Phiên ngoại trên weibo của tác giả không post tại wattpad. Mời vô giải wordpress giải pass nếu bạn muốn đọc tiếp. Gợi ý dưới cuối chương này.
Chương 90: Phiên ngoại
Club HOG một lần nữa trở về quỹ đạo, nhóm đào tạo khỏe mạnh trưởng thành, các lão lưu manh đội 1 không chiêu thị nhạ phi[1], sau giải thế giới, hết thảy HOG đều phát triển về hướng tốt.
[1] nghĩa là vô cớ sinh sự, kiểu như các bạn lão lưu manh đội 1 không đi gây chuyện ấy.
Sau giải thi đấu nhàn rỗi hơn chút, ban ngày Vu đội trưởng hỗ trợ dẫn dắt nhóm đào tạo trẻ, buổi tối ngủ với tiền đội trưởng, xem vào thì thấy tháng ngày trải qua rất là thoải mái.
Nếu nói có chút gì phát sầu, thì đó chính là...
Vu Dương nhiều lần tra xét số tiền còn lại trong thẻ của mình, mà sau giải đấu trở về lại chưa kịp đổi từ đô la mỹ về nhân dân tệ, nên tổng cộng cậu hiện đang có không tới 20 ngàn đồng tiền.
Theo lý thuyết đường đường là đội trưởng một Team, không có đạo lý nào lại nghèo đến vậy, cũng do đủ loại nguyên do trước đây, mà Vu Dương bị tiền đội trưởng hiện là ông chủ giữ thẻ lương.
Kỳ Túy danh chính ngôn thuận thay cậu thu tiền mỗi tháng để cho mẹ và em trai cậu, Hạ Tiểu Húc thì lại sợ Vu Dương hở ra tí là tiêu trăm vạn, nên muốn cho Kỳ Túy giữ tiền thay cậu để dưỡng lão về sau, cho nên dù cho sự kiện cha dượng qua lâu vậy rồi, mà Kỳ Túy vẫn lấy thân phận người giám hộ Vu Dương để tiếp quản thẻ lương của cậu.
Vu đội trưởng vô địch thế giới, bề ngoài mặt mày rạng rỡ, lại lén lút như đám đào tạo trẻ, mỗi tháng tha thiết mong chờ chờ người giám hộ cho tiền tiêu vặt.
Tiền đội trưởng mỗi tháng cho cậu tiền tiêu vặt trước giờ cũng không keo kiệt, lúc đầu thì nói là một tháng 10 ngàn, thế nhưng mỗi tháng đưa cho lại không ít hơn 3 vạn, Vu Dương ở căn cứ huấn luyện cả ngày, không tiêu gì nhiều, nên tích góp không ít, nhưng tiền trước xuất ngoại mua quà cho Kỳ mẹ Kỳ ba lại hầu như là cậu bỏ ra.
Kỳ mẹ cho tiền lì xì rất là nhiều, lại bị Hạ Tiểu Húc thúc cổ mua quản lý tài sản.
Vu Dương cau mày, ngồi xổm ở bên cạnh bồn hoa trên sân thượng hút thuốc.
Cậu nhìn trúng một đôi nhẫn.
Thiết kế chiếc nhẫn rất ngầu, hẳn Kỳ Túy sẽ thích.
Trên mặt nhẫn nạm ba vòng viền sáng lấp lánh, là chỗ Vu Dương thích.
Giá cả đối với Vu Dương mà nói cũng không thể nói là đắt, bảy ngàn tám một chiếc, nhưng mấu chốt là... Trong tay cậu không có tiền.
Một lần mua hai cái, đến mười mấy vạn...
Vu Dương hít một hơi khói dài, bóp điếu thuốc cho tắt khói, về phòng huấn luyện.
Vu Dương mở Trực tiếp Solo, có hơi mất tập trung.
Cậu càng nghĩ càng thấy chiếc nhẫn kia xứng với Kỳ Túy.
Ngon tay Kỳ Túy thon dài, khớp xương rõ ràng lại không quá bè, đeo mẫu này hoàn toàn có thể dễ điều chỉnh được.
Tuy lúc huấn luyện bình thường không thể đeo, nhưng những lúc nghỉ ngơi chắc vẫn đeo được ha?
