CHƯƠNG 80
Quyết đấu và hỗn chiến
Harry giơ đũa phép chỉ hướng Voldemort giống như cậu muốn quyết đấu. “Thắng bại, lúc này, Tom Riddle!” Harry nói sau đó giơ đũa phép lên trước ngực, nghiêm túc muốn hành lễ — dường như chỉ có cậu nhưng trên thực tế cũng không phải như vậy, bên cạnh Harry còn có Severus mặc áo choàng tàng hình nhưng không có tử thần thực tử biết rõ.
Voldemort trầm mặc, tình huống hiện tại của hắn không tốt, tình thế rất bất lợi.
Ở lại chỗ này tiếp tục hay là đi?
Bên kia Nhãn Kính Vương Xà mang theo anh em của nó ngăn trở Nagini, rắn chém giết cũng rất ưu nhã, chúng nó bình thường dây dưa lẫn nhau phô bày lực lượng của mình mà không phải dùng độc biểu hiện ra hung tàn nhưng là lúc này không giống, bên nào cũng lộ ra răng nọc, chúng nó cần như vậy mới được người mình thích thừa nhận — vô luận là phương nào, chúng nó đều phải toàn lực ứng phó.
Harry nhìn thoáng qua tình hình chiến đấu bên kia, hiển nhiên Dumbledore nhiều người lực lượng lớn, mà Nhãn Kính Vương Xà còn mang theo một đám rắn — nắm chắc thắng lợi trong tay, điều này làm cho Harry yên tâm không ít, huống chi bên cạnh cậu còn có Severus?
Voldemort suy nghĩ rất nhiều loại biện pháp, cuối cùng hắn biết mình chỉ có thể liều mạng vì chạy trốn cũng không thích hợp hắn — không nói đến có bao nhiêu người của hội phượng hoàng vây quanh, tử thần thực tử cũng không thể nhìn hắn đi như vậy, nếu không phải thực lực của hắn bây giờ suy yếu thì tình huống cũng sẽ không rõ ràng như giờ, chạy trốn càng nguy hiểm, mà liều mạng…… Chỉ cần có thể làm cứu thế chủ trọng thương…… Không sai, chỉ cần có thể làm cho Harry Potter bị thương, hắn có biện pháp đối phó những thành viên ngu xuẩn của hội phượng hoàng.
Nghĩ đến cứu thế chủ, Voldemort không thể không nghĩ đến thủ hạ đắc lực của hắn — Severus Snape, có lẽ bây giờ hắn đang chiến đấu giữa đám người hoặc là lúc này gọi hắn tới là một cách…… Chúa tể hắc ám không có đũa phép trong tay nhưng hắn có thể cướp đũa phép của người khác – ví dụ như Bellatrix, hắn có thể sử dụng ma lực triệu hoán đũa phép của cô ta, mà hiện tại cô ta đã mất đi sức chiến đấu, không có giá trị!
“Không…… Không! Chủ nhân…… Cái này……” Rodophus ở một bên run rẩy muốn ngăn cản Voldemort, người nào cũng biết không còn đũa phép, phù thủy không chịu nổi một đòn, chủ nhân cướp đi đũa phép của vợ hắn, chẳng lẽ là muốn Bella của hắn chết sao?
“Đừng nghi ngờ quyết định của chúa tể hắc ám,” Voldemort vẫy đũa phép, động tác của hắn cũng không phải rất trôi chảy nhưng ma lực coi như dư thừa, có đũa phép dẫn ra, dường như sắp trào ra,“Harry Potter, cậu bé sống sót…… Đi chết đi!” Hắn dùng đũa phép phóng ra một chú ngữ tới Harry – ánh sáng màu xanh, là lời nguyền chết chóc!
Harry cũng không tính toán cứng đối cứng, chú ngữ chưa rơi xuống đất hắn không thể công kích lần thứ hai cho nên phản ứng đầu tiên của Harry chính là lăn một vòng né tránh sau đó dùng đũa phép của mingh dùng “Khôi giáp hộ thân”.
Phản ứng linh hoạt.
Nhưng Voldemort là ai? Hắn là thiên tài trăm năm khó gặp, cho dù hắn đã không còn thân thể, mặc dù hắn bám vào một sinh vật bị chế tạo ra, hắn còn là thiên tài.
Có một chú ngữ bay tới, Harry không thể trốn mãi nhưng cậu gọi về mộ bia bên cạnh chặn lấy chú ngữ đó rồi Harry bắt đầu phản kích.
Dumbledore nhìn Harry đã bắt đầu chiến đấu, ông lập tức chỉ huy thành viên hội phượng hoàng đả kích tử thần thực tử mạnh hơn.
Trận chiến này, giống như nằm mơ.
Rita Skeeter dùng cameras và bút lông vũ chứng kiến trận chiến đấu như vậy, hoàn toàn là thiên về một bên, thậm chí mụ còn mang theo hai cái thủy tinh ký ức!
Cornelius Fudge nhìn thấy tình hình trước mắt đã không biết nên biểu hiện như thế nào — trên tình cảm, lão hy vọng Dumbledore chiến thắng, như vậy hắn cũng không cần sợ hãi mình sẽ bị chúa tể hắc ám giết nhưng hắn lại quấn quýt…… Bởi vì lão đã phản bác Dumbledore về chuyện chúa tể hắc ám đã trở lại, hiện tại…… Nếu như Dumbledore thắng như vậy lão chính là tự mình đánh mình mặt! Cho nên Cornelius Fudge không có động tác gì mà chỉ nhắm mắt lại, mặt tràn đầy thống khổ. Mà hình thức biểu lộ cũng sẽ không được Skeeter cho vào đầu.
Moody đi theo Skeeter, ông phụ trách an toàn của cô, năng lực của vị từng là thần sáng này không nhỏ, ông có thể đối phó ba bốn người cùng một lúc, cái đũa phép kia giống như là một bộ phận của ông, con mắt pháp thuật giúp Moody rất nhiều, cho dù ông là một thần sáng xấu xí nhưng vẻ ngoài không chứng minh ông không phải là một thần sáng ưu tú.
“A nha!” Skeeter thét chói tai ngồi xổm xuống, tránh thoát một chú ngữ.
“Lấy ra đũa phép của mình, những thứ đồ chơi nho nhỏ kia của cô có thể đặt ở trên người, chúng nó sẽ tự hoạt động!” Moody hô to, tay cũng không dừng lại.
“Đến đây đi, những cái tên không dám lộ mặt mũi!” Molly cũng tham gia chiến đấu, tuy bà không biết chú ngữ mạnh gì nhưng pháp thuật gia đình của bà cũng có thể làm cho tất cả mọi người đau đầu, một “Difindo” bà có thể cho ra hiệu quả nổ mạnh!
“Hắc! Quái vật, xem đây –”
“Hay đây?” Đôi song sinh phối hợp rất ăn ý, không phải bọn họ vốn chính là một thể sao? Một tiến công một phòng thủ, một phòng thủ thì một tiến công, không có người có thể đột phá chiến thuật của bọn họ, cho dù bọn họ còn chưa trưởng thành — đúng vậy, bọn họ vụng trộm theo tới, cũng không phải là nói giỡn, nhưng bọn họ theo tới!
Dumbledore cũng không cần suy nghĩ, ông mang theo Fawkes của mình, trong ngực còn ôm một đứa bé giống như là đến dạo chơi làm cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhưng không có người nào dám công kích ông vì cả người Dumbledore đều hiện ra màu bạc, giống như là Merlin đến thế gian — đây là hiệu quả của sự chất chồng các loại chú ngữ phòng hộ, nếu như công kích Dumbledore, như vậy chuẩn bị tốt tinh thần chú ngữ bị bắn ngược.
Đứa bé trong ngực Dumbledore không khóc không kêu, hình như rất vui vẻ khi thấy cảnh tượng trước mắt, thằng bé không ngừng cười khanh khách, chứng kiến đủ loại chú ngữ bay loạn còn có thể vỗ tay, một đứa bé hoạt boát a.
Voldemort chuyên tâm đối phó cứu thế chủ, Dumbledore chạy tới trước mặt hắn .
“Tom, không cần phải hy sinh vô vị, xem……” Lão hiệu trưởng mở ra cái túi trên cổ Fawkes, bên trong là một đống gì đó — nhật ký, vương miện, hộp dây chuyền, cúp vàng, nhẫn, đều là những thứ Voldemort quen thuộc và cũng là những thứ quan trọng nhất……
“Dumbledore!” Voldemort buông tha cho cứu thế chủ, ngược lại tiến hành công kích giáo sư biến hình học của mình — Avada Kedavra!
Lão hiệu trưởng tuy đã lớn tuổi nhưng thân thủ không tệ, ông rất nhẹ nhàng tránh thoát lời nguyền chết chóc của Voldemort, sau đó ông làm cho Fawkes bay qua cướp đi đũa phép của Voldemort — đócũng không phải là chuyện dễ dàng nhưng là cũng không quá khó khăn, phượng hoàng không sợ Avada, nó còn có thể thuấn di cho nên Voldemort nhất thời hoảng loạn, hắn dùng đũa phép chỉ vào Fawkes hô to “Crucio”, một giây sau phượng hoàng đã không thấy tăm hơi bóng dáng!
“Colloportus! Mơ màng ngã xuống đất! Hết thảy hóa đá! Expelliarmus!” Harry cầm đũa phép lớn tiếng hô, từng chú ngữ đều đánh hướng Voldemort, mà ở bên cạnh của cậu cũng xuất hiện chú ngữ liên tiếp đồng dạng đánh Voldemort!
“Hèn hạ!” Voldemort thét lên, hắn rốt cuộc biết bên cạnh cứu thế chủ còn có người — đúng vậy, áo choàng tàng hình, hắn đã quên, hắn đã quên còn có cái này!
Nhưng mà, hắn chỉ kịp hô một tiếng này.
Đũa phép của Dumbledore cũng phát huy công dụng của nó, một chú ngữ giam đồng dạng đánh trúng hắn — chúa tể hắc ám, bị bắt.
Chỉ trong nháy mắt, thời gian như thể đình chỉ.
Hoan hô?
Thét lên?
Rít gào?
Khóc hô?
Người hội phượng hoàng không biết nên làm thế nào bây giờ. Tử thần thực tử cũng vậy.
Cứ như vậy…… Đã xong?
Chỉ trong nháy mắt, vài tiếng vang lên, rất nhiều tử thần thực tử đều biến mất — phản bội, chưa bao giờ thiếu, nhất là vào lúc như thế này. Thậm chí Rodophus cũng ôm Bellatrix trên mặt đất trốn, tuy hắn khát vọng lực lượng nhưng hiển nhiên tình hình bây giờ cũng không phải thời cơ lấy được lực lượng tốt.
Nagini nhìn thấy Voldemort bị khống chế ở, nó liều lĩnh hướng bên này mà Nhãn Kính Vương Xà mang theo các anh em của nó mạnh tiến lên cắn lấy bảy tấc của con rắn này!
[Nagini!] Voldemort tê tâm liệt phế hét lên.
[ Tom…… Ta vẫn là…… Yêu tên…… Tom……] Nagini thống khổ quay cuồng trên mặt đất, nó cả đời ăn vô số người — có phù thủy cũng có người bình thường, cuối cùng lại bị đồng loại cắn mất đi năng lực phản kháng…… Có lẽ sẽ bị ăn…… Nó vặn vẹo thân thể nhưng đối với một con rắn bị trọng thương như nó thì rất khó khăn,[ Tom……]
[ Nagini…… Nagini!]
Không hiểu yêu?
Dumbledore lắc đầu, ông nên thu hồi câu nói kia. Cho dù ông không hiểu xà ngữ nhưng ông có thể hiểu biểu tình của Voldemort, tuy mặt của Tom đã mất đi bộ dáng nhân loại, nhưng cặp mắt kia…… Lại tràn đầy bi thống.
“Tom, thực xin lỗi,” Dumbledore đi qua, đưa Nagini gần chết tới trước mặt Voldemort,“Trước kia ta nói cậu không hiểu yêu, thực xin lỗi, cậu hiểu được yêu, nhưng là…… cậu đặt nó sai vị trí.” Giấu chút ít yêu trong trái tim, cuối cùng chỉ để lại tín nhiệm cùng yêu với sủng vật, cảm tình như vậy vô cùng mỏng manh cũng vô cùng quyết tuyệt, dù cho không thất bại, hắn cũng rất khó sống sót — cô độc, sẽ khiến người nổi điên.
Tuy Voldemort không thể động đậy nhưng cũng không cản trở hắn cổ quái nhìn Dumbledore — những lời này, là Dumbledore chết tiệt kia nói với hắn? Thật sự là…… Rất cổ quái. Nhưng chuyện quái lạ nhất là đứa bé trong ngực của Dumbledore…… Một đứa bé…… Đáng yêu, đúng vậy, rất đáng yêu, Voldemort đã từng thấy ảnh của mình lúc bé, đó là cô nhi viện chụp, bọn họ đều chụp ảnh cho mỗi đứa bé cho nên…… Hắn cảm thấy đứa bé kia rất quen mắt…… Ngoại trừ màu tóc và màu mắt, đứa bé kia…… giống hắn khi còn bé như đúc!
Không chỉ là tướng mạo…… Còn có cảm ứng…… Một loại cảm ứng đặc biệt…… Voldemort cảm thấy đứa bé kia đang gọi mình, mà đứa bé đó cũng nhìn y không chớp mắt, giống như…… Bọn họ có cách liên lạc kỳ quái nào đó.
Snape kéo áo choàng tàng hình trên người mình xuống, mặt không biểu tình cầm đũa phép đứng ở cạnh Harry giống như là thần hộ mệnh.
“Severus Snape!” Voldemort lại phẫn nộ thét lên, vừa rồi đứa bé kia hấp dẫn làm hắn hoàn toàn không để mắt đến xung quanh — Severus Snape, độc dược đại sư của hắn, rõ ràng luôn ở bên cạnh…… Hắn còn tưởng rằng Snape đang chiến đấu cùng những tử thần thực tử kia!
“Rất có lỗi.” Snape ưu nhã cúi người,“Ngài hẳn là cần cái này, tôi nghĩ vậy.” Nói xong Snape lấy ra một cái bình thủy tinh để lên tay Dumbledore.
“Đó là cái gì!?”
“Một loại độc dược, Tom.” Dumbledore quơ quơ cái kia bình thủy tinh, “Tom không thấy đứa trẻ trong ngực ta rất quen thuộc sao?” Dumbledore làm Percival bay tới trước mặt Voldemort,“Tom, đứa bé là Percival — Percival Grindelwald Dumbledore, thằng bé giống trò.” Giống, chính là không hoàn chỉnh.
“Per…… Percival?!” Voldemort biết rõ Dumbledore, hắn cũng biết tên đó quan trọng với Dumbledore thế nào, nhưng là…… sao giống hắn?
Giờ phút này chiến đấu cơ bản đã chuẩn bị kết thúc, Harry muốn kế hoạch của Dumbledore có thể thuận lợi, cậu vội vàng nhảy đến chiến trường mà Snape cũng đi cùng Harry.
“Tử thần thực tử, không cần phải phản kháng, mấy người không có cