Kỳ Túy hỏi xong rồi mở mục Trực tiếp ra, trên đó hiện đã có tới 8 triệu người xem, bình luận bay lên liên tục, nổ tung đúng như dự đoán.
“A a a a a a a a a a a…”
“Cái này nghĩa là sao?!!!!!!!!!”
“Youth này đúng là tiểu Dương thần tui biết phải không? Có đúng không? Cậu ấy gia nhập HOG à?”
“Ha ha ha ha ha ha ha quả nhiên HOG các người nhìn giá trị nhan sắc để ký hợp đồng?”
“A a a a a a tại sao anh chàng người Đức lại hỏi thế hả? Có cái gì tui không biết ở đây sao?”
“Youth là ai? Vì sao cậu ta lại thích Kỳ thần?”
“Ơ có chỗ không đúng thì phải? tuy tui chỉ học tiếng Đức hơn nửa năm, nhưng sao tui thấy Kỳ thần phiên dịch có hơi là lạ?”
“Nghe không hiểu, nhưng chồng tui nói tiếng Đức rất dễ nghe!”
“Ha ha ha ha ha lão lưu manh Kỳ Túy tưởng ai cũng không nghe hiểu à? Diễn đạt đấy ha ha ha ha ha.”
“Hôm nay Kỳ thần sao vậy, a a a a a a báo cảnh sát anh ý chọc ghẹo tui!!!”
“Người hiểu tiếng bày tỏ sắp điên rồi, ba Kỳ, là ba thả thính hay do tui không giữ nổi đao mà lắm chuyện?”
Người xem Trực tiếp rất nhiều, chắc chắn sẽ có người biết tiếng Đức, chưa kể mỗi lần Kỳ Túy trực tiếp đều có bản lưu giữ, cho dù mọi người hiện giờ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thông qua người phiên dịch sẽ biết hết.
Kỳ Túy quanh năm bị chĩa búa rìu dư luận vào người, cũng chẳng thèm để ý, Vu Dương bây giờ nghe không hiểu là được.
Quả thật Vu Dương không hiểu, thậm chí còn không phân biệt được người nước ngoài kia nói tiếng Anh hay là tiếng Đức.
Phòng huấn luyện lầu 1, đầu ngón tay Vu Dương lạnh cả lên, tim cũng đập không ngừng.
Trong màn hình game, Youth như con gà mới chơi game, đứng lộ người ở cửa sổ, ngơ ngác không nhúc nhích.
Cậu phải nói gì?
Cậu nghĩ không biết câu tiếp theo có phải Kỳ Túy sẽ hỏi: Có phải cậu nghiện bị coi thường rồi đúng không, còn muốn dùng cách cũ để anh tiếp tục chăm sóc cậu ở HOG?
“Không phải miễn cưỡng theo tôi chơi đùa loại này.”
Đây là câu nói cuối cùng mà một năm trước Kỳ Túy nói với cậu.
Sau khi Kỳ Túy đi, Vu Dương đã tìm cách khôi phục dữ liệu điện thoại, tìm được phương thức liên lạc của Kỳ Túy.
Cậu cũng thử liên lạc với Kỳ Túy, nhưng tin nhắn gửi đi không có hồi âm.
Qua hơn nửa năm Vu Dương mới hiểu ra, liên lạc với Kỳ Túy cũng vô dụng, chuyện lần trước là do cậu không giải thích rõ ràng.
Vu Dương cắn chặt răng, nếu giờ mà cậu nói láo…
Phòng huấn luyện lầu 3, Kỳ Túy tắt thông báo bình luận, quya trở lại trò chơi…Micro bên cạnh ID Vu Dương trước sau vẫn không sáng.
Ở Trực tiếp, bình luận đã bay kín màn hình, nhưng bên trong game lại lặng ngắt như tờ.
Trong game, khu an toàn đã bắt đầu thu nhỏ dần, anh chàng người Đức hình như đã cảm thấy bầu không khí kì lạ, gã dò hỏi: ” “Wohin gehen wir” (chúng ta đi đâu giờ?)
