Hạ Tiểu Húc không quản được ai, không khuyên được ai nên không còn cách nào, buồn bực nửa ngày, xuống lầu nói việc này ra với Lại Hoa.
Lại Hoa trầm mặc một lúc, lên lầu tìm Vu Dương nói chuyện.
Vu Dương đang đấu tập, Lại Hoa chờ cậu đánh xong rồi mới kêu cậu đi.
Trên sân thượng lầu 3, mỗi người ngậm một điếu thuốc, không ai nói gì.
Vu Dương chưa bao giờ gảy tàn thuốc vào bồn hoa, nên mỗi lần hút đều mang theo một cốc nước. Lại Hoa nhìn cậu bưng cốc giấy rồi gảy tàn thuốc vào, nhất thời không biết nói gì.
“Chỉ có cậu mới khuyên được cậu ta, cậu không khuyên thì thôi, mà còn quay ra giúp?” Lông mày Lại Hoa nhăn lại thành chữ xuyên, “Đầu óc cậu cũng có vấn đề rồi à? Không thấy bọn tôi cũng vì muốn tốt cho cậu ta sao?”
Vu Dương khẽ gật đầu: “Tôi biết, năm đó cha mẹ đội trưởng cũng vì muốn tốt cho anh ấy.”
Lại Hoa nghe xong đỏ cả trán lên, mờ hồ muốn nổi giận.
Nhưng Vu Dương không sợ Lại Hoa.
Vu Dương nhìn thẳng Lại Hoa, “Nếu lúc đó đội trưởng nghe lời họ, thì sẽ không có chuyện hôm nay.”
“Tôi không biết đội trưởng trải qua những gì, nhưng nếu như không đánh esports, mặc kệ sống thế nào cũng được…vậy có thoải mái hơn bây giờ không?” Vu Dương nhìn Lại Hoa, “Ngay cả anh ấy cũng không ngờ tới.”
Lại Hoa nghẹn lời, không biết phải nói gì.
“Lúc anh ấy kiên trì muốn làm phẫu thuật, tôi đã đoán được ngay.” Vu Dương rít một hơi thuốc, “Đừng dựa vào chuyện này mà trói buộc anh ấy…Anh ấy muốn chơi, tôi sẽ không cản.”
Lại Hoa không nói một lời, chỉ hút thuốc.
Thật lâu sau, Lại Hoa mới buồn bực nói: “Nếu không đánh được thì sao?”
“Vậy thì không lên sân, trước cứ để anh ấy thử huấn luyện một lần xem.” Vu Dương lại nói tiếp, “Hơn nữa cũng không phải ở dự bị…nói rồi, chỉ đang lúc team cần nên tình cờ hỗ trợ mà thôi, thời kì giáp hạt, không phải lỗi của anh ấy.”
Lại Hoa lại không nói gì.
Chuyện không cam lòng như vậy, hắn giỏi thông cảm cho nhất, cũng không thể chấp nhận được nhất.
“Thử thì thử, không đến nỗi hết hi vọng.” Lại Hoa bất bình trong lòng, lạnh lùng nhìn Vu Dương nói, “Vết thương ở tay kia của cậu ta mới lành thôi, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cậu cũng đủ nhẫn tâm.”
Lại Hoa xuống lầu tiếp tục quan sát đào tạo tuyển thủ, Vu Dương đứng trên sân thượng, lấy hộp thuốc lá ra, lại đốt thêm một điếu.
Trên sân thượng có tí gió, Vu Dương cúi đầu che ngọn lửa, đốt đầu thuốc, hít một hơi khói dài.
“Tôi còn đau lòng hơn anh…”
Trận huấn luyện cứ thế định ra.