Một cái điện thoại, Kỳ Túy còn giống như đạt được điện thoại cục gạch[2] đi khoe khoang với khắp thế giới, vậy thứ đồ như nhẫn có chứa ý nghĩa đặc biệt này, chắc anh ấy sẽ càng thích hơn nhỉ?
[2] Thật là là điện thoại cầm tay đời cũ nhất thời xưa, mà thời đó thì hiếm sml nên nhà ai có chắc giàu vl rùi.
Nhất định Kỳ Túy sẽ đeo, không chừng lúc huấn luyện còn không vui nếu lấy xuống.
Mà lúc thân mật, vậy thì chắc chắn càng không tháo ra!
Mang nhẫn thân mật...
Vu đội trưởng không biết nghĩ tới điều gì, lỗ tai dần dần đỏ lên.
Vu Dương ho khan, một súng headshot người đối diện, thay lòng đổi dạ, càng muốn mua.
Lầu 1, Kỳ Túy hắt hơi một cái.
“Bị cảm?” Hạ Tiểu Húc cảnh giác, “Bị cảm thì nhớ phải giữ khoảng cách với Youth, chớ lây bệnh cho cậu ấy.”
“Không phải cảm...” Kỳ Túy cau mày, “Ai nhớ tôi rồi đi.”
Lại Hoa ở một bên sao chép tư liệu lạnh lùng nói: “Mắng cậu còn tạm tin được, gần đây lại thất đức gì?”
Kỳ Túy cẩn thận nghĩ một hồi rồi khổ sở nói: “Vậy cũng quá nhiều rồi.”
Lại Hoa lườm anh một cái.
Lầu ba, Vu Dương đánh xong một trận game, thoát khỏi màn hình game, xuất thần.
Hỏi tiền dư của mình ở chỗ Kỳ Túy đương nhiên là có thể, nhưng nhất định Kỳ Túy sẽ hỏi cậu muốn mua cái gì, vậy thì sẽ không tạo bất ngờ được rồi.
Tặng quà như nhẫn... Không phải rất bất ngờ sao?
Mượn tiền từ chỗ khác...
Vu Dương nhìn Bốc Na Na cách đó không xa.
Trong cái căn cứ này, ngoại trừ Kỳ Túy, thì Bốc Na Na là có tiền nhất. 微信
Nửa kỳ nghỉ ngơi, luyện tập ít, mọi người đều rất nhàn nhã, Bốc Na Na đang cười dâm đãng xem hotgirl mạng Trực tiếp, Vu Dương đi tới phía sau Bốc Na Na, lướt qua thấy tựa đề lớn trên màn hình Trực tiếp:
“Khen thưởng một Lưu tinh vũ cho phòng quản, khen thưởng mười Lưu tinh vũ thêm bạn wechat với phát thanh viên”
Vu Dương trố mắt ngoác mồm, “Thêm wechat... Mà muốn 1 vạn tệ tiền?”
“Ai u tôi đệt!” Bốc Na Na sợ hết hồn, luống cuống tay chân ngồi lại, vừa sửa sang lại bàn phím chuột vừa giả vờ đứng đắn, “Tôi cùng Lão Khải hẹn lát nữa chơi Duo, mà cậu ta còn chưa lên, tôi đây đang phải chờ nè...”
Vu Dương hơi cúi người xuống, cau mày nhìn màn hình của Bốc Na Na, “Thật sự có người thêm wechat của cổ?”
“Tôi cũng không thêm!” Bốc Na Na dựng thẳng lên kẻ cắp chỉ xin thề, “Cậu biết mà tôi đây giữ mình rất trong sạch, không nói gạt cậu chứ tôi gót chân tôi đến giờ còn thủ cung sa đây, vẫn vững là một trai tơ, không tin tôi cởi giày cho cậu xem...”
Vu Dương nhíu mày: “Tôi không hỏi anh cái này...”
“Thêm nhiều đó.” Bốc Na Na thấy Vu Dương không phải là đến giám sát việc mình huấn luyện, yên tâm, ngồi phịch ở ghế chơi game lười biếng nói, “Tôi mới xem cái này nửa giờ, hẳn mấy người thêm.”
Vu Dương liếc nhìn người xem của nữ phát thanh viên đang Trực tiếp... Còn không bằng một phần mười của cậu.