Kỳ Túy run lên một cái, kéo bàn phím lại: “Tôi cũng không rành tiếng Đức lắm, có chỗ sẽ không phiên dịch đúng, gã nói…”
“Thích.”
Trong game, loa đồng sau ID HOG-Youth lóe lên một cái.
Phòng huấn luyện lầu 1, viền mắt Vu Dương đỏ lên, cậu cúi người ném mấy linh kiên dư thừa, đeo kính lên, bấm ống ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ Kỳ Túy chê cười.
Đến đội tuyển HOG, Vu Dương đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Cậu từng nghe nói, ở trong team Kỳ Túy là người độc đoán, cậu gia nhập HOG, cũng sớm làm tốt chuẩn bị bị Kỳ Túy chỉnh.
Cậu cũng không sợ Kỳ Túy bắt nạt.
Môi Vu Dương hơi run, mạnh mồm trầm giọng lặp lại: “Thích.”
Nói xong quay mặt qua cọ cọ vào bả vai mình.
“Má tui ơi a a a a a a a a a…”
“Ha ha ha ha ha ha đây là lần đầu tiên tui nghe thấy giọng Youth, giọng tiểu chó săn này tui rất thích!”
“Thế này là sao hả?!”
“Hôm nay HOG liên hoan à? Uống nhiều quá rồi?”
“Bình tĩnh nào, người chơi PUBG ai mà không thích Kỳ thần? Các ngươi đang kích động cái gì vậy?”
“A a a a a tui sinh không đúng thời a a a a trời mới biết lúc còn ở Chén lửa tui đã ship hai người họ! Có ai biết Kỳ Túy từng là chỉ đạo Youth năm đó không?”
Phòng huấn luyện lầu 3, khóe miệng Kỳ Túy từ từ cong lên.
Kỳ Túy ho một cái, giơ tay đẩy tai nghe, mở bản đồ cắm một tiêu đỏ ở một chỗ, trong giọng nói khó nhận ra còn mang theo ý cười: “Dort, das rote Zeichen.” (Đây, khu vực cắm tiêu đỏ.)
Anh chàng người Đức đáp ứng, một bạn cùng đội trước sau vẫn tắt micro tìm xe chạy tới đón ba người, bốn người chạy trên một chiếc xe, chạy đến chỗ khu nhà trong khu vực an toàn mà Kỳ Túy đánh dấu mới bắt đầu chia trang bị.
Kỳ Túy rất tự nhiên cầm AWM, vị trí Kỳ Túy dự đoán rất tốt, vòng bo thứ 2 vẫn quét ở chỗ này, nên họ không phải chạy tránh độc, tiếp tục núp lùm ở trong vòng bo, bốn người mỗi người một hướng, chờ vòng bo đổi hướng.
Kỳ Túy thủ ở lầu 2, anh bấm ống ngắm, quét tới Youth đứng phía sau anh.
Nhân vật trong game của Vu Dương do dự từ từ đến gần Kỳ Túy, thả xuống dưới chân Kỳ Túy một hòm chữa bệnh.[1]
Hòm chữ bệnh, là dược phẩm duy nhất trong game có thể hồi phục HP nhân vật 100%, được xem là thần dược hiếm gặp.
Một năm trước, Vu Dương cũng từng làm vậy, đưa kem mà chủ sự đem tới mỗi ngày đến cho anh.
Kỳ Tùy cũng không quá thích kem, Haagen-Dazs đối với anh mà nói cũng không quá thèm.
Nhưng anh biết, Vu Dương rất thích.
Vu Dương thấy ngon, mới để lại cho anh.
Kỳ Túy thở nhẹ ra một hơi, mở micro: “Cậu không muốn?”
Vu Dương cũng không biết Kỳ Túy đang phát Trực tiếp, dường như đang sợ hai người lạ cùng đội nghe thấy, thấp giọng nói nhanh: “Anh dùng đi.”