Vu Dương cứng cỏi kiên quyết ở trước mặt Hạ Tiểu Húc cùng Lại Hoa là thế, nhưng những lúc cùng một chỗ với Kỳ Túy thì lại căng thẳng, cậu cau mày nhìn cổ tay phải Kỳ Túy, “Em cảm thấy sẹo này có hơi mờ…”
“Đây là sẹo sẽ bị lưu, qua mấy tháng nữa cũng vậy.” Kỳ Túy quấn chắc băng vận động, “Không thể khôi phục hoàn toàn là thật, nhưng chơi ba trận tranh tài sẽ không sao hết…không phải chỉ có ba trận thôi sao?”
Vu Dương gật đầu: “Khoảng một tiếng rưỡi…còn tám ngày nữa.”
“Cũng đủ.” Kỳ Túy thả ống áo tay phải ra, “Không tới hai giờ, sẽ không sao.”
“Nhưng…” Vu Dương vẫn không yên lòng, “Cũng lâu rồi không tập luyện, khó mà nói…Anh muốn tập luyện trong mấy ngày tới?”
“Không.” Kỳ Túy sẽ không lấy thân thể mình ra đùa giỡn, “Chưa thể được, phải đợi gân bắp thịt khôi phục.”
Vu Dương hơi nhíu mày.
“Đã làm lỡ tháng ba rồi, còn sợ gì mất mấy ngày này.” Kỳ Túy mỉm cười, “Hơn nữa lại có Vu đội rất chiếu cố anh, không để anh phải lấy bằng được top 1, vậy thì còn có thể.”
Vu Dương ngượng ngùng, Vu Dương đủ sức nói lại đám Hạ Tiểu Húc, nhưng thật ra trong lòng cậu cũng không chắc chắn, cậu biết Kỳ Túy muốn được thi đấu đến cỡ nào, nên mới lâm thời sửa lời, nói ba vị trí đầu là được.
Tuy đây đã là rất khó.
Kỳ Túy giơ tay sửa sang lại quần áo, bên tay phải anh chính là tủ quần áo, Vu Dương sợ anh không cẩn thận bị va vào, liền duỗi một tay che tới che lui bên cánh tay phải Kỳ Túy.
“Em tin anh sẽ lấy được một trong ba vị trí đầu?” Kỳ Túy kéo cái tay Vu Dương đang che chở mình qua, nhéo nhẹ một cái, mỉm cười, “Nói thật.”
Vu Dương cụp mắt, sau đó nói: “Không chắc chắn.”
Kỳ Túy mỉm cười.
“Ba tháng nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Ba tháng qua anh không huấn luyện, nên cảm giác sẽ đi xuống rất nhiều.” Vu Dương khẽ cau mày, “Nhưng tình huống giữa hai ta khác nhau, phong độ của em vẫn đang ổn định, còn anh đã ở thời kỳ đỉnh cao nhiều năm, em không biết cái này có ảnh hưởng đến nhiều không.”
Kỳ Túy nghe Vu Dương bình tĩnh nói đúng mực phong độ của cậu vẫn ổn định, dường như muốn ngay lập tức đè cậu ra hôn sâu.
“Ngoài ra còn…” Vu Dương không biết đầy đầu Kỳ Túy đang là nam đạo nữ xướng, phân tích nói, “Em chỉ biết là số điểm max là bao nhiêu, nhưng không biết điểm của anh là bao nhiêu.”
Kỳ Túy nghe không hiểu, “Là sao?”
“Nếu max điểm là một trăm, vậy trước khi anh giải nghệ vẫn là một trăm, nhưng nếu không phải max điểm là một trăm thì sao đây?” Vu Dương ngước mắt nhìn Kỳ Túy, “Em vẫn không biết bậc một trăm điểm này là thành tích của anh, hay nó chỉ hạn chế phạm vi khuếch trương của anh.”
Kỳ Túy nhịn cười, “Dương thần, em thổi phồng anh quá rồi đó.”
Vu Dương lúng túng: “Em tùy việc mà xét…Trước đây anh vẫn là số một, em cũng không biết hạn mức tối đa nhất của anh nằm ở đâu, chẳng may mức tối đa của anh là 120 thì sao? Vậy thì dù cho trạng thái không khôi phục hoàn toàn, không chừng cũng có thể lấy được ba vị trí đầu…”
Kỳ Túy cười cười, nhỏ giọng nói: “Cứ xem thử.”
