CHƯƠNG 44
Hạnh phúc
Đi vào số 12 Grimmauld, Harry ở ba ngày Sirius mới bằng lòng cho cậu đi, bất quá lúc đi cậu không đi một mình mà là một gia tinh tên Kreacher ôm một cái hộp hoa văn tinh xảo đưa cậu trở lại Hogwarts — so sánh với Snape, độn thổ của gia tinh thật sự là quá ôn nhu.
Bất quá vừa về tới Hogwarts Harry đã bị ném vào bệnh thất, được biết mỗi ngày đều cần uống một loại độc dược rất khó uống, duy trì liên tục bảy ngày! Kỳ thật khi cậu uống ngụm thứ nhất thiếu chút nữa phun ra nhưng là đối mặt với Snape âm trầm…… Harry cố nhịn…… Sau đó Snape cầm đi cái hộp trong tay Kreacher…… Harry cũng không biết nó là cái gì!
Kỳ thật, trong ba ngày phát sinh rất nhiều chuyện, cũng phát sinh rất nhiều thay đổi, ít nhất, đối với Dumbledore là vậy.
Ông cười híp mắt nhìn Snape cất độc dược dùng hai ngày hai đêm làm vào trong tủ rồi phóng đủ loại chú ngữ bảo vệ — kỳ thật hoàn toàn không cần, không phải ai cũng sẽ có một mảnh linh hồn ở trong đầu. Tâm tình lão hiệu trưởng càng tốt hơn.
Dumbledore biết một số chuyện sẽ không ngồi chờ chết, ông bố trí mọi thứ sau đó im lặng — hưởng thụ nhân sinh! Trong đời, ông có người mình yêu cùng với người yêu mình, cũng có những gì ông coi trọng…… Thậm chí có thể rửa sạch tội nghiệt trên người mình…… Đúng vậy, so với Snape Dumbledore biết rõ mình mang rất nhiều tội nghiệt, Snape…… Chỉ là một cậu bé đi lầm đường, mà ông là một lão già đi nhầm đường còn kiên trì…… Cho nên, ông sẽ sửa lại, sửa lại những sai lầm đó.
“Độc dược Harry muốn uống đã chuẩn bị xong, ha ha…… phù thủy Trung Quốc nghiên cứu linh hồn rất sâu a……” Dumbledore nói,“A, Severus hài tử của ta, thầy yêu Bánh Rừng Đen nước Đức không?”
“Tôi không phải con của cụ, tôi cũng không thích bánh ngọt được đẩy mạnh tiêu thụ của cụ.”
“Nha, tôi chỉ là một lão già muốn chia xẻ mỹ vị…… Một lão già cô độc, đáng thương, tịch mịch, hư không……” Dumbledore ai oán nhìn Snape,“Tôi thấy chúng ta cần nói chuyện, Severus, không chỉ là tôi……”
“Được, cụ cần cái gì?” Căn bản không muốn tiếp tục nói chuyện với Dumbledore, Snape lại không thể trực tiếp ném lão ong mật đi — mặc dù Dumbledore là một lão già đáng ghét nhưng ông cũng là một người đáng giá tôn kính.
“Nói chuyện…… Hạnh phúc……”
Bên này thảo luận chân lý hạnh phúc, bên kia Harry uống thuốc sau hỗn loạn ngủ hoàn toàn không biết tương lai của mình đã bị một người tên là Albus bán đi…… Không, không gọi bán, đây gọi là giao phó, gọi là khuyên, gọi là dẫn đạo, đúng không?
Prince 9 tuổi có rất nhiều tin nhưng cũng không nối liền, cũng là Dumbledore thông minh cho nên suốt hai tháng ông chỉnh các tin cũng kết nối chúng lại rồi bắt đầu thực hiện kế hoạch – ví dụ là trán Harry có một chút linh hồn của Voldemort nhưng là uống độc dược có thể xử lí được, Voldemort cắt miếng chính mình ném tới nhiều nơi, từng nơi cũng rất cụ thể, cuối cùng cũng bị tiêu diệt, ba ba khi tiêu diệt Voldemort rất dũng cảm lại cùng cha tiêu diệt rất nhiều bại hoại…… Những tin tức này cũng không nối liền nhưng là Dumbledore thấy rất quan trọng, không phải ông am hiểu nhất là tìm kiếm chân thật từ những điều nhỏ sao?
Cho nên lão hiệu trưởng bắt đầu sàng lọc tin tức, hữu dụng, vô dụng, có thể tin, không thể tin …… Điều làm ông vui mừng là trong tương lai, quan hệ của ông và Prince rất tốt, hơn nữa tiểu vương tử cũng nói trong tương lai ông có được rất nhiều…… Aberfoth mỗi ngày đều đấu võ mồm với ông, Gellert nắm tay giảng hòa với Aberfoth…… Những cái đó trước giờ Dumbledore chưa bao giờ dám mơ, vì vậy, ông khát vọng và chờ mong tương lai.
