Kỳ Túy sợ Vu Dương da mặt mỏng lại hay xấu hổ, nên trước khi đi ngủ đặt báo thức lúc bảy giờ sáng, lúc đấy sẽ thừa dịp sáng sớm Kỳ ba Kỳ mẹ còn chưa dậy thần không biết quỷ không hay quay về phòng của mình, làm bộ như không có gì xảy ra.
Dù sao thì ai lại làm chuyện xông vào phòng vợ nuôi từ bé vụng trộm lúc đêm khuya cơ chứ, không hay ho gì khi để người lớn biết.
Lúc đặt báo thức Vu Dương còn chưa ngủ, cậu vừa mỏi vừa mệt, hai mắt đã sắp không mở nổi, nên chỉ hé mắt nhìn điện thoại Kỳ Túy xong chần chờ nói: “Quá sớm đi...mấy tiếng nữa là bảy giờ rồi, hay là anh về phòng trước đi.”
“Không.” Kỳ Túy chỉnh báo thức xong liền ném điện thoại qua một bên, cười nói, “Xong việc đi luôn, thành vụng trộm thật? Không sao, ngày mai ba mẹ đều có chuyện, không ở nhà với chúng ta được, nên anh ngủ bù ban ngày là được.”
Kỳ Túy cụp mắt nhìn Vu Dương đã hoàn toàn không còn chút khí lực, cười cười, “Còn có tinh thần quan tâm anh? Mới vừa rồi là ai nói không xong rồi?”
Gò má Vu Dương còn ửng hồng, nghe vậy có chút mất tự nhiên.
Kỳ Túy nhìn Vu Dương mà lòng lại ngưa ngứa, thực sự nghĩ không ra, một người dễ xấu hổ như này, tại sao lúc ở trên giường lại rất phóng đãng như vậy, làm cái gì cũng phối hợp theo, hỏi cái gì cũng đều đáp lại.
Kỳ Túy sốt ruột thừa dịp lúc Vu Dương còn chưa ngủ lại chiếm thêm chút lợi lộc, giơ tay tắt đèn, nằm xuống kéo Vu Dương vào trong lồng ngực của mình.
Suốt đêm không nói chuyện, sau mấy tiếng, đồng hồ báo thức của Kỳ Túy vang lên.
Kỳ Túy mau chóng ấn tắt báo thức.
Lông mày Vu Dương hơi nhíu lại, Kỳ Túy kéo người ôm vào lòng xoa xoa, cảm giác Vu Dương lại ngủ say, rón rén đứng lên.
Giờ Bắc kinh, bảy giờ sáng sớm.
Đây là thời gian mà hai thiếu niên Kỳ Túy Vu Dương nghiện mạng có thể tưởng tượng ra để dốc lòng quyết tâm dậy sớm.
Kỳ Túy hành động thật khẽ nhẹ ra khỏi phòng Vu Dương, từ từ cẩn thận khép cửa phòng lại, thở phào nhẹ nhõm xoay người chuẩn bị đi tới một đầu hành lang khác, lại đụng phải Kỳ mẹ đã trang điểm thật là tinh xảo, thay xong tiểu tây trang.
Kỳ mẹ đã ăn sáng xong, dì đang ngồi ở hành lang chờ tài xế, nhàn nhạt quét nhìn Kỳ Túy, tiếp tục dặm son môi.
Bầu không khí có hơi hơi lúng túng.
Kỳ mẹ thả son lại vào túi trong tay mình, lòng tốt nói: “Sao con không ra muộn thêm mười phút nữa? Muộn mười phút, mẹ cùng ba ba con đều đi hết rồi, sẽ không ai biết ngày hôm qua con không biết xấu hổ vào phòng con nhà người ta.”
“Hai người có nhất thiết phải liều mạng vậy không?” Kỳ Túy dựa vào tường hành lang, hoàn toàn chịu thua, “Cmn mới chỉ bảy giờ...”
“Nhân sĩ chúng ta thành công đều do như vậy.” Điện thoại Kỳ mẹ rung rung, tài xế đến rồi, dì đứng dậy, “Không có chuyện gì thì cũng nên xem tạp chí trực tuyến trong nước, uống chút canh gà tìm hiểu xem qua thời gian làm việc của ba mẹ con... Buổi tối mang Dương Dương ra ngoài ăn đi, đi đây.”
Kỳ Túy lộ vẻ tức giận đáp ứng, quay đầu đi trở về.
Kỳ mẹ nhíu mày: “Con đi đâu vậy?”
“Cũng bị mẹ nhìn thấy con còn giả vờ cái gì.” Kỳ Túy thẳng thắn nói, “Trở về ôm em ấy ngủ bù.”
