Vu Dương lại hút một điếu thuốc.
Lâu lâu còn nôn nóng nhìn điện thoại.
Nếu như bình thường, Vu Dương không đến nỗi nhạy cảm như vậy.
Từ sau khi hai người hòa hảo thì Kỳ Túy vẫn đối xử với Vu Dương rất tốt, tuy mỗi ngày đều rất bận, có lúc một ngày còn không thể nói được mấy câu với nhau, nhưng Kỳ Túy luôn có thể dùng phương thức của anh để Vu Dương cảm nhận được sự yêu thương từ anh.
Vu Dương sống đến bây giờ, hơn nửa năm nay, là quãng thời gian an bình nhất dễ chịu nhất của cậu.
Vốn Vu Dương phải càng ngày càng yên tâm, nhưng ở bữa tiệc hôm nay Kỳ Túy kể câu “Chuyện cười” kia, làm Vu Dương nhớ tới quá nhiều chuyện lúc trước.
Nhớ lại mối tình đầu ngắn ngủi giữa hai người, nhớ lại quãng thời gian hỗn độn hồn vía lên mây sau chia tay, nhớ lại nhiều lần mình tìm cách liên hệ Kỳ Túy, tháng ngày khổ sở không có kết quả.
Vu Dương vẫn cho rằng người không bỏ xuống được chỉ có mình cậu.
Vu Dương cầm điện thoại tình nhân với Kỳ Túy, yên lặng chờ.
Cậu không muốn mình quá bị động.
Kỳ Túy tốt như vậy, nên Vu Dương muốn yêu anh hết mức có thể, muốn dỗ anh vui, khắc khổ huấn luyện ra sức thi đấu đó là việc cậu phải làm, còn lúc riêng tư… Vu Dương muốn bản thân chủ động nhiều hơn, đối tốt với Kỳ Túy nhiều hơn.
Chỉ tiếc Vu Dương kinh nghiệm có hạn, phương pháp chỉ một, thời gian trôi qua một năm, biện pháp hay nhất vẫn là trò này.
Vu Dương gảy gảy bụi thuốc.
Lần trước lúc chia tay… Vu Dương cũng gửi tin nhắn thế này cho Kỳ Túy.
Vu Dương nhìn bức ảnh mình vừa tự chụp, lỗ tai hồng hồng, duỗi tay cầm lấy điều khiển điều hòa, chỉnh nhiệt độ xuống thấp hai độ.
Vu Dương hút xong một điếu thuốc, mà Kỳ Túy vẫn chưa nhắn lại.
Vu Dương đoán là Kỳ Túy ngủ rồi, vừa định gửi thêm tin nhắn chúc ngủ ngon cho Kỳ Túy, thì điện thoại Vu Dương rung lên.
Vu Dương nhanh chóng vội vã dụi điếu thuốc xuống gạt tàn, mở khóa xem tin nhắn.
Drunk: Mai không dậy sớm được không?
Vu Dương vốn tưởng là khi Kỳ Túy nhìn thấy bức ảnh sẽ trêu chọc vài câu, nói hạ lưu hai ba câu, lại không rõ vì sao Kỳ Túy đột nhiên hỏi cái này, cũng không hiểu Kỳ Túy có ý gì, nhưng trái tim cậu lại đập loạn, Vu Dương gõ chữ ——
Youth: Tại… Tại sao?
Drunk: Nếu như em đồng ý mai không dậy sớm, anh sẽ qua ngay.
Vu Dương nhiều lần nhìn tin nhắn Kỳ Túy gửi tới, hầu kết nhúc nhích một chút, gõ chữ ——
Youth: Anh tới đây? Anh… Anh tới em vẫn dậy sớm được, thật đó, không làm lỡ huấn luyện ngày mai, vì em cũng không thích ngủ! Em có thể không ngủ…
Drunk: Có đồng ý hay không? Không đồng ý thì anh không qua.
Vu Dương cụp mắt, qua mấy giây…
Youth: Đồng ý, mà anh đừng qua.
Kỳ Túy không đáp lại.
Hai phút sau, cửa ký túc xá Vu Dương vang lên.
Vu Dương hết sức trấn định ra mở cửa, còn chưa kịp nói là có chuyện gì đã bị Kỳ Túy xông tới áp vào tường.
Lần này Vu Dương càng nói không ra lời.
Kỳ Túy trở tay đóng sầm cửa lại, sau đó “Lạch cạch” tắt đèn trong phòng Vu Dương đi.
Gian phòng đen kịt một mảnh, trong lúc nhất thời còn nghe được cả tiếng kim rơi.
Kỳ Túy khẽ hỏi: “Cái gì mà gọi là ‘Còn’ thích xem sao?”