Đương nhiên, với Dumbledore, cả đời này ngoại trừ thua thiệt Aberfoth thì Harry và Snape làm ông thấy áy náy nhất — bởi vì sơ sẩy của mình, Harry đeo vận mệnh của cứu thế chủ, mất đi cha mẹ, lại không thể không bị đưa đến một gia đình Muggle không thích phù thủy…… Ngay cả đi nhìn Harry ông cũng không làm được vì ông muốn Harry an toàn, không thể để cho người có ác ý phát hiện Harry…… Với Dumbledore thì rất khó, chỉ cần ông có động tác gì, bộ pháp thuật và quý tộc nhất định sẽ phát giác cho nên ông cũng chỉ có thể để một Squib không bị chú ý mang đến tin về Harry cho mình, về tính chân thật…… Ông cũng chỉ có thể nắm giữ một bộ phận mà thôi. Snape thì càng không cần phải nói, là ông hèn hạ lợi dụng tình cảm của cậu ta, lợi dụng uy hiếp Snape thiện lương và trung thành…… Đúng vậy, trung thành, Severus, Slytherin chỉ trung thành với tâm hồn, vô luận là ghét địch nhân hay là truy cầu lực lượng thậm chí chấp nhất ái tình, đều là trung thành của cậu ta, chỉ là cái trung thành này, dựa vào là một loại cân đối gắn lại.
Dumbledore rất may mắn mình có thể giữ được Snape trung thành dựa vào Lily, nhưng là hiện tại…… Ông cảm thấy nên đổi lại người — Harry thế nào?
Snape và Dumbledore nói chuyện về “Hạnh phúc”, nhưng rất hiển nhiên lực chú ý của anh hoàn toàn bị người bên cạnh Dumbledore hấp dẫn – người kia không nói về hạnh phúc mà là “Bất hạnh”, diễn viên bất hạnh đó còn là Dumbledore, thật đúng là quá bi thảN! nhưng là…… từ nội dung bi thảm, anh hiểu một điểm– điểm quan trọng nhất. Nhưng là, vậy là đủ rồi, điểm này cũng đủ cho anh biết sau này mình nên làm như thế nào……
“Cậu ta là người thông minh.” Nhìn áo choàng tung bay cùng với bóng lưng gọn gàng bước, người bên cạnh Dumbledore thở dài một hơi.
“Đúng vậy, cậu ấy rất thông minh…… Là tôi không đối đãi bọn họ công bằng.” Dumbledore nhìn người bên cạnh mình,“Gael, anh nói hiện tại tôi bắt đầu đền bù, có phải là đã muộn không?”
“Nếu như…… Chúng ta cũng không tính muộn, ta nghĩ, không có gì muộn hơn.”
“Ha ha, có đạo lý!”
Không có gì có thể muộn hơn một tình yêu trăm năm!
Snape trở lại hầm phát hiện Harry đã ngủ say chiếm cả giường lớn, anh nhẹ nhàng đi qua ôm cứu thế chủ uống độc dược dung hợp linh hồn nên ngủ không an ổn vào trong ngực — nam hài chắc là đau đớn khó chịu, ngủ không yên còn không có cách nào tỉnh lại cho nên chỉ có thể lăn ở trên giường, chăn gối cũng sớm đã bị đá xuống đất – cái ôm ấm áp thành cảng tránh gió cho Harry, có lẽ là ma lực tản mát ra lực hấp dẫn, Harry cố gắng nhét mình vào trong ***g ngực này, hy vọng có thể giảm bớt thống khổ.
Cậu bé trong ngực rất khó chịu, nhưng là là hoàn toàn tín nhiệm mình — nhận thức điều này làm cho tâm tình độc dược đại sư sáng lên.
Sáng lên?! Cái từ này đã bao lâu chưa xuất hiện? Snape không biết. Nhưng là anh biết rõ, cậu bé trong ngực chính là ánh sáng của mình, mặc dù…… Anh cũng biết, mình làm như vậy cũng không phù hợp tiêu chuẩn đạo đức, thậm chí…… Đáng bị phỉ nhổ, nhưng vậy thì sao? Chẳng lẽ…… Mình không nên nắm lấy hạnh phúc? Chẳng lẽ…… Prince sẽ không được sinh ra? Chẳng lẽ…… Harry, sẽ không có được một gia đình cậu hướng tới?
Không để ý những cái đó, Snape còn là một Slytherin, Slytherin, vĩnh viễn nắm lấy thứ mình muốn, nếu không làm sao có thể bị nói là “Âm hiểm giảo hoạt” a?
Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Harry — ở vết sẹo, đó là ấn ký của Lily lên Harry, cũng là linh hồn chúa tể hắc ám trên người Harry, là nguồn gốc cho sự đau khổ của Harry.
“Cha……” Cửa ra vào, Prince mặc đồ ngủ, trong ngực ôm con rồng Draco tặng, đôi mắt hồng hồng, trên mặt còn có dấu của nước mắt.
“Prince, làm sao vậy?” Snape cũng không buông Harry ra.
“Ác mộng ……” Tiểu vương tử bĩu môi,“Con có thể ngủ cùng hai cha được không?”