Nói xong Vu Dương lại thả xuống hai bình thuốc giảm đau[2], sau đó xoay người xuống lầu, tiếp tục đi đến chỗ cậu được chỉ định.
Trong lòng Kỳ Túy ngũ vị tạp trần, không chọc ghẹo nữa, Vu Dương cũng không mở micro, trận này có hai người họ, ăn gà [3]cũng không quá bất ngờ.
Anh chàng người Đức lưu luyến nói một câu: “Sehr glücklich, Sie zu treffen! (có thể gặp được các cậu, tui rất vui!)
Kỳ Túy mỉm cười, trước khi thoát game mới nói thật từ đáy lòng: “China und Deutschland Freundschaft für immer.” (Trung Đức hữu nghị trường tồn.)
Bởi vì ngẫu nhiên tổ đội, sau khi thoát trận đấu, ở chế độ chờ thế giới chỉ có một mình Kỳ Túy.
Ở trợ lý Trực tiếp, bình luận điên cuồng bay lên tới tấp, Kỳ Túy không thấy, chỉ nhìn chằm chằm nhân vật trong game của mình mà xuất thần, một lúc sau mới lạnh nhạt nói: “Hôm nay phát tới đây thôi, mọi người ngủ ngon.”
Nói xong thi tắt Trực tiếp, tháo tai nghe xuống.
Phòng huấn luyện lầu 1, Vu Dương cũng thất thần nửa ngày, mãi đến khi nhịp tim đập bình thường lại, mới do dự mở lại trò chơi, nhập ID Kỳ Túy, gửi qua một tin thêm bạn tốt.
Vu Dương đợi gần nửa giờ, vẫn không thấy Kỳ Túy trả lời.
Vu Dương xoa xoa mặt, nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong trận vừa nãy, tự nghĩ bản thân sao lại ngu ngốc đến vậy, nếu là người đầu óc bình thường khẳng định sẽ nghĩ cậu đang trăm phương nghìn kế lấy lòng Kỳ Túy.
Kỳ Túy không ngay mặt chê cười cậu, chắc là do sợ người lạ nhận ra cậu.
Kỳ Tuy quá tốt…Không ngay ở trước mặt hai người lạ kia làm cậu khó xử.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, Kỳ Túy không chỉnh cậu, thì cũng phải hận không thể phân rõ giới hạn với cậu mới đúng, có lẽ là…xem thường và châm chọc.
Vu Dương buồn bực phiền lòng, tháo tai nghe xuống rồi đứng dậy, tính đi rửa mặt một cái.
Vu Dương ra khỏi phòng huấn luyện lầu 1, bước chân dừng lại.
Nửa đêm, trong hành lang lầu 1 không hề có ai, chỉ mở vài bóng đèn mờ, ở đầu một hành lang khác, vóc người Kỳ Túy cao gầy mặc áo đội dựa vào vách tường, cầm trong tay một tuýp thuốc mỡ trị bỏng.
Kỳ Túy nhìn Vu Dương, giọng điệu lãnh đạm: “Tay có đau không?”
___________________
Đọc tiếp chương 5 >
[1] hòm chữa bệnh (med kit) Hồi phục máu 100%, mất 10 giây để hồi phục
[2] thuốc giảm đau: Tăng 60% khả năng phục hồi, có người nói rằng nó còn có thể giảm sát thương nhận vào.
[3] ăn cơm gà: thường khi chơi game người nào chơi kém bị gọi là gà.
Nhưng ở trong PUBG thì mỗi khi thắng trận sẽ hiện một dòng chữ “Winner Winner Chicken Dinner” như một sự chứng nhận cho chiến thắng của bản thân. Khi dịch sang tiếng Việt, nó không còn được giữ nguyên ý nghĩa, nhưng game thủ Việt vẫn coi “Cơm Gà” là một biểu tượng của chiến thắng trong PUBG.