Dù cho đã biết con trai mình là cái thứ gì, Kỳ mẹ vẫn bị tức giận lườm nguýt một cái.
Kỳ mẹ xách túi xuống lầu, Kỳ Túy quay đầu trở về phòng Vu Dương.
Mười hai giờ trưa, Kỳ Túy cùng Vu Dương tỉnh ngủ, rời giường rửa mặt.
Vu Dương cũng không biết chuyện lúc sáng sớm, nhớ lại chuyện “vụng trộm” tối qua cùng Kỳ Túy, có chút hài lòng bí ẩn.
Kỳ mẹ đã sớm hỏi Kỳ Túy cặn kẽ từ nhiều ngày trước, hiểu sơ các sở thích cùng thói quen của Vu Dương, nên trước khi đi cố ý dặn dò dì giúp việc làm bữa trưa nhiều thêm, tránh cho đứa nhỏ người ta lần đầu tiên tới nhà lại bất tiện, ăn không đủ no.
Dì giúp việc cũng rất dốc sức, nấu ra một bàn đầy cơm nước, Vu Dương còn lầm tưởng ba mẹ Kỳ Túy sẽ trở về ăn cùng.
“Chỉ có hai ta.” Kỳ Túy kéo Vu Dương ngồi xuống, “Hai người họ buổi tối có thể đúng giờ ăn cơm cùng chúng ta đã là không tệ... Ăn cơm.”
Người lớn không có nhà, hai người tự tại hơn rất nhiều, Vu Dương theo thường lệ một người ăn lượng cơm hai người, Kỳ Túy đã quá lâu không ăn cơm thật ngon ở nhà, cũng ăn không ít, sau khi ăn xong dì giúp việc lại ân cần đưa lên một đĩa đầy ắp hoa quả đã cắt gọt tốt, Kỳ Túy thực sự ăn không vô, liền bưng đĩa trái cây lôi kéo Vu Dương tới phòng của mình.
“Mệt thì ngủ thêm chút nữa, anh muốn chơi máy vi tính... Khởi động máy, mật mã tài khoản game của em.” Kỳ Túy nhéo cằm Vu Dương, ngồi xuống, “Ké của em hết, bình thường về nhà, từ trước đến giờ mẹ anh chưa từng bảo người ta chuẩn bị đồ ăn cho anh như vậy.”
Vu Dương mỉm cười, nhỏ giọng nói, “Dì thật tốt... Tối hôm qua dẫn em tới phòng, còn hỏi số đo quần áo giầy dép của em, nói rằng tháng sau đi Hongkong, phải mua quần áo của em.”
“Mua đi, mắt nhìn của mẹ rất tốt.” Kỳ Túy nghiêng đầu nhìn Vu Dương, “Thật không mệt?”
Vu Dương lắc đầu một cái, cậu ngồi ở trước máy tính của Kỳ Túy, cầm lấy một quyển album ảnh, ngẩng đầu, “Cái này cũng là album ảnh của anh? Có thể xem không?”
“Này có gì mà không thể.” Kỳ Túy cười cười, “Cái hôm qua mẹ anh cho em xem là lúc anh còn rất rất nhỏ, còn đây là lúc anh lên cao trung, lớn nên cũng chụp ít, còn có vài tấm là ba ba anh tải xuống rồi mang đi rửa, không phải ảnh chụp lúc nhập học thì cũng là ảnh lúc lấy được giải thưởng, không có ý gì.”
Liên quan đến Kỳ Túy, Vu Dương đều cảm thấy thú vị.
Vu Dương chậm rãi lật từng trang, Kỳ Túy làm chuyện xấu, ngồi ở trên thảm, khẽ nắm mắt cá chân Vu Dương.
Vu Dương cụp mắt liếc mắt nhìn anh, lỗ tai hồng hồng.
Chỗ Kỳ Túy nắm, là chỗ tối hôm qua anh nhiều lần hôn lên.
Vu Dương mất tự nhiên thu chân về, Kỳ Túy lại kéo thẳng người xuống đất, hai người cùng ngồi ở trên sàn nhà xem sách.
Kỳ Túy lấy đệm dựa đến để Vu Dương ngồi, còn mình thì ở phía sau ôm lấy cậu, giải thích từng tấm ảnh cho cậu.
“Đây là chụp lúc quan huấn năm cao nhất, anh nói không chụp... Tóc cạo ngắn như vậy, khác gì mấy thanh niên trong trại, nhưng ba ba anh không đồng ý, nhất định phải lưu lại làm kỷ niệm.”
“Đây là lúc chụp hơn nửa học kỳ lớp 11, nghỉ hè, anh tham gia một trại hè gì đó, hình như là dạy lập tình, nhưng lại bị đuổi về... Bởi vì không cố gắng học, chỉ cả ngày dùng máy tính người ta phát cho để chơi game.”
Vu Dương nhịn cười.
“Đây là nửa kì sau lớp 11 chụp.” Kỳ Túy cảm giác được Vu Dương đang cười, nghiêng đầu hôn một cái trên mặt cậu, tiếp tục nói, “Sinh nhật... Không có gì.”
Kỳ Túy lật một trang nói một trang, cố gắng nhặt chuyện đùa nói cho Vu Dương, Vu Dương cũng nghe cẩn thận nghiêm túc.
Lật tới trang cuối cùng, Kỳ Túy bất ngờ mỉm cười: “Lại còn có tấm này.”
Bức ảnh trang cuối cùng không được nét lắm, trong hình, thiếu niên Kỳ Túy đeo tai nghe ngồi trước máy tính, chuyên chú nhìn màn hình.
Con mắt Vu Dương sáng ngời, cậu ngập ngừng, nhẹ giọng hỏi: “Đây là... Lúc nào?”
“Lúc này anh đã đánh esports rồi, hẳn là... Ở phương Bắc?” Kỳ Túy cẩn thận nhớ lại, gật đầu, “Mặc nhiều như vậy, hẳn là ở thành phố phương Bắc, hồi đó điều kiện cũng không tốt, đây là đang đánh giải offline ở quán net.”
Môi dưới Vu Dương động.
“Hình như ba anh tải từ trên mạng xuống?” Kỳ Túy rút ra tấm ảnh ra, liếc mắt nhìn ngày trên mặt trái tấm ảnh, gật đầu, “Là lần kia, lúc đó cầm giải nhất.”
Vu Dương tiếp nhận bức ảnh, ánh mắt phức tạp nhìn một lúc lâu.
Kỳ Túy cắn lỗ tai Vu Dương: “Hồi đó anh có đẹp trai không?”
Vu Dương cười cười, gật đầu.
Điện thoại Kỳ Túy vang lên, anh đứng dậy nghe điện thoại, Vu Dương thì vẫn cầm tấm ảnh kia, an tĩnh nhìn một lát.
Vu Dương cẩn thận nhớ lại, vẫn không thể nhớ ra được có phải hồi đó cậu đã gặp Kỳ Túy rồi không.
Lúc đó cậu còn quá nhỏ, tuy mỗi ngày ăn ngủ ở quán net nhà này, nhưng cũng không rảnh rỗi để quan tâm đến chuyện của người khác.
Có thể đã từng gặp, cũng có thể là không.
Thật sự không có ấn tượng.
Vu Dương vuốt ve bức ảnh, không tự chủ nhớ lại từ hồi mà mình bỏ nhà đi, quá một lúc lâu Vu Dương mới đột nhiên ý thức được, cỗ phẫn uất trước đây mỗi khi nhớ lại những gì tuổi thơ trải qua đã không còn.
Nhớ về những khi mình bị kế phụ bạo lực gia đình, tâm trạng cũng không còn chập trùng như xưa.
Ký ức đen tối dường như đã đọng lại giống các tấm hình, yên lặng nằm tại đó, không thể trỗi dậy nhóm lên đau đớn trong lòng Vu Dương nữa.
Vu Dương xuất thần giây lát, thả tấm ảnh trở lại.
Ác mộng những tưởng sẽ dây dưa với cậu cả đời, trong lúc vô tình đã tiêu tán.
“Mẹ anh gọi về.” Kỳ Túy cúp điện thoại, “Hỏi hai ta đã ăn trưa chưa... Còn xem?”
Vu Dương bỏ lại chỗ cũ, “Nhìn kỹ.”
“Đội trưởng...”
Vu Dương nắm tay Kỳ Túy, hơi ngượng ngùng chủ động hôn môi Kỳ Túy.
Kỳ Túy mỉm cười nhìn Vu Dương, “Chuyện này là sao? Nói đi... Tấm ảnh nào kích thích em chủ động như thế, anh tìm ra sao chép 100 tấm.”
Vu Dương nhẹ nhàng liếm liếm môi Kỳ Túy, thấp giọng nói: “Không, chỉ là... Muốn hôn anh.”
Kỳ Túy nhìn qua cũng biết Vu Dương có chuyện chưa nói, nhưng không nói toạc ra.
Tuy đang trong tình yêu cuồng nhiệt, nhưng mọi người đều là người trưởng thành rồi, cũng không có nghĩa vụ mỗi lần tâm trạng bất ổn phải báo hết cho người yêu biết.
Giữ cho nhau chút riêng tư, tình cờ giả bộ hồ đồ, vẫn cần thiết phải có.
Không thì...
Kỳ Túy ôn nhu nhìn Vu Dương, buổi tối có thể lấy gì đó uy hiếp, ép Vu Dương như vậy rồi như vậy ha?
Dương thần đơn thuần không hề có chút mảy may cảnh giác, đang bị hỏi dò buổi tối có phải là còn có thể thừa dịp Kỳ ba Kỳ mẹ ngủ say rồi tập kích lúc ban đêm, lại còn gật đầu.
Dương thần vẫn còn non trẻ.
Buổi tối, Kỳ mẹ gọi cho Kỳ Túy, nói cho anh địa chỉ nhà hàng tư gia, để anh mang Vu Dương theo.
Một nhà bốn người ở bên ngoài ăn cơm muộn.
“Cũng đã trễ thế này.” Sau khi về nhà Kỳ mẹ xem xem thời gian lắc đầu, “Ăn cơm nói chuyện quá lâu... Nghỉ sớm một chút chứ?”
Kỳ mẹ quay sang Vu Dương nói, Vu Dương vội vàng gật đầu, chung sống hai ngày, Kỳ mẹ cũng quen nói chuyện với cậu, “Tuy đang nghỉ phép, cũng đừng ngủ quá muộn, trước khi ngủ đừng xem đinệ thoại.”
Vu Dương cười gật đầu.
Kỳ ba cũng càm ràm vài câu, theo Kỳ mẹ lên lầu.
Ai về phòng nấy.
Kỳ Túy về phòng mình tắm nước lạnh xong đi ra, Kỳ mẹ mới vừa tẩy trang, đắpmặt nạ ra ngoài lấy đồ, bắt gặp con ruột đang cầm chìa khoá chuẩn bị đi vụng trộm.
Kỳ Túy lần này không biết xấu hổ lúng túng gì nữa.
Kỳ mẹ nhắm mắt giả mù, chỉ coi như mình không có đứa con trai này.
Kỳ Túy ngay ở trước mặt Kỳ mẹ vặn mở cửa phòng Vu Dương, trắng trợn đi vào.
Vu Dương đang tắm, quần lót sạch sẽ cùng áo ngủ lại không đề phòng đặt ở trên kệ áo ngoài phòng tắm.
Kỳ Túy dựa vào bên cạnh giá áo, cầm áo ngủ cùng quần lót lên, nhịn cười chờ đợi.
Một phút sau, Vu Dương vì hai bộ quần áo này, cuối cùng vẫn cam chịu đỏ bừng mặt nói “Bí mật” lúc ban ngày ra.
Kỳ Túy khăng khăng chắc chắn anh và Vu Dương nhất định đã từng gặp mặt hồi đó, mạnh mẽ éo thời gian hai người biết nhau thêm mấy năm.
“Em xem hai ta có bao nhiêu duyên phận.” Kỳ Túy chỉ trả áo ngủ lại cho Vu Dương, còn quần lót vẫn còn ở trong túi quần anh, anh chen người ta người vào góc tường, thương lượng, “Tương lai có người hỏi chúng ta biết nhau từ khi nào, liền định là khi đó, được không?”
“...” Vu Dương khó nhọc nói, “Không ai muốn hỏi cái này...”
“Tại sao không ai muốn hỏi?” Kỳ Túy ngập ngừng, biết nghe lời phải, “Cho dỳ không ai tò mò thì đã sao? Núi không đến tìm ta, ta tìm núi, anh nói với họ là xong việc...” [1]
[1] Núi không đến tìm ta, ta tìm núi. ( Sơn bất tựu ngã ngã tựu sơn có cố sự mà lười edit)
Trong đầu Vu Dương tất cả đều là quần lót của mình, Kỳ Túy nói gì cậu đều gật đầu xuôi theo.
“Lấy lệ...” Kỳ Túy không hài lòng lắm, “Sao em chỉ nghĩ cho mình vậy? Em mặc chỉ thiếu cái quần lót, mấy bạn nhỏ ở Châu Phi có khi còn không có cả áo ngủ, em có biết không?”
Vu Dương tan vỡ.
Vu Dương chủ động ôm Kỳ Túy, khó nhịn cắn một cái trên vai anh.
“Tiểu chó săn.” Kỳ Túy cười khẽ, “Lần này thì thôi... Lần tới nếu có chuyện thật, chúng ta không chơi gạt nhau, có được không?”
Vu Dương run lên.
Kỳ Túy nghiêng đầu hôn Vu Dương, thấp giọng nói: “Cũng gặp người lớn rồi, chuyện như không dối gạt lẫn nhau, có phải là nên?”
Vu Dương chôn mặt trên bả vai Kỳ Túy, khẽ gật đầu một cái.