Ba Ba Lạnh Lùng

Chương 36: Chương 36




Cô nên cự tuyệt, nên đẩy anh ra, nhưng cũng giống như cái đêm hôm đó, cô không thể từ chối anh.

Gặp Phó Thần Cương là ngoài ý muốn của cô. Ngày hôm đó cô đến quán ăn đêm là để hỗ trợ cho bạn của mình.

Ngày thường cô vẫn đến làm thuê ở một nhà hàng cho nên bạn bè quen biết khá nhiều, Jo­Jo là một trong số những người bạn đó. Về sau Jo­Jo từ bỏ công việc làm ở nhà hàng, đến làm ở quán ăn đêm. Do quán ăn đêm này trả lương khá cao, cho nên thỉnh thoảng Jo­Jo cũng lôi kéo cô đến làm hỗ trợ.

Nhưng do cô không có ngoại hình “người cao dáng chuẩn” như Jo­Jo, nên chỉ nhận việc quét dọn trong quán và đóng cửa sau khi quét dọn xong.

Ngày đó, Phó Thần Cương đến đúng vào lúc cô đang thu dọn trong quán ăn.

Thông thường, làm việc ở quán ăn đêm khó tránh khỏi sẽ gặp phải những kẻ say xỉn. Gặp cảnh này, các nhân viên nam làm part-time trong quán sẽ hợp lực kéo đối phương ra khỏi quán, gọi taxi đưa về nhà.

Nhưng hôm nay, cô đã sớm nhận ra người nọ chính là Phó Thần Cương, bởi vậy cô nhìn đi nhìn lại anh đến mấy lần, nhớ lại ngày trước.

Từ nhỏ cô đã sống cùng với nơi mẹ cô làm việc. Cô nhớ ở đó có một anh lớn, rõ ràng nhà họ rất có tiền, các anh chị em trong nhà ai cũng được an nhàn sung sướng, muốn cái gì có cái ấy. Nhưng chỉ có anh ấy không bao giờ được mặc quần áo như mấy anh chị em nhà mình, việc ăn uống hàng ngày cũng bữa có bữa không.Thậm chí cô còn nhớ, dường như mỗi lúc đêm về, mẹ đều ôm cô đến phòng bếp, nói phải nấu mì cho anh lớn ăn.

Lúc ấy cô còn nhỏ, không hiểu vì sao cùng là anh chị em của nhà họ Phó, vậy mà anh lại vừa bé nhỏ vừa gầy gò? Thậm chí cánh tay của anh cũng chỉ to bằng bắp chân của cô mà thôi.

Mặc dù anh không thích nói chuyện, nhưng lại không kiêu ngạo giống như những người khác của nhà họ Phó, ngay cả chơi với cô họ cũng không muốn. Thỉnh thoảng lúc cô ngồi đợi mẹ nấu mì thì anh lớn sẽ ôm cô, nói chuyện với cô, không hề để ý cô toàn nói chuyện trẻ con.

Có một đêm anh vẫn như trước, lại ngồi yên lặng ở phòng bếp ngoảnh mặt chờ mẹ. Hôm nay gương mặt anh hơi bị sưng, khóe miệng cũng chảy máu, bên cạnh mắt bị tím bầm, mặc dù bình thường anh cũng có vài vết thương lớn nhỏ vết, nhưng hôm nay hình như xem ra đặc biệt nghiêm trọng.

Sau khi mẹ cẩn thận từng ly từng tý bôi thuốc cho anh, rồi xoay người nấu cho anh bát mì, cô tiến đến bên cạnh anh tò mò hỏi: "Anh ơi, anh có đau hay không?"

Anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái: "Em xem bị đánh thế này, nhìn cũng biết là có đau hay không rồi."

Bởi vì miệng anh bị thương, nên cô hoàn toàn không biết anh đang ậm ờ ô a nói cái gì đó. Chỉ có điều, nghe cách nói khó khăn, nhìn ánh mắt dữ tợn kia, chắc chắn là anh rất đau rồi.

Lúc ấy cô mới gần bốn tuổi, một mình cố bò lên trên người anh, khiến anh rên lên một hồi.

"Anh đau lắm không?"

"Nói nhảm!" Anh nhìn cô chằm chằm: "Mau đi xuống đi!"

"Là Hiên Hiên muốn cho cháu một cái ôm thôi!" Trang Vân Mỹ không quay đầu lại, nhưng bà biết cô gái nhỏ của mình muốn làm cái gì."Cháu hãy cho nó ôm một chút đi."

"Không thích." Cậu thiếu niên lắc đầu vẻ khó chịu.

"Cho Hiên Hiên ôm đi." Cô bé con giang hai cánh tay, thoải mái ôm cậu con trai, cái đầu nho nhỏ tựa vào vai anh, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả ra ở trên cổ anh.

Khóe miệng cậu thiếu niên cứng ngắc, giật giật. Dường như cậu không có thói quen có người khác thân thiết với mình như thế. Bàn tay xinh xắn mềm mại bám vào cổ anh, phảng phất nếu như cậu không cố gắng giữ giữ lấy cô bé, không cẩn thận cô bé sẽ rớt xuống luôn...Cậu hơi ôm lấy cô bé, lúc này cậu mới nhận thấy, thì ra cô bé ấm áp như vậy...

Lúc lấy lại được tinh thần thì cậu thiếu niên mới nhận ra không biết mình đã khóc từ lúc nào.

"Ngoan ngoan, không khóc mà, cái đau bay đi." Cô bé con vỗ vỗ vào đầu của cậu, cho rằng bởi vì vết thương đau nên cậu mới rơi nước mắt...

Không bao lâu, mẹ cô bị những người khác phát hiện đã vụng trộm tự ý nấu đồ cho anh ăn. Mấy ngày sau, mẹ liền dẫn ba chị em cô rời khỏi nhà họ Phó. Sau này, cô cũng từng nhiều lần nghe thấy tin tức trên báo chí nói về chuyện của nhà họ Phó, cũng chỉ biết rằng cậu thiếu niên lạnh lùng năm đó, dường như đã trở thành một người rất rất giỏi.

Nhưng lúc này... tại sao anh lại đến nơi này uống rượu một mình vậy?

Lại nói, quán rượu này thuộc loại lớn thì cũng không phải là lớn, nói nhỏ thì... thật sự cũng có chút hơi nhỏ. Nhưng một nhân vật lớn như anh, lúc này nên đi đến Câu Lạc Bộ được trang hoàng tao nhã để mượn rượu giải sầu mới phải chứ? Anh tới loại quán rượu thuộc hạng tép riu này để làm cái gì?

Cầm cây lau nhà, Khang Hoa Hiên thật tò mò, thừa dịp anh còn có chút tỉnh táo liền dựa vào quá khứ để hỏi anh: "Ngài là... Phó Thần Cương à?"

"Mẹ nó chứ! Cô hỏi làm gì" Không ngẩng đầu, đối phương hung tợn quát lại.

Cô bị dọa sợ liền vội vàng lùi lại mấy bước, chạy trối chết.

Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, gương mặt đó, đích xác là Phó Thần Cương không sai. Cô đã từng nhìn thấy anh ở tờ bìa của tạp chí tin tức. Cô nghĩ, bình thường ước chừng ít có người uống rượu say mà vẫn giữ được vẻ hăng hái, phấn chấn như vậy.

Cho đến lúc cô gần như đã dọn dẹp trong quán xong, anh vẫn còn nằm gục ở trên quầy ba, nhìn thấy mấy người phục vụ chuẩn bị ném anh ra ngoài đường thì cô lại mềm lòng, kéo tay anh chàng phục vụ lại.

"Hắn là bạn của cô à?"

Nhìn Phó Thần Cương say ngồi phịch ở trên ghế sa lon, Khang Hoa Hiên gật đầu một cái.

"Vậy cô có biết nhà hắn ở đâu không?"

"À..."

Cô còn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, thì mấy tửu khách ở bên cạnh lại vì một lời nói không hợp nên quay ra đánh nhau. Nhóm nhân viên phục vụ rượu liền ào ra như ong vỡ tổ xông về trước, giúp một tay ngăn chặn khách say rượu gây chuyện, ngay cả quản lý cũng chạy đến rồi.

"Vậy... Vậy còn người này?" Khang Hoa Hiên sững sờ đứng nguyên tại chỗ, chỉ chỉ Phó Thần Cương.

"Giao cho cô đấy! Hắn không phải là bạn của cô sao?"

Phía trước đang có chuyện gay go, người phục vụ bất chấp người khách say rượu đang co quắp hất anh sang cho cô, chạy đi.

Khang Hoa Hiên gãi gãi đầu, trong lòng suy nghĩ làm sao để đưa được anh về nhà... Lần trước cô đến nhà anh đã là chuyện cách đây mười mấy năm trước, làm sao cô có thể nhớ được chứ?

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, thử dùng ngón tay chọc chọc... anh không có phản ứng?

Cô thở dài, đúng lúc đụng phải Jo­Jo đến tìm cô. Jo­Jo nói với cô, ném người lên tắc xi, nói tài xế đưa hắn đi tới khách sạn là được.

"Nhưng..." Cho dù thế nào đi nữa, Phó Thần Cương cũng là nhân vật có mặt mũi! Ngộ nhỡ có sai sót gì chẳng phải là xong đời sao?

"Cậu sợ cái gì chứ? Hắn một người đàn ông trưởng thành, còn có thể xảy ra chuyện gì không may được đây?"

"Rất khó nói. Xã hội bây giờ, chuyện gì cũng có thể xảy ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.