Vu Dương khẽ gật đầu, nhưng vẫn không yên lòng, “Tay anh…”
“Thật sự hết đau, bây giờ phải chờ, không vội vàng được.” Kỳ Túy cười, “Đánh xong trận đấu huấn luyện, anh phải quay lại kiểm tra, sau đó làm bước phục hồi chức năng kế tiếp, phỏng chừng phải chờ tới trước trận thế giới mới có thể miễn cưỡng được xem là qua thời kỳ dưỡng bệnh.”
“Không đau là tốt rồi, từ từ đi.”
Vu Dương nhẹ nhàng nâng tay Kỳ Túy lên rồi đan vào, cúi đầu hôn trên tay phải anh một cái.
Kỳ Túy mỉm cười nhìn Vu Dương.
Vu Dương bị nhìn mà đỏ cả mặt, nhưng vẫn hôn thêm hai cái.
Vu Dương không thích uống nước, môi có hơi khô, sượt qua mu bàn tay Kỳ Túy, làm Kỳ Túy thay lòng đổi dạ.
“Sao lại không thích uống nước? Tật xấu gì đây?” Kỳ Túy dùng ngón cái xoa nhẹ môi Vu Dương, “Thời gian không muốn đi tiểu…là vì gì?”
Vu Dương liếm môi một cái, “Vì... Không muốn đi.”
“Em làm quen dần đi.” Kỳ Túy thả Vu Dương ra, “Mỗi ngày một lít, không được ít hơn.”
Không phải chuyện gì quan trọng, Kỳ Túy nói gì Vu Dương nghe nấy, cậu gật đầu: “Biết rồi.”
Vu Dương nói xong thì muốn ra ngoài, bị Kỳ Túy đẩy nhẹ vào vai một cái, mất cân bằmg làm dựa vào tủ quần áo.
Khóe miệng Kỳ Túy cong lên, “Nhìn môi em có hơi khô…Trung hòa giúp em một tí.”
Vu Dương còn chưa hiểu chuyện gì, liền bị Kỳ Túy hôn lên.
Đã không phải là lần đầu hôn môi, thân thể Vu Dương sẽ không bị co cứng, lại được Kỳ Túy động viên xoa nhẹ phía sau lưng, thậm chí còn chủ động hôn lại.
Lông mày Kỳ Túy động động, cố ý nâng nhẹ đầu.
Anh có ưu thế về chiều cao, nên lúc ngẩng đầu, Vu Dương vì hôn môi anh mà không tự chủ được hôn trúng vào bờ vai.
Kỳ Túy giở trò xấu, tách ra một khoảng nhỏ, làm Vu Dương áp tới càng lúc càng gần anh hơn.
Kỳ Túy ôm cả người đang kề sát mình vào trong lồng ngực, mỉm cười nhìn Vu Dương, “Hôm nay chủ động vậy sao?”
Mặt Vu Dương hơi đỏ, nhỏ giọng giải thích: “Do anh tránh…”
“Cố ý.” Kỳ Túy muốn bắt nạt Vu Dương, lý do nào cũng bịa ra được, đưa tay nắm cằm Vu Dương, cười trêu: “Trước có nói…Để anh làm dự bị cho em?”
Vu Dương lúng túng, “Chỉ thuận miệng nói, nói sai rồi…”
“Không sai, còn phải xin em để anh làm dự bị đây.” Kỳ Túy hoàn toàn không biết cái gì gọi là xấu hổ, lưu manh tự đắc dùng hông va nhẹ Vu Dương một cái, “Không thi đấu được sao? Dựa vào quan hệ được không?”
Mặt Vu Dương đỏ thấu, “Lúc đó em vào team cũng phải dựa vào thi đấu…”
“Đó là em ngốc.” Kỳ Túy canh cánh trong lòng, “Đến team một tháng mà tới một câu cũng không nói với anh, em tìm anh từ sớm, thì cần gì phải chờ lâu như vậy?”