Trong bóng tối, Vu Dương không nhìn thấy vẻ mặt Kỳ Túy, bất ngờ kh Kỳ Túy lại hỏi cái này trước, đầu loạn hết lên, “Là…Không phải trước đây anh từng nói… Trước đây anh nói, muốn xem, nên…”
Kỳ Túy lại trầm giọng nói: “Em gửi qua cho anh?”
Vu Dương sửng sốt một chút, sau một lát gật đầu, “Gửi qua…”
Kỳ Túy mơ hồ nhớ rõ gì đó, tiếp tục ép hỏi: “Lúc nào?”
Vu Dương quẫn bách cười gượng.
Vu Dương không ngờ Kỳ Túy lại nhạy cảm như vậy, rõ là trước đây Kỳ Túy muốn cậu chụp nó, giờ cậu gửi qua, không được bình thường lắm sao…
Sau khi chia tay chụp bức lõa thể gửi đi như vậy…chuyện kiểu này… Vu Dương bây giờ đôi lúc nghĩ tới còn cảm thấy xấu hổ.
Quá tiện sao…
Kỳ Túy thì cứ khăng khăng anh đã bỏ qua gì đó, tay ấn mạnh vai Vu Dương, “Lúc nào?”
“Anh…” Vu Dương lúng túng nói, “Sau khi anh đi.”
Kỳ Túy trầm mặc, một lát sau lại nói: “Lúc anh đi Bắc Mĩ thi đấu?”
Vu Dương gật đầu.
Kỳ Túy nắm quyền, một lát vẫn không nói gì.
“Bức ảnh kia…” Kỳ Túy cụp mắt, nhỏ giọng khó nhọc nói, “Vẫn không nằm trong điện thoại, ba tháng... Anh cài đặt hết lại, không nhận được tin nhắn… Đã sớm không còn.”
Vu Dương lúng túng lại chật vật nói: “Đúng, đúng…”
Nhưng khi đó Vu Dương không biết.
Cậu chỉ biết là Kỳ Túy không trả lời cậu mà thôi.
Trong lòng Kỳ Túy ngũ vị tạp trần.
Sau khi về nước, tay phải Kỳ Túy càng lúc nghiêm trọng, Kỳ Túy chung quanh cầu thầy, trong vòng một tháng bay tới bay lui mười mấy bệnh viện, lúc đó Kỳ Túy còn buồn bực mất tập trung, điện thoại thì mở không ra, nên Vu Dương có muốn liên hệ với anh, cũng không thể liên hệ được.
Nếu không phải Vu Dương liều lĩnh đến HOG…
Kỳ Túy nhắm mắt lại, yết hầu thật giống như bị người bóp, một câu cũng không nói ra được.
Vu Dương cảm giác được Kỳ Túy hô hấp biến hóa, cậu mím mím môi, “Cũng không có gì, dù gì…nhất định em sẽ lại đi tìm anh.”
Vu Dương khẽ nói: “Anh cũng không quên em mà? Em nhất định… A.”
Kỳ Túy giơ cằm Vu Dương lên, cúi đầu hôn lên trên môi Vu Dương.
Con mắt Vu Dương lập tức trợn to.
Tay phải Kỳ Túy đặt sau ót Vu Dương, nhẹ nhàng cầm lấy tóc của cậu, hơi dùng lực, ép Vu Dương ngẩng đầu.
Vu Dương căng thẳng quá mức, bất giác hé môi, Kỳ Túy tức khắc công thành đoạt đất.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Kỳ Túy nhẹ nhàng thả Vu Dương ra.
Vu Dương hư thoát dựa vào tường, lồng ngực chập trùng lên xuống.
Vu Dương đột nhiên rõ ràng vì sao Kỳ Túy cứ muốn cậu hứa ngày mai không được dậy sớm.
Bị anh hôn thế này…lát nữa có thể ngủ được hay không cũng chưa chắc được.
Vu Dương muốn hoãn hơi một lúc.
Nhưng Kỳ Túy không định buông tha cho cậu.
Kỳ Túy mở đèn.
Kỳ Túy sợ Vu Dương phát bệnh, anh nhìn kỹ vẻ mặt Vu Dươn, nhỏ giọng hỏi, “Có cảm thấy khó thở không? Nôn nóng không? Có hay đau đầu theo phản xạ không?”
Kỳ Túy trầm giọng nói, “Có khó chịu không?”
Vu Dương hít sâu, lắc lắc đầu.
Thật ra Vu Dương vẫn có chút lo lắng, cậu hô hấp không quá bình thường, Kỳ Túy không hôn cậu nữa, mà chỉ nhỏ giọng nói chuyện với cậu.