Vu Dương lắc đầu một cái. Bỏ đi, đây không phải là lừa tiền người ta sao.
Vu Dương bị chuyện khen thưởng thêm wechat quấy nhiễu, đã quên luôn chuyện mượn tiền Bốc Na Na, trở lại máy của mình ngồi một lúc, lại đến trang chủ chiếc nhẫn xem xem, càng xem càng thích, không nhịn được lại đứng lên.
Vu Dương đi tìm Hạ Tiểu Húc.
“Hạ quản lý...” Vu Dương sợ nhất là mở miệng hỏi vay tiền người ta, cậu do dự nửa ngày, uyển chuyển nói, “Lần trước mua cái quản lý tài sản kia...”
“Ai nha, kiếm lãi to rồi!” Hạ Tiểu Húc cho là Vu Dương không yên lòng mắt nhìn của mình, mặt mày hớn hở, “Cậu cứ đi hỏi thử xem, trong giữ quản lý tài sản gốc, chọn được ai thích hợp hơn so với tôi đây? Không hề có! Nửa năm sau chờ cầm tiền đi, hai ta lần này thật sự kiếm bộn rồi...”
“Không phải...” Vu Dương lúng túng nói, “Cái quản lý tài sản kia tôi nhờ cả vào anh hết, lợi nhuận gì đó cũng tất cả đưa cho anh, nếu mà anh tiện...”
Hạ Tiểu Húc đột nhiên cảnh giác như gà.
Vu Dương quyết tâm: “Nếu anh tiện, đưa tiền vốn cho tôi đi.”
Hạ Tiểu Húc quan sát Vu Dương từ trên xuống dưới, thăm dò: “Cậu lại phải làm gì à?”
Không trách Hạ Tiểu Húc cẩn thận, tiền án Vu Dương thật sự đầy rẫy.
Miệng Hạ Tiểu Húc quá nát, Vu Dương lo lắng hắn sẽ nói cho Kỳ Túy, trù trừ giây lát, chau mày xoay người bỏ đi, “Bỏ đi, không có chuyện gì.”
Hạ Tiểu Húc đi rồi, Vu Dương lại gặp phải Tân Ba đang bị nhóm đào tạo trẻ chặn cửa.
Tuy Tân Ba ở đội 1 không mấy nổi bật, nhưng đối với nhóm đào tạo trẻ mà nói cũng là đại thần, đám nhỏ đầy mặt sùng kính vây quanh Tân Ba hỏi hết đông tới tây, phủng Tân Ba đến nỗi làm hắn quên luôn hướng nào Đông Nam Tây Bắc.
Vu Dương không đành lòng quấy rối, đi luôn.
Sau bữa cơm chiều, lúc ở sân thượng hút thuốc, Vu Dương lại chia cho Lại Hoa điếu thuốc, cùng nuốt mây nhả khói, Vu Dương ngậm thuốc lá thấp giọng nói: “Có tiện... Cho tôi mượn ít tiền không?”
Lại Hoa không cẩn thận như Hạ Tiểu Húc, híp mắt thoải mái nói: “Bao nhiêu?”
Vu Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn giải thích một câu: “Tôi đang muốn mua một món trang sức...”
“Ồ.” Lại Hoa gật đầu, lấy điện thoại ra, “Muốn mua cái gì? Dây chuyền vàng? Tôi cũng vừa chi trả 1 vạn tệ tiền tiền vé máy bay, cậu muốn mấy ngàn?”
Vu Dương: “...”
Vu Dương chậm chạp nói: “Mười ba mười bốn vạn đi...”
Đêm đó, Vu Dương bị Lại Hoa Lại huấn luyện viên đều cùng xuất thân khổ cực khổ dạy dỗ ở sân thượng ròng rã nửa giờ.
Suýt chút nữa bị Lại Hoa huấn cho ói ra, Vu đội trưởng gian nan trở về phòng huấn luyện, bắt gặp Lão Khải.
Môi Vu Dương giật giật.
Lão Khải nghi hoặc: “Sao vậy?”
Vu Dương bị Lại Hoa mắng cho đầu óc choáng váng, nhưng trong lòng vẫn còn nghĩ chuyện mượn tiền, lại không biết nên lên tiếng kiểu gì, một lát sau mới nói với Lão Khải: “Anh muốn thêm wechat tôi sao?”
Lão Khải: “...”
Kỳ Túy mới vừa làm phục hồi chức năng xong lên lầu: “...”
Kỳ Túy nhìn Lão Khải, mỉm cười, “Cho tới giờ là tôi quên mất cậu...”
Lão Khải bình địa bị đập chảo, trăm miệng cũng không thể bào chữa: “Cái gì cái gì hả?! Mắc mớ gì đến tôi? Tôi vốn có wechat Vu Dương rồi mà!”
Kỳ Túy ý tứ sâu xa gật đầu: “Vốn có...”
Lão Khải bị Kỳ Túy cười cho cả người sợ hãi, phát điên: “Đang yên đang lành đột nhiên thêm cho ta làm cái gì hả?!”
Vu Dương hận không thể đập đầu chết đi.
Buổi huấn luyện tối lập tức bắt đầu, mọi người diện cùng tâm không hợp đánh hai trận xong liền tách ra tự Solo, Vu Dương thỉnh thoảng liếc trộm Kỳ Túy.
Kỳ Túy một mình luyện tập ở sever custom, biểu hiện chăm chú, không tìm Vu Dương gây phiền phức, cũng không hỏi cậu cái gì.
Vu Dương không muốn quấy rối Kỳ Túy, chỉ ở trên steam gửi tin nhắn giải thích vài câu.
Không lâu sau, Kỳ Túy trả lời lại.
Vu Dương lập tức mở ra.
Drunk: Chơi chút trái luật, lặng lẽ, đừng nói cho người khác biết.
Vu Dương chỉnh chỉnh tai nghe, gò má hơi đỏ lên, gõ chữ.
Youth:... Được.
Kỳ Túy trả lời lại rất nhanh.
Drunk: Hai chúng ta qua sever Mỹ Duo, nhưng không nhảy cùng lúc, tự mình đánh phần mình, đến bo cuối, thì so mạng người, lấy tiền so mạng, một mạng người 10 ngàn, chơi hay không?
Con mắt Vu Dương toả sáng.
Youth: Chơi.
Vu Dương là vị trí đột kích, am hiểu nhất chính giáp mặt lấy mạng, những cái khác không dám nói, đan vòng đầu người mấy, cậu không hề hư Kỳ Túy.
Vu Dương đăng nhập sever, cùng Kỳ Túy họp thành đội qua sever Mỹ.
Bởi vì là tự ai lấy bắn, nên hai người không mở micro, đáp xuống đất xong tự đánh phần mình, không tới bo cuối không chạm mặt, trận đầu tiên, trên sân bo cuối chỉ còn sống ba người, mà hiện tại Vu Dương cùng Kỳ Túy mỗi người đều là 12 mạng người.
Trừ hai người ra, thì còn lại một người ngoài.
Vu Dương không chờ Kỳ Túy phản ứng, một súng bắn ngã Kỳ Túy, lấy mạng người cuối cùng.[3]
[3] VD và KT là đồng đội nên VD bắn KT chỉ mới bị nockout thôi nhé.
Game kết thúc.
Vu Dương mở trực tiếp ra, các fan màn đạn cái gì cũng không biết, nghẹt thở với thao tác của hai người, bắt đầu spam.
Trận đầu tiên, dựa theo quy tắc trò chơi Kỳ Túy đặt ra, anh bại bởi Vu Dương 1 vạn tệ tiền.
Kỳ Túy sảng khoái chuyển khoản cho Vu Dương, Vu Dương cúi đầu nhìn qua điện thoại, khẽ mỉm cười.
Kỳ Túy hơi nghiêng đầu xuyên qua màn hình nhìn Vu Dương, mỉm cười... Sói con.
Hạ Tiểu Húc thận trọng lại bà tám, sau khi Vu Dương hỏi vay tiền hắn, hắn đã quay đầu nói luôn cho Kỳ Túy, Hạ Tiểu Húc lo lắng muốn chết, Kỳ Túy lại không cảm thấy cái gì.
Vu Dương bây giờ, đã không thể làm chuyện điên rồ.
Youth đã trưởng thành.
Đúng là Kỳ Túy có chút tự trách, gần đây quá bận, không quan tâm chú ý tới thẻ của Vu Dương bị trống, làm Vu Dương bị khó dễ.
Cho nên mới có buổi “Cá cược” tối nay.
Dù sao thì cũng đang trong nửa kỳ nghỉ, xem như chơi vui, vốn lúc đầu anh định buông lỏng một chút, biết thời biết thế để Vu Dương thắng lấy chút tiền tiêu vặt, không ngờ sát tâm sói con nặng như vậy, chơi xấu lấy mạng mình, vậy thì không còn gì để nói nữa, Kỳ Túy vặn bình nước khoáng ra uống hai ngụm, ngồi thẳng thân thể, nghiêm túc.
Chơi cả một buổi tối, Vu Dương thua Kỳ Túy 10 vạn đồng tiền.
Vu Dương tâm phục khẩu phục, sau khi trở lại ký túc xá đàng hoàng nói: “Tạm nợ trước...”
“Nợ cái gì? Ai nói với em là có thể nợ?” Kỳ Túy cởi áo khoác đồng phục, “Trả tiền lại, lập tức.”
Vu Dương ngập ngừng, ngượng ngùng: “Không có tiền...”
“Không có tiền?” Kỳ Túy cong môi mỉm cười, “Vậy thêm wechat? Thêm wechat phải bao nhiêu tiền?”
Gò má Vu Dương đỏ lên, hồi lâu nói: “Một, 10 ngàn...”
“Được, còn có 90 ngàn.” Kỳ Túy cầm điện thoại lên, hỏi Vu Dương, “Tăng thêm wechat bình thường sẽ làm cái gì?”
Vu Dương sững người, làm sao anh ấy biết.
Kỳ Túy ngước mắt: “Chat sếch? Lõa thể chat sếch? A... Vậy phải bao nhiêu tiền?”
Vu Dương thống khổ nhắm mắt...
Cậu lại đào hố cho mình.
Kỳ Túy hứng thú dạt dào, để điện thoại qua một bên, đẩy Vu Dương ra đầu giường, “1 vạn tệ tiền liền thêm vào wechat đội trưởng Dương thần HOG, anh lãi to a...”
Gần đây da mặt Vu Dương cũng dày hơn rồi, mà cậu lại thật sự rất muốn tiền, quyết tâm, đỏ mặt cúi đầu lắp ba lắp bắp: “1 vạn tệ... Chỉ được thêm wechat, không được động tay động chân.”
Kỳ Túy mỉm cười: “Em... Muốn có thể động tay động chân, đoán chừng phải để anh táng gia bại sản đúng chứ?”
Vu Dương sửng sốt một chút mới hiểu được ý của Kỳ Túy, khóe miệng không khống chế được cong lên.
“May mắn là bạn trai em, còn từng gặp người lớn... Có phải là có thể động tay động chân?”
Kỳ Túy chờ Vu Dương gật đầu, cúi đầu hôn lên môi Vu Dương.
Vu Dương từ sau khi khỏi bệnh thì ở trong chuyện yêu đương càng ngày càng chủ động, còn chưa ra sao, môi đã tách ra, Kỳ Túy hôn sâu Vu Dương, nửa cưỡng bách, khiến Vu Dương hô hấp dồn dập, lồng ngực chập trùng.
Sau một lát thân mật, Kỳ Túy đứng dậy, lấy thẻ lương của mình ra đổi cho Vu Dương, “Mật mã là sinh nhật em, mật mã trên mạng là id thêm sinh nhật của em, còn có 90 ngàn, chuyển tiền.”
Ánh mắt Vu Dương sáng lên, nhận lấy thẻ.
Đương nhiên, chẳng những cậu không trả Kỳ Túy 90 ngàn kia.
Mà còn đục nước béo cò, chuyển sang cho thẻ của mình hai mươi mấy vạn.
Kỳ Túy nhắm mắt giả mù, chờ xem đến cùng là Vu Dương muốn làm cái gì.
Hai ngày sau, Kỳ Túy chờ được một chiếc nhẫn.
Đội trưởng HOG nghèo nhất trong lịch sử, nghĩ trăm phương ngàn kế, tận khả năng của mình, tặng người yêu mình cả một tấm lòng.
Ngốc ngốc lại quê mùa, lãng mạn lại xoáy tâm.
—— Phiên ngoại • xong ——