều không thèm để ý tới việc này, Hạ Tiểu Húc tự xưng là ông chủ kiêm họ hàng xa của Vu Dương, lưu lại xử lý chuyện còn lại giúp cậu.

Hạ Tiểu Húc luôn luôn ra tay tâm độc với người ngoài, tất cả mọi người yên tâm, đón Vu Dương trở về căn cứ.

Dọc theo đường đi, không ai dám nói chuyện với Vu Dương.

Xuống xe, tiến vào cửa lớn căn cứ, đi thẳng tới cầu thang, Vu Dương mới hoảng hốt nhận ra, cậu sống lại rồi.

“Xin… Xin lỗi.” Hầu kết Vu Dương khẽ động, “Tôi…”

“Cho cậu nghỉ ba ngày.” Lại Hoa cướp lời nói trước Vu Dương, “Nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ đông nghĩ tây, vụ án đã có Hạ Tiểu Húc trông chừng cho cậu, lúc cần cậu thì chúng ta sẽ đưa cậu đi, chuyện khác cũng có khác người xử lý cho cậu.”

Lão Khải gật đầu: “Không có gì mà phải xin lỗi, chúng ta… Cũng có trách nhiệm, toàn kẻ ngu si, thế mà không phát hiện ra.”

Viền mắt Bốc Na Na đo đỏ: “Toàn bộ đội 1 có cậu là nhỏ nhất, chúng ta còn không chăm sóc cậu thật tốt được…”

Tân Ba cúi đầu lau nước mắt, không chịu được mà khóc lên.

“Những người còn lại nên gì thì làm cái đó.” Kỳ Túy nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay Vu Dương, “Anh đưa em về phòng.”

Khi Vu Dương ngồi ở trên ghế salon, thì mới thật sự cảm thấy, mình làm đến nơi đến chốn.

Kỳ Túy cầm lấy gậy bóng chày Vu Dương bị bỏ lại trên bàn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ Túy ném gậy qua một bên, ngồi vào trước mặt Vu Dương, hồi lâu mới nói: “Tại anh…”

“Không.”

Vu Dương ngước mắt, tận lực nhẫn nhịn, không cho nước mắt chảy xuống.

“Không có anh, thì hôm nay em khó mà về được.” Vu Dương nhìn Kỳ Túy, giọng nói nghẹn ngào, “Em không nỡ để anh…”

Viền mắt Kỳ Túy trong nháy mắt đỏ lên.

“Tại anh.” Kỳ Túy hít sâu một hơi, vốn không muốn vào lúc này nói ra câu này, nhưng anh quá lo lắng, chỉ có thể nói, “Nhưng lần này là một lần cuối cùng.”

Kỳ Túy nhìn Vu Dương: “Cục cưng nhỏ, anh thích một người không dễ dàng, đừng dằn vặt anh.”

Vu Dương nghĩ cũng biết Kỳ Túy lúc sáng sớm đột nhiên nhận được tin nhắn của cậu thì bất an cỡ nào, cậu hổ thẹn nhìn Kỳ Túy, yết hầu hoàn toàn bị kẹp lại, một câu cũng không nói được.

“Nếu lại có chuyện, tìm anh thương lượng.” Kỳ Túy giơ tay đỡ cằm Vu Dương, nở nụ cười, “Chúng ta đã là một đôi rồi mà.”

Vu Dương ngột ngạt nghẹn ngào, dùng sức gật đầu.

“Còn có…” Kỳ Túy thở ra một hơi: “Chuyện này gây huyên náo lớn, mọi người đều bị sợ, cũng xem là phạm trái luật nghiêm trọng, đừng trách anh, không xử phạt em là không được.”

Vu Dương vẫn gật đầu.

Chỉ cần có thể ở lại chỗ này, Vu Dương bị phạt cũng không thấy gì.

“Trước đây anh đã cảnh cáo em, không được tùy tiện động tới tiền, xem ra em không coi đây là chuyện lớn.” Kỳ Túy nhìn Vu Dương, lạnh nhạt nói, “Từ hôm nay trở đi, hết thảy tiền lương, tiền thưởng, tiền làm đại diện… Toàn bộ do anh bảo quản.”

Vu Dương ngậm lấy lệ gật đầu, Kỳ Túy nói cái gì thì là cái đó, phạt cậu thế nào cậu cũng đồng ý.

“Bảo quản tới khi nào… Thì phải xem em biểu hiện.”

“Mỗi tháng anh sẽ xét theo tình hình mà đưa tiền tiêu vặt cho em, tạm định một tháng 10 ngàn, cần thêm thì tới tìm anh, chỉ cần không phải chuyện trái pháp luật, anh sẽ đưa em… Bao nhiêu đều cho.”

“Tiền của em, anh sẽ dựa theo lãi xuất cao nhất trên thị trường, đến lúc em cần, cả gốc lẫn lãi sẽ đưa hết cho em.”

“Sau này…” Kỳ Túy nhẹ nhàng nắm chặt tay Vu Dương, nhẹ giọng nói, “Nếu giao tất cả tiền cho anh bảo quản, thì tiền mỗi tháng cho mẹ và em trai em… Cũng sẽ lấy từ chỗ anh.”

Vu Dương ngẩng phắt đầu lên.

Vu Dương hiểu ra, Kỳ Túy không phạt cậu, mà Kỳ Túy là…

“Mỗi tháng mấy ngàn, không cho nhiều, không cho ít, có gì xảy ra, anh cũng sẽ xử lý.” Kỳ Túy ôn nhu nhìn Vu Dương, “Sau này em cũng không cần liên lạc với bà nữa, để anh là được.”

Vu Dương chịu khổ nửa ngày giờ đây nước mắt cứ như vỡ đê mà chảy ra.

Gông cùm xiềng xích mọi lúc mọi nơi đeo bám nhiều năm qua trong lòng Vu Dương thoáng chốc bị dỡ xuống, Vu Dương suy sụp ngồi quỳ xuống sàn nhà, chôn mặt vào lòng bàn tay Kỳ Túy, gào khóc.

“Quên hết đi, những người này sau này sẽ không liên quan gì với em nữa.” Kỳ Túy nhẹ nhàng sờ sờ tóc Vu Dương, “Có anh ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.