Vu Dương ngập ngừng, “Có muốn đi tìm anh…lại sợ anh mắng em.”
Kỳ Túy bật cười: “Mắng em?”
Vu Dương cụp mắt, “Sợ anh mắng em hèn hạ…”
Tay Kỳ Túy còn chưa khôi phục hẳn, nên không thể huấn luyện, nhưng trong một tuần tới này Kỳ Túy cùng Vu Dương hỗ trợ lẫn nhau, Vu Dương huấn luyện anh xem Trực tiếp, Vu Dương kiểm tra lại trận đấu thì anh hỗ trợ phân tích, nếu không có gì cần phải tham gia, anh lại xem các video thi đấu trước đây, mặt không cảm xúc xem tới hẳn mấy tiếng, chăm chú đến đáng sợ.
Hạ Tiểu Húc lo sợ bất an, kề tai nói nhỏ với Lại Hoa: “Chỉ xem vậy mà cũng được?”
“Được.” Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Lại Hoa vẫn gật đầu, “Đối với cậu ấy mà nói thì có tác dụng, thời gian cậu ấy tại dịch lâu, khôi phục nhanh hơn người khác… Dù sao thì đó mới là trạng thái bình thường của cậu ấy.”
Hạ Tiểu Húc vừa buồn vừa lo, “Vậy… Vào được ba vị trí đầu được chứ?”
Tình huống của Kỳ Túy quá đặc biệt, Lại Hoa cũng không chắc chắn, chỉ nói cứng: “Ai biết, biết đâu lấy được một trong ba hạng đầu… Cũng không chừng.”
Hạ Tiểu Húc thở dài.
Thời gian trôi qua mau, chớp cái đã qua tám ngày.
Trước khi bắt đầu buổi tập Solo, Vu Dương gửi tài khoản cùng mật mã của mình cho Kỳ Túy.
“Đã nói rồi, nếu thật sự lấy được ba vị trí đầu cũng chỉ là để tình cờ hỗ trợ, không tính là quay lại, nên…” Vu Dương nói hơi vụng về, “Nên anh cứ dùng ID của em, đừng dùng tài khoản Drunk…gây ra hiểu lầm sẽ không hay.”
Kỳ Túy cong môi nở nụ cười: “Không, em là đang sợ anh đánh quá tệ, sẽ bị người ta chê cười.”
Đúng là Vu Dương không thể tiếp thu chuyện người khác chửi với Kỳ Túy, nhưng bị Kỳ Túy nói trắng ra như vậy làm cậu có hơi lúng túng, cậu cố giải thích: “Không có…Vốn hôm nay em cũng không muốn chơi, anh vào ID em đi.”
“Được.” Kỳ Túy rất dễ nói chuyện, “Đúng lúc, vẫn chưa từng chơi đùa ID của em.”
Kỳ Túy khởi động máy, đăng nhập tài khoản của Vu Dương, đeo tai nghe lên, vào sever custom sớm trước một giờ để làm nóng tay.
Kỳ Túy tùy tiện lượm một khẩu súng, mở liên thanh, chọn mục tiêu sấy hết một băng đạn, chuẩn xác cố định ngay tâm.
Anh hoạt động cổ tay, cảm giác cũng không tệ lắm.
Anh cũng không chọn súng cố định, mà chọn lần lượt từng khẩu…Qua một lúc cũng không ai biết anh sẽ nhặt tiếp súng loại gì, Kỳ Túy chọn cũng không theo tính toán gì, chỉ cần có là được.
“Không sao thật chứ?” Bốc Na Na còn căng thẳng hơn cả Hạ Tiểu Húc, hắn ở xa xa nhìn Kỳ Túy, líu lưỡi, “Trận Solo, đều là đối đầu, cậu ấy lâu rồi không chơi…nhỡ may bị tôi head shot thì sao? Ngược máu ông chủ, tôi còn ngốc được ở team này nữa không?”