“Chụp bức ảnh ở chỗ nào?” Kỳ Túy nhỏ giọng hỏi, “Trên giường? Kéo rèm cửa sổ vào à?”
Vu Dương hoảng thần, nói: “Rồi… Kéo lên.”
“Bức ảnh lần trước gửi qua cho anh…” Một lát sau, Kỳ Túy hỏi, “Cũng đẹp như vậy?”
Vu Dương lại đỏ mặt.
“Lần trước…” Sau một lúc Vu Dương mới khẽ nói, “Lần trước mặc là quần lót tứ giác.”
Kỳ Túy hỏi, “Cũng kéo lên dựa vào đó?”
Vu Dương quẫn bách gật đầu.
Kỳ Túy phức tạp nhìn Vu Dương, nhớ tới chuyện lúc trước mã vẫn canh cánh trong lòng, “Sao em… ngốc vậy hả?”
“Lúc đó đã chia tay, em gửi ảnh cho anh nắm được thóp, không sợ anh lấy bức ảnh ra uy hiếp em?” Kỳ Túy thấp giọng nói, “Sao lại không đề phòng thế hả?”
Vu Dương bậm bậm môi, lầm bầm lầu bầu, “Anh mà uy hiếp em thật thì tốt rồi…”
Kỳ Túy nhíu mày.
Vu Dương khô khan nói: “Uy hiếp em… Cùng anh hòa hảo, không phải sao?”
Kỳ Túy không thể nhịn được nữa, cúi đầu cắn căn môi Vu Dương.
“Anh không phải loại người như vậy.” Vu Dương liếm liếm môi bị đau, “Em ước gì có nhược điểm cho anh… Anh cho là em đùa giỡn anh, nhưng không trả thù em, sau đó ban tổ chức Chén Lửa có thêm hoạt động mới, còn liên hệ lại với em…”
“Em từng nghĩ anh có nói gì với bọn họ không, nghĩ để bọn họ làm khó dễ em, nhưng… Không có.”
“Sau đó em làm cái gì cũng rất thuận…”
“Không ai ngáng chân em…”
Vu Dương ngẩng đầu nhìn Kỳ Túy: “Càng không bị anh hại, lại càng muốn anh, em càng cảm thấy… không thể cứ thế mà quên.”
Nên Vu Dương mới gia nhập HOG, tới hôm nay thành đội trưởng nơi này.
Kỳ Túy hít sâu, không thể trách mình, là Vu Dương sống chết đùa giỡn anh.
Kỳ Túy giơ cằm Vu Dương lên, trầm giọng nói: “Há mồm.”
Kỳ Túy hôn sâu Vu Dương.
Một lúc lâu mới thả ra.
Mặt Vu Dương đã hồng thấu, nhưng hô hấp cũng không gấp gáp, cậu cúi đầu, trong đầu tất cả đều là hình ảnh vừa nãy, tim đập quá nhanh, lại khẩn trương, theo bản năng… nuốt xuống
Khóe miệng Kỳ Túy hơi cong lên.
Mỗi một hành động mờ ám của Vu Dương, chiếu hết vào trong con ngươi Kỳ Túy.
“Cục cưng.” Kỳ Túy nhìn thẳng hai mắt Vu Dương, nhỏ giọng hỏi, “Em vừa nuốt xuống cái gì?”
Vu Dương run lên, nào có cái gì?
Vu Dương nhìn đôi môi Kỳ Túy thật mỏng, nhớ lại nụ hôn sâu vừa nãy, chớp mắt rõ ràng.
Mặt Vu Dương đỏ muốn bốc khói.
Kỳ Túy bình tĩnh nhìn Vu Dương, nhất định muốn Vu Dương phải trả lời.
Vu Dương quả thực muốn đứng không được.
Vu Dương xin tha nhìn Kỳ Túy, “Đội trưởng…”
Kỳ Túy lại tắt đèn.
“Anh bây giờ nhìn không thấy, đừng xấu hổ.” Kỳ Túy nhỏ giọng nói, “Em nói nhỏ bên tai anh là được.”
Kỳ Túy mỉm cười: “Anh trai nhỏ, vừa nãy em nuốt cái gì xuống?”
Trong bóng tối, mặt Vu Dương đỏ muốn nhỏ máu, môi cậu giật giật, nói ở bên tai Kỳ Túy vài chữ.
Kỳ Túy còn chưa hài lòng, ép Vu Dương sửa lại mấy lần nói được từ thích hợp mới thả cậu ra.
Đêm đó, Kỳ Túy rời khỏi phòng Vu Dương ngay ở trước mặt Vu Dương, xóa sạch báo thức trong điện thoại của cậu.