Ba Ba Lạnh Lùng

Chương 45: Chương 45




Thạch Dự Thạc ngẩn ngơ: "Cũng bởi vì cô ấy là mẹ đẻ của Huân Triết sao?"

"Đúng thế."

"Mặc dù sự thật làm người khác phải kinh ngạc, nhưng cậu cũng không cần thiết phải đuổi cô ấy đi, ngược lại, cậu phải cao hứng hơn mới phải chứ."

"Cao hứng vì cái gì?"

"Cao hứng vì hai người trở thành người một nhà. Cậu đã từng nói rằng, cho dù mẹ đẻ Huân Triết là ai, chuyện này cũng không quan trọng, không phải vậy sao?" Thạch Dự Thạc nhắc nhở bạn tốt.

"Nếu quả thật cô ấy là một người phụ nữ không quan trọng thì một chút cũng không có gì là quan trọng. Nhưng cũng bởi vì cô ấy là Khang Hoa Hiên, lại làm ra chuyện như vậy, tớ càng không thể nào tha thứ cho cô ấy."

"Cậu quá nghiêm khắc rồi." Thạch Dự Thạc vò vò mái tóc: "Có lúc quả thật tớ cũng không sao chịu nổi cậu nữa... Một người đã biết lỗi lầm, cậu không thể tha thứ cho cô ấy một lần được sao?"

"Chuyện khác thì có thể. Chuyện này thì không được."

Thạch Dự Thạc bị sự cố chấp của Phó Thần Cương làm cho sắp phát điên, hiện tại ngay cả Khang Hoa Hiên là người duy nhất chịu được tính tình của cậu ta, cũng đã bị đuổi đi, tương lai còn có ai chịu nổi cậu ta nữa không?

"Tùy cậu thôi."

Nhặt chiếc áo khoác lên, Thạch Dự Thạc chuẩn bị đi, lại phát hiện Phó Thần Cương mặc dù đang chuyên tâm đút cho con trai uống sữa tươi, nhưng lại lấy điện thoại đặt ngay ở phía trước mình,mà ánh mắt của cậu ta, từ đầu tới giờ cũng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động...

"Cậu đang chờ điện thoại sao?"

"Cô ấy nói về đến nhà sẽ gọi lại cho tớ."

Cô ấy? Là Khang Hoa Hiên sao? "Chẳng phải sáng nay cô ấy đã đáp chuyến xe lửa sớm nhất đi rồi hay sao?" Thạch Dự Thạc kinh ngạc: "Hiện tại đã hơn mười một giờ khuya rồi mà?"

Hai người này đang làm cái gì vậy? diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn Vì chân tướng thân phận của mẹ đẻ Huân Triết được làm rõ, cho nên làm ra cái bộ dạng đức hạnh này sao? Thạch Dự Thạc nhặt lên điện thoại trên bàn lên, nhét vào tay bạn mình: "Đáng chết! Cậu mau gọi điện thoại cho cô ấy đi."

"Không gọi." Phó Thần Cương hiểu tính nết của Khang Hoa Hiên, nếu như cô đã sớm về đến nhà, lại không muốn gọi điện thoại cho anh, chính là không muốn có dính dáng gì đến anh nữa...

Đã biết như thế, vậy mà anh lại đang chờ cái gì đây?

"Rốt cuộc thì cậu còn đang chờ cái gì nữa hả?" Thạch Dự Thạc cũng không chịu được nữa rống to mấy tiếng với anh: "Cậu có thể cố chấp, sĩ diện, nhưng cậu, ngay cả một chút lo lắng an nguy của cô ấy cũng không có hay sao? Nếu như giữa đường cô ấy có xảy ra chuyện gì, cậu cứ ở đó mà chuẩn bị hối tiếc cả đời đi! Có gọi hay không? Cậu không gọi, tớ gọi... "

Thạch Dự Thạc bắt đầu dò danh bạ điện thoại trong di động của mình xem có số điện thoại của Khang Hoa Hiên hay không. Khó lòng gặp được một người xứng đáng làm em gái tốt để cho anh nguyện ý móc tim móc phổi ra như vậy... Ặc, anh muốn nói là một cô gái tốt dịu dàng lương thiện, đương nhiên anh mong muốn cô ấy có thể bình an vô sự.

Xem ra anh và Khang Hoa Hiên cũng đã đánh giá thấp sự cố chấp và máu lạnh của Phó Thần Cương rồi, cho là Phó Thần Cương thật sự đã có thay đổi...

"Chờ một chút." Có lẽ lời nói vừa rồi của Thạch Dự Thạc đã có tác dụng, vừa nghĩ tới có thể giữa đường cô xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, sắc mặt Phó Thần Cương hơi biến đổi, sau đó liền nhét con trai vào trong ngực Thạch Dự Thạc."Tớ gọi."

Thạch Dự Thạc luống cuống tay chân bế Phó Huân Triết... Ặc! Dáng dấp tướng mạo của cục cưng này khá giống Phó Thần Cương, còn nhìn về phía anh cười không ngừng... Ai dà, nếu như Phó Thần Cương cũng cười cười với anh thế này thì tốt biết bao.

"A lô, là tôi..."

Điện thoại vừa thông, Thạch Dự Thạc vểnh tai nghe lén, Phó Thần Cương trừng mắt nhìn anh một cái, đứng dậy đi đến phòng bếp nói chuyện điện thoại.

"Cô về đến nhà rồi sao?"

"Ừ."

"Tại sao không gọi lại cho tôi?"

"Tôi... Tôi có chút say xe, về nhà liền ngủ quên mất."

Mi tâm nhíu lại, vừa rời khỏi anh và con trai trong lòng cô gái này đã không còn hai cha con anh nữa sao? "Ngay cả gọi điện thoại cũng quên luôn sao?"

"Ừ..."

Giọng của cô nghe có chút buồn buồn, điều này làm cho trái tim của Phó Thần Cương căng thẳng, "Cô đang khóc sao?"

"Không có." Cô hít hít mũi, hắng giọng."Chỉ là tôi vừa tỉnh ngủ... Huân Triết có khỏe không?"

"Nó rất tốt, chuẩn bị đi ngủ."

"Tôi, tôi muốn nghe giọng của nó một chút... Có được không?"

Lần này, Phó Thần Cương không do dự, đi trở về phòng khách, ôm lấy con trai, đặt ống nói ở bên tai Huân Triết.

"Bé cưng, con có nhớ mẹ hay không?"

"Mẹ mẹ...” vừa nghe thấy tiếng của Khang Hoa Hiên, lúc đầu Huân Triết còn tò mò cầm điện thoại di động lăn qua lộn lại, nhưng dù lật thế nào, vẫn không nhìn thấy người, miệng méo xẹo sau đó gào khóc dữ dội "Mẹ... Mẹ..."

Phó Thần Cương sợ hết hồn, anh không biết Huân Triết đã biết nói, hơn nữa mở miệng nói câu đầu tiên lại là tìm mẹ... Tim dường như đập mạnh một hồi như trống làng.

Anh buồn vui lẫn lộn cầm lấy điện thoại hỏi: "Đây là cô dạy nó à?"

"..." Bên đầu điện thoại kia không trả lời, chỉ truyền tới tiếng khóc mơ hồ.

"Cô không phải là mẹ của nó, vĩnh viễn không phải, rất nhanh nó sẽ quên cô thôi." Cố dằn lại tim mình, anh cố ý nói như vậy.

Phó Thần Cương cúp điện thoại, ánh mắt nhìn Thạch Dự Thạc đầy trách cứ.

"Tại sao cậu nhất định phải như vậy?" Thấy đứa trẻ nhỏ trong ngực mình khóc lóc mãi không dừng, anh không khỏi thở dài: "Mặc dù cô ấy là người mẹ đẻ vô trách nhiệm của con trai cậu, nhưng chẳng phải cô ấy là người phụ nữ mà cậu yêu hay sao? Tại sao lại phải đối xử tàn nhẫn với cô ấy như vậy?"

"Tớ đã gọi điện thoại cho cô ấy rồi, cô ấy không sao hết." Phó Thần Cương vứt điện thoại di động xuống một bên: "Không sao là tốt rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.