Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử

Chương 51: Chương 51




CHƯƠNG 51

Nghỉ hè

Năm học trôi qua nhanh chóng, với Harry cậu chưa bao giờ biết rõ một người có thể hạnh phúc như vậy – cậu có được được quá nhiều, nhiều đến mức chính cậu cũng không dám tin tưởng! Đương nhiên mỗi ngày học với Snape vẫn sẽ rất mệt mỏi nhưng cậu phát hiện mình quen cường độ huấn luyện như vậy, vô luận là công kích từ đâu thì cũng không thành vấn đề, đương nhiên, những công kích đó không thể quá mạnh, cậu còn rất nhiều chú ngữ đáng sợ chưa thể thuận lợi nắm giữ như lời nguyền không thể tha thứ. Nhưng cậu cũng không thích ba chú ngữ kia là được rồi.

Trải qua huấn luyện Snape cũng phát hiện ma lực của Harry mạnh hơn phù thủy nhỏ một chút, hơn nữa cậu như là đấu sĩ trời sinh, cho dù là những phù thủy từ nhỏ huấn luyện cũng sẽ không tốt hơn — mà Harry cũng chỉ là trải qua hơn nửa năm huấn luyện mà thôi. Đó một tin tức tốt với Snape.

Vì Prince nên nghỉ hè Harry chỉ cần trở lại nhà Dursley hai ngày là có thể đến số 12 quảng trường Grimmauld — Prince và Harry có huyết thống quan hệ gần nhất, dù cho không có huyết thống Petunia bảo vệ, Harry cũng sẽ an toàn. Khi Dumbledore nói xong, lão hiệu trưởng được tiểu vương tử một cái môi thơm, đương nhiên, bởi vì có tiểu vương tử và Snape, Harry không quá khó chịu, hai ngày này cậu cũng tận lực không đi xung đột với nhà Dursley, có lẽ thay đổi này là rất lớn trong nửa năm qua, dì Petunia cũng không làm gì kì lạ mà chỉ nhìn Harry thật lâu.

“Dì Petunia.” Harry đứng ở cửa nhìn, nữ nhân này từ khi cậu có trí nhớ vẫn rất gầy,“Cháu đã về.”

Petunia nghiêng người cho Harry vào, khi nhìn cậu không mang nhiều thứ, sắc mặt hơi chút hòa hoãn:“Đi lên, không cần làm xuất hiện chuyện gì cổ quái.”

“Vâng.” Harry rất dịu ngoan,“Cháu chỉ về ở hai ngày rồi cháu sẽ đến nhà cha đỡ đầu gia.”

“Không được!” Petunia hét to đóng cửa lại, bà xoay người nhìn Harry, biểu tình cũng rất đáng sợ,“Không được! Mày phải ở trong này — dù cho…… Dù cho mày là quái vật, nhưng mày phải ở…… Nha! Thượng đế a!” Bà bụm mặt khóc, tiếng rất khó nghe — đúng vậy, tiếng gào khóc phát ra từ nội tâm không dễ nghe, trừ phi đó là giả.

“Dì,” Harry rất sợ hãi nhưng giọng nói trong nội tâm nói cho cậu biết dì mình cũng không hận mình làm cho cậu cảm thấy ê ẩm,“Dì! Đừng khóc, dì!” Harry chưa đủ cao nhưng cũng đủ linh hoạt cho nên có thể đỡ lấy người dì khóc sắp ngất, “Dì Petunia, đừng khóc, cháu…… Dì biết vì sao cháu phải ở đây đúng không?”

“Đúng vậy! Tao biết rõ! Cái ông như ảo thuật gia mang Lily đi, bọn họ lại đem mày tới — tao yêu Lily, ngay cả cơ hội nhìn Lily lần cuối cùng cũng không có! Tao còn không biết Lily được an táng ở nơi nào!” Tâm tình một khi bạo phát thì giống như lũ không thể rút ngay, Petunia vừa đánh Harry vừa níu lấy áo mình giống như chỉ cần buông tay tim sẽ vỡ vụn,“Bọn họ, bọn quái vật ngu xuẩn đó cũng chỉ dùng uy hiếp khiến tao khuất phục! Thượng đế a! Đáng giận, nếu không phải bọn họ Lily sẽ không chết, cha mẹ tao cũng sẽ không chết! Tao hận bọn họ — Tao hận Lily!”

Hận sao? Đương nhiên.

Nhưng nếu như không có yêu, sao có thể có hận?

Harry tùy ý dì đánh mình — lực lượng này kém hơn nhiều mỗi khi Snape giáo huấn – cậu lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cho dì mình. Trước kia cậu không chú ý tới vì sao dượng Vernon và Dudley béo như vậy mà dì Petunia ăn giống bọn họ mà lại gầy như là dân chạy nạn, hiện tại…… Có lẽ cậu đã hiểu.

“Mày không thể trở về!” Petunia nắm chặt khăn tay lung tung lau mặt,“Cha đỡ đầu chết tiệt của mày, hắn ta chính là tên khốn kiếp — Thằng khốn, thằng lưu manh, hạ lưu! Hắn xem thường nhà chúng tao…… nhà Evans…… Tao biết rõ nhà của hắn ở Grimmauld, hừ, cái gì tao cũng biết!” Bà đứng lên giống như là nữ chiến sĩ,“Lily nói với tao hết nhưng tao không thích nó — chỉ có tao mới nhìn thấy gương mặt thật của nó, hừ, một nữ phù thủy? Thật đáng ăn mừng a, trong nhà có phù thủy! Hừ! Phù thủy? Nó vứt cả mạng mình vào!”

Nha! Cái này còn có thể nói dì Petunia căm hận mẹ? Harry tuyệt đối không tin! Nhưng Harry biết rõ cảm tình cũng không phải chỉ có yêu và hận, có lẽ…… Cậu không nên phẫn nộ với dì, đúng vậy, cậu nhớ rõ, nhớ rất rõ ràng, khi cậu bị thương dì sẽ bôi thuốc cho cậu nhưng thật đáng tiếc, cậu không có khả năng đi bệnh viện, nếu như đi bệnh viện…… Có lẽ cậu sẽ bị đưa đến nơi khác…… Đúng vậy, không thể dùng bạo lực với một đứa bé, Cori từng nói với cậu vậy.

Đương nhiên không thể nói cho Petunia về Prince, Harry chỉ có thể nói cho bà biết nói Dumbledore tìm được phương pháp đặc thù bảo vệ mình, có rất nhiều pháp thuật cổ xưa, tốt cho nhà Dursley — Petunia miễn cưỡng tiếp nhận lý do này.

Có lẽ là cảm xúc Petunia bùng nổ làm cho Harry ý thức một mặt khác của của dì, cậu cười thật lòng, mà cặp mắt xanh giống Lily như đúc chứa ý cười làm Petunia không có cách nào quá hà khắc với cậu, đương nhiên, dượng Vernon và Dudley vẫn ghét Harry, Dudley rất muốn tìm lỗi của cậu nhưng Harry là một người lớn đã có con nên không có ý định so đo với Dudley.

Trước khi đi Harry còn đưa dì Petunia một ít quà — ghim bảo thạch cài ngực, độc dược thích hợp cha con Dursley giảm béo, đương nhiên cũng có đồng hồ vàng gì đó, kỳ thật những cái này cũng không quý trọng, ít nhất ở pháp thuật thế giới không tính là đồ quý nhưng ở trong mắt nhà Dursley thì lại hoàn toàn khác, Dudley rất thích ngọc bích cài tay áo, cuối cùng cầm nó trịnh trọng nói với Harry nói:“Từ nay về sau anh sẽ không bắt nạt em, anh hứa đó!”

Hừ! Ai cần cam đoan như vậy a! Harry cảm giác nếu có cơ hội thì cậu nhất định phải đánh Dudley — không dùng pháp thuật rồi cho Dudley biết ai mới là anh, như vậy mới có hiệu quả nhưng không thể để dì Petunia biết.

Hai ngày ở nhà Dursley trôi qua nhanh chóng nhưng Harry vẫn không thể ức chế nhớ tiểu vương tử của mình, sáng sớm ngày thứ ba cậu thu dọn mọi thứ rồi chạy đến Grimmauld, tiểu vương tử đã sớm chờ ở đây.

“Harry!” Cha đỡ đầu mở cửa lấy được cơ hội ôm con đỡ đầu của mình đầu tiên rồi bị vắng vẻ — Harry chạy đến phòng khách ôm Prince cho cậu một cái hôn vang dội, đương nhiên, tiểu vương tử cũng không cam chịu yếu thế hôn một cái.

“Cảm tình của bọn họ thật tốt!” Sirius cười ha hả đóng cửa lại nói với Remus.

“Đúng vậy, thật tốt.” Sirius cười đi rót trà — anh từng cho rằng Snape nuôi Prince là vì Prince giống Harry, sau đó anh lại cảm động vì tình tiết bi thảm mình nghĩ ra trong đầu, nhưng là…… Qua lâu như vậy, Remus lại cảm thấy ý nghĩ này quá buồn cười, không sai, rất buồn cười, nếu như là đền bù tổn thất, Snape hoàn toàn có thể nuôi một cô bé giống Lily! Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, người sói cũng không đưa ra nghi vấn này, anh cũng không phải là Sirius nên anh giấu nghi vấn ở trong nội tâm.

“Harry thân ái, bạn con quả thực chính là Gạc Nai a — hai người đều vậy, ha ha, thật thú vị!” Hai ngày này Sirius và Prince rất vui vẻ, bọn họ cùng đùa dai mà Remus ở đằng sau thu thập tàn cuộc, đương nhiên, đối tượng đùa dai hoàn toàn thay đổi — Sirius cũng không thể trở mặt với Snape, dù Snape sẽ rất ác độc phun nọc độc lên anh nhưng Sirius nghĩ tới con đỡ đầu của mình là học đồ của người ta, tự do của mình lại là người ta hỗ trợ mới tới, cừu nhân của mình là người ta bắt lấy…… Anh không còn tâm tư đùa dai Snape, trước kia những cái gì “Vì chính nghĩa” lại càng không hề nói,“Con muốn nhìn sản phẩm đùa dai mới nhất không?”

“Đây là cái gì?” Harry cầm một con côn trùng Sirius đưa tới.

“Phân liệt bọ cánh cứng!” Sirius thần bí nói, Prince ở bên cạnh phụ họa,“Nghe nói chưa? Giáo sư Dumbledore yêu con gián đôi nhưng lại sợ bọ cánh cứng, vật này có thể phân ra thành vài chục con bọ cánh cứng, hoàn toàn có thể làm cho Albus sợ phát run!”

“Gellert sẽ rất vui!” Prince chớp mắt,“Chúng ta có thể bán nó cho Gellert!”

“Ý kiến hay!” Harry đồng ý.

Về Gellert, Harry đã gặp nhiều lần, ông ta còn chuyên môn đưa cho Harry một ít sách về quyết đấu, là một người tốt, đương nhiên sách quý độc dược cho Prince càng làm cho Harry thích Gellert, cho nên cảm giác mâu thuẫn với bốn chữ “Chúa tể hắc ám” hoàn toàn biến mất. Đúng vậy, tuy Gellert Grindelwald là chúa tể hắc ám nhưng đó là đã từng, mà Gellert bây giờ không phải chúa tể hắc ám mà là một người hòa ái dễ gần!

Gellert yêu Albus, rất yêu, thích đến mức có thể vì Albus buông mọi thứ!

Khi Harry biết những tin tức này chắc chắn sắc mặt của cậu rất đặc sắc nhưng sau đó cậu cũng không lo lắng, cũng không thấy giáo sư Dumbledore cùng một ông bằng tuổi mình làm sao. Ha ha, còn có thể như thế nào? Trời sẽ không sụp xuống!

“Có lẽ chúng ta có thể liên lạc với anh em sinh đôi nhà Weasley trao đổi bí quyết!” Sirius gần nhất tính toán đầu tư tiệm giỡn nhưng anh không muốn đi kinh doanh mà đôi song sinh nhà Weasley lại am hiểu,“Harry, muốn ăn cái này không? Ăn xong sẽ biến Animagus nha!”

“Đây là cái gì? Bánh quy chim yến?”

“Không phải.” Sirius lắc đầu,“Chú không nghĩ tới Animagus của Prince là báo tuyết, rất đẹp, mê chết người, chỉ là còn quá nhỏ, ha ha,” Sirius như hiến vật quý đem bánh ngọt trong tay cho Harry xem,“Thứ này có thể cưỡng chế người ăn biến thành Animagus, bất quá có thời hạn — không phải mỗi người đều có thể học được Animagus nhưng là mỗi người đều có hình thái Animagus, có một loại độc dược có thể cưỡng chế làm người ăn hóa thú, chú có cái ý nghĩ này thì Prince giúp chú làm độc dược – rồi trộn độc dược cùng cỏ biến hình và độc dược phát ra tiếng thành hỗn hợp, làm thành bánh ngọt……” Sirius càng nói càng vui hớn hở,“Nếu như chú, Animagus của chú là một con chó đen lớn, nếu ăn cái bánh này thì chú không chỉ biến thành chó mà còn có thể nói a, rất thú vị!”

Bánh ngọt rất nhỏ, không lớn hơn bánh quy bao nhiêu, nhưng…… thật sự rất hấp dẫn a…… Harry do dự muốn ăn một cái, cậu cũng rất muốn biết Animagus của mình là cái gì — luyện gọi thần hộ mệnh lâu như vậy nhưng không biết vì sao luôn không thể thành hình, cho dù cậu đã có thể đuổi boggart biến thành giám ngục Azkaban.

Phần phật! Lửa trong lò sưởi chuyển sang màu xanh, một thân ảnh tối như mực đi ra, sau đó người này đã nhìn thấy cứu thế chủ đáng yêu ăn thứ gì đó…… Ngay sau đó, cứu thế chủ bắt đầu thu nhỏ lại — co lại rất nhỏ!

“Anh cho Harry ăn cái gì?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.