“Đương nhiên, tới đây tiểu vương tử.” Vươn tay ôm con trai nhào đến, Snape ôm, đó là một thế giới.
Ban đêm, hầm mất đi âm lãnh, chỉ có ấm áp chậm rãi tăng lên, thành không khí vờn quanh ba người lộ ra ấm áp cùng nhu hòa nhàn nhạt, phảng phất là một pháp thuật vui vẻ có thể làm mọi người tiến vào giấc mơ đẹp nhất ngọt ngào nhất.
[Có lẽ, ta thật sự ôm toàn bộ thế giới.] ở trong giấc mơ, Harry nghe được một giọng nói tê tê, cậu quay đầu lại đi tìm người nói chuyện nhưng lại chỉ thấy một bóng người màu đen chậm rãi nhạt dần, cuối cùng biến thành khói, biến mất trong không khí. Khi cậu muốn bắt lại sương khói sắp tan hết, thanh âm tê tê lại vang lên, [Cậu bé, cậu có được toàn bộ thế giới.]
Sau đó sương khói triệt để tan biến, Harry thấy rõ — trước mặt mình có một người tối như mực, mặt âm trầm nhưng đường cong cứng ngắc mang theo nhu hòa, bên cạnh người đen như mực là một cậu bé mắt xanh đang cười ngọt ngào…… Không biết vì sao Harry nhìn chằm chằm hai người trước mặt, sợ bọn họ biến mất…… Chầm chậm, cậu cảm thấy hai người càng ngày càng gần mình, cuối cùng họ ôm nhau…… Cái ôm, truyền tới ấm áp, đôi mắt to của Harry tràn đầy nước mắt, nhưng là cậu cũng rất vui, không khó chịu chút nào.
Khi Harry ngẩng đầu nhìn người đen như mực kia, cậu mới phát giác người kia là Snape, còn cậu bé mắt xanh bên cạnh là Prince!
Một tổ hợp kỳ diệu!
Một tổ hợp chính xác!
Harry cảm giác ngực mình căng căng, không biết vì sao cậu lại cảm thấy cổ họng mỏi nhừ, đôi mắt cũng ướt sũng không thể khống chế…… Sau đó, cậu đã bị một lực đạo nặng nề kéo xuống, cái mũi hình như bị đập vào cái gì đó…… Ách…… Thật đau……
“Ngô……” Harry che mũi, đau đớn trên trán đã sớm biến mất…… Bất quá…… Tầm mắt của cậu sao lại đen như vậy?
“Làm sao vậy?”
“Đụng vào mũi ……” Không kịp phản ứng là ai đang nói, cứu thế chủ rất tự nhiên đẩy người đụng phải mình — không…… Không đúng, cảm giác này…… Không phải Ron! Harry ngẩng đầu giật mình, hóa ra cậu không phải ở Hang Sóc mà là ở hầm, người nằm cùng cậu trên một cái giường cũng không phải người anh em Ron mà là…… Snape!
“Nha!” Cậu bé mắt xanh đáng thương ôm mũi khóc thét, cậu rất sợ Snape cười.
“Đừng che.” Hiển nhiên Snape mở miệng, bất quá không phải châm chọc cũng không phải cười nhạo,“Chảy máu sao ?”
“Không…… Hẳn là không có.” Harry còn chưa nói xong, đèn đã sáng lên, mặt Snape phóng đại ngay trước mặt cậu — sắc mặt vàng như nến bây giờ đã khá hơn rất nhiều, mái tóc đầy dầu cũng nhẹ nhàng không ít…… Còn có cặp mắt đen không còn trống rỗng nữa…… Harry ở bên trong thấy được chính mình…… Không phải trống rỗng mà là chính mình…… Snape hiện tại đang kiểm tra mũi cho cậu, ở trong mắt Snape cậu thấy được chính mình, thật đúng là không đẹp mắt.
Bất quá ở trong mắt Snape Harry rất xinh đẹp – cậu bé ủy khuất ngẩng mặt cho anh kiểm tra mũi, cái mũi không tệ, khéo léo đáng yêu, trên mũi là đôi mắt xanh lóe sáng, ướt sũng nhìn mình…… Xuống chút nữa là chóp mũi đỏ rực, rất tốt, không chảy máu, bất quá…… Đôi môi mím lại làm người ta yên tâm, ít nhất tiểu tử này sẽ không nói cái gì đối nghịch — nam hài không chút phòng bị…… Snape vươn tay cẩn thận sờ gò má của Harry, làn da nam hài mềm mại và nhẵn nhụi làm cho anh thấy mỹ mãn.
“Giáo…… Giáo sư……”
“Không chảy máu.” Snape nhẹ nhàng đụng vào chóp mũi của Harry còn đang hồng,“Còn đau không?”
“Không…… Không đau……” Chưa từng thấy Snape ôn nhu như vậy, nội tâm Harry có chút ngứa nhưng là cảnh tượng trong mơ lại khiến cậu muốn ôm nam nhân quá mức cứng rắn trước mắt,“Em…… Em, giáo sư, có phải mọi người có chuyện gạt em…… Giáo sư — còn có giáo sư Dumbledore đúng không?”