“Có thể gặp được hay không còn chưa biết đâu.” Lão Khải nuốt nước miếng, “Tôi mới vừa xem danh sách, đội 1 đội 2 của TGC đều có, bốn người của Đoàn kỵ sĩ cũng đến, mà Lioness, Đàn sói cũng đều tới…làm tôi có chút hoảng.”
“Tôi tôi tôi…” Tân Ba nói lắp, “Tôi thật tâm thật ý muốn cho Kỳ thần có thể thắng, lúc nào tôi cũng để chỗ cho anh ấy, chỉ cần để tôi ở HOG là được, dù phải quét dọn tôi cũng hài lòng, nhưng nhưng nhưng…Có làm được không? Tôi không thể nào chấp nhận được chuyện anh ấy bị hạng thấp, tôi sợ tôi sẽ là người suy sụp đầu tiên.”
Lão Khải lúng lúng: “Tôi đột nhiên có chút ghen với Youth, Kỳ Túy dùng ID của cậu ấy, cậu ấy không phải đánh.”
“Nhất định tôi sẽ lấy ra toàn lực.” Tân Ba muốn khóc, “Nhưng tôi còn hi vọng Kỳ thần có thể lấy được một trong ba vị trí đầu.”
“Biết đâu được.” Lão Khải an ủi Tân Ba, “Trước đây có một tuyển thủ nghỉ chơi một năm, mà còn quay lại thi đấu được đó, biết đâu được.”
“Đúng đúng đúng.” Tân Ba vội vàng gật đầu, “Đường nào cũng về La Mã, con đường mỗi người đi đều không giống nhau... Nhưng chỉ cần có thể đến đích là được.”
Kỳ Túy chỉ mang tai nghe, nhưng vẫn chưa mở hiệu âm[1], nên mấy người đội 1 tuy có nói nhỏ, đều bị anh nghe được không sót một chữ.
Sau một giờ, huấn luyện Solo bắt đầu.
Kỳ Túy làm nóng người xong xuôi, dùng ID Vu Dương đăng nhập vào phòng luyện tập.
Trận đấu đầu tiên, Kỳ Túy giết được sáu người, xếp hạng 5, tổng điểm xếp thứ 4.
Lại Hoa đang dùng góc quay OB xem cuộc chiến, sau khi trận đấu kết thúc, hắn đứng bật dậy, không thể tin nhìn chằm chằm màn hình, căng thẳng tính điểm cùng điểm của Chu Phong đang xếp thứ 3.
Hạ Tiểu Húc trợn mắt ngoắc mồm, hắn nhìn Vu Dương, cũng đứng dậy theo, sát gần tới trước màn hình Lại Hoa đang xem.
Trái tim Vu Dương đập càng lúc càng nhanh, ngón tay siết chặt, không nói một lời.
Trận thứ 2, Kỳ Túy giết năm ăn gà, tổng điểm xếp hạng mau chóng vọt lên thứ 2.
Trận thứ 3, Kỳ Túy sát Thần ăn gà, điểm xếp hạng nhảy vọt lên đứng đầu.
Ba trận game kết thúc, sau khi bảng xếp hạng điểm số hiện lên, người của HOG hoàn toàn dại ra trước màn hình máy tính.
Kỳ Túy tháo tai nghe xuống.
Anh nhìn đám người Bốc Na Na, mỉm cười: “Nghe nói các cậu muốn ngược máu tôi?”
[1] Hiệu ứng âm thanh: hiệu ứng âm thanh là âm thanh được tạo nhân tạo hoặc nâng cao hoặc quá trình âm thanh được sử dụng để nhấn mạnh nghệ thuật hoặc nội dung khác của phim, chương trình truyền hình, hiệu suất trực tiếp, hoạt ảnh, trò chơi điện tử, âm nhạc hoặc các phương tiện khác. Chúng thường được tạo bằng foley.