Ba Ba Lạnh Lùng

Chương 26: Chương 26




"Thực sự chỉ ôm một cái như thế thôi?" Anh bắt đầu có chút bán tín bán nghi.

Khang Hoa Hiên gật đầu một cái.

Anh không nói, đứng nguyên tại chỗ cũng không hề nhúc nhích nhìn thẳng vào cô.

Từ trong ánh mắt ấy của anh,cô đã hiểu được điều gì đó. Vì vậy cô tiến lên vài bước, đưa ra hai cánh tay thử vây quanh anh."Anh có thể ngồi xuống được không? Anh quá cao lớn."

Vốn dĩ Phó Thần Cương rất ghét có người dựa vào anh gần như vậy, nhưng trong lúc này, khi thân thể ấm áp ngát thơm của Khang Hoa Hiên ghé vào gần trước ngực anh, trong nháy mắt đã làm cho thân thể anh như cứng lại, ngoan ngoãn ngồi vào trong ghế sa lon.

Khang Hoa Hiên thấy anh mặc dù toàn thân cứng ngắc, vẻ mặt không cam tâm tình nguyện lắm, nhưng vẫn thuận theo, ngoan ngoãn ngồi vào trong ghế sa lon như cô đề nghị, vẻ mặt lại giống như con gấu khiến cô không nhịn được khẽ bật cười.

"Cười cái gì?" Anh lườm nàng.

"Không có gì." Cô buồn cười, vòng tay quanh thân hình cao lớn tới phía sau lưng anh, hai bàn tay khoác lên hai đầu vai của anh, dùng một lực thích hợp ôm lấy anh.

Anh vốn đang muốn hỏi cô vì sao đột nhiên thay đổi ý định xoa bóp giúp anh, nhưng lúc này mỗi một cái vuốt ve rất đúng lúc của cô trong lúc nhất thời đã làm anh quên sạch những lời định nói kia.

"Anh đừng quá căng thẳng."Cô vỗ nhẹ lên đầu vai anh, nàng không khỏi thở dài.

"... Đây cũng là một trong kỹ năng cần thiết của bảo mẫu sao?" Lúc này anh rất nghi ngờ cô đã học ở kỹ năng tuyệt vời này ở đâu đó.

"Có lẽ vậy. Bé cưng cũng rất thích được như vậy, lần nào cũng thế, phải vỗ vỗ một lúc nó mới chịu ngủ."

"Còn nhỏ như thế mà đã biết hưởng thụ như vậy rồi sao? Cô quá cưng chiều nó rồi đấy."

"Có sao đâu. Nó là..." Vốn cô định nói Huân Triết là cục cưng của cô, cô không cưng chiều nó còn muốn cưng chiều ai nữa đây? Nhưng cô khẽ cắn môi kịp thời dừng lại, "Nó dễ thương như vậy, cho dù là ai cũng muốn cưng chiều nó."

Giọng Phó Thần Cương lạnh lẽo, "Ít nhất có mẹ đẻ của nó không như vậy."

Khang Hoa Hiên muốn thử độ cứng rắn của anh đến đâu, liền dò hỏi: "Anh đã biết mẹ bảo bảo là ai chưa?"

"Cái này không quan trọng."

"Ặc..." Đúng không vậy? Cô không quan trọng...

"Cho dù cô ta là ai, tôi cũng sẽ không giao Huân Triết lại cho cô ta."

"Nhưng không phải trong thơ đã viết, một năm sau, cô ấy sẽ đến đón cục cưng đi sao?" Giọng nói của cô không khỏi nóng nảy.

"Loại phụ nữ sinh con ra sau đó liền bỏ mặc, suốt thời gian qua hoàn toàn không hề có tin tức gì hết. Tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô ta đón Huân Triết trở về đâu. Cô ta muốn nhận con về sao? Đừng có hòng mơ tưởng." Anh tức giận quá mức nên hoàn toàn không nhận ra cô đã mắc lỗi khi nói "trong thơ", bởi vì, lẽ ra cô không thể biết có sự tồn tại của lá thư này.

"Nhưng..."

"Nếu như cô ta muốn đòi cái quyền giám hộ với đứa nhỏ, tôi sẽ cùng với cô ta lên tòa. Người phụ nữ kia, chắc không được ba mẹ nuôi dạy, hiện giờ nếu còn to gan lớn mật không hiểu biết gì lại còn xuất hiện, nghĩ muốn ôm đứa trẻ đi, tôi sẽ khiến cho cô ta biết thế giới này không phải đơn giản như ý nghĩ của cô ta đâu."

"Có lẽ là cô ấy thật sự có khó khăn thì sao, trong lúc nhất thời không còn cách nào để nuôi dưỡng cục cưng... Có lẽ, cô ấy cũng thật sự rất yêu bé cưng, so với bất cứ ai khác cũng yêu..."

"Nếu như người phụ nữ kia thật yêu thương nó, cũng sẽ không thể làm ra chuyện như vậy."

"Chẳng phải anh cũng giống như vậy đó sao? Ban đầu ngay cả ôm nó anh cũng không muốn ôm mà... Lẽ nào anh cũng không yêu bé cưng sao..."

Phó Thần Cương cắt ngang câu nói của cô, cứ thế nói: "Cũng như cô đã thấy đấy, trước khi cô đến, tôi cũng không hề ôm ấp Huân Triết. Có lẽ cô sẽ cảm thấy tôi là người máu lạnh, thậm chí không yêu thương nó. Nhưng nếu như tôi thật sự không thương nó, tôi cũng sẽ không nuôi nó, thậm chí ngay cả nhìn một cái thôi, tôi cũng sẽ không nhìn nó.

Tôi biết như vậy là rất mâu thuẫn, từ ngày tôi nhặt được nó, thậm chí cũng không cần đi giám định DNA, tôi cũng biết nó là con của tôi, tôi thật rất yêu thương nó. Có lẽ là tôi cần bổ sung thêm tính nết này... Tôi muốn cho nó trôi qua vui vẻ tuổi thơ mà tôi chưa từng có. Tôi hi vọng nó có thể lớn lên trong sự vui vẻ, nhưng, lúc này tôi mới đột nhiên nhận ra, chưa từng có ai dạy tôi biết yêu thương, cho nên tôi không biết cần yêu thương người khác như thế nào..."

Có lẽ là do lực ôm của tay cô vừa phải, hoặc là giọng của cô quá êm dịu, nên Phó Thần Cương phục hồi lại tinh thần. Anh chợt nhận ra mình vậy mà lại giống như đồ ngốc, đi nói với cô một đống những chuyện không đâu. Trong lúc bất chợt, anh lúng túng cứng đờ người ra, sắc mặt thoáng đỏ hồng, ho khan mấy tiếng rất thiếu tự nhiên.

"Đừng động đậy."

Ngồi ở bên cạnh anh, Khang Hoa Hiên đột nhiên ôm lấy cổ anh. Giọng cô vốn đang mềm dịu, lúc này trong chớp nhoáng càng làm cho người ta không thể kháng cự thêm. Tiếp đó, một dòng ấm áp khó diễn tả nổi từ trên người cô liên tục không ngừng truyền tới trước ngực anh...

"Khang..." Không ngờ cô lại đột nhiên ôm mình, Phó Thần Cương giật mình, vốn định đẩy cô ra, không nghĩ tới hai cánh tay của cô càng thít chặt lại, ôm anh thật chặt vào trong ngực.

Rõ ràng thân thể của cô nhỏ gầy như vậy, rõ ràng chiếc eo mảnh khảnh của cô trước sau không đủ một vòng tay, rõ ràng... Rõ ràng cô chỉ là một cô gái nhỏ chưa phát triển hết... Tại sao chỉ trong nháy mắt anh lại cảm nhận được một dòng ấm áp mãnh liệt, từ ngực lan tới khắp cơ thể như vậy. Chút ấm áp này, thậm chí không ngờ làm cho anh đến độ thiếu chút nữa thì rơi lệ...

Anh nghĩ tới...

Những ngày trước kia từ hồi lâu lắm rồi, anh cũng đã từng hi vọng có người nào đó có thể ôm anh như vậy, vỗ về anh dịu dàng như vậy, nói cho anh biết không cần nóng vội, họ sẽ bảo vệ anh; bất kể cho dù người khác có coi thường anh thế nào, giễu cợt anh ra sao, họ cũng sẽ bảo vệ anh...

Khi còn bé, khi ngủ anh luôn khóc. Không có cha mẹ ở bên cạnh, từ khi anh có trí nhớ tới nay, tất cả mọi người trong khu nhà đó không ai thích loại tạp chủng như anh (tạp chủng: chỉ những người không rõ nguồn gốc). Anh chỉ có thể trước khi ngủ, tưởng tượng sẽ có một đôi tay ấm áp đến vỗ về an ủi giấc ngủ cho anh, cũng cam kết một ngày nào đó sẽ đến nhận anh, mang anh rời xa khỏi chỗ này.

Anh đã chờ, chờ mãi, nhưng sau này, khi anh đã dần dần hiểu chuyện, mới hiểu ra đây là một chuyện vĩnh viễn không bao giờ xảy ra. Cho nên, trong chớp mắt khi đã trưởng thành, anh không hề mong và hi vọng được ấm áp nữa.

Muốn không còn phải chịu bị người khác giẫm ở dưới bàn chân nữa, anh chỉ có thể nhịn chịu, nhẫn nại, nhẫn nại hơn nữa. Người nhà họ Phó đối xử với anh chỉ có một chút xíu bố thí, anh cũng không hề khách khí tiếp nhận hết, sau đó chờ đợi đến một ngày nào đó, khi thời cơ chín muồi, anh sẽ đánh bại mọi người.

Năm ấy, anh mới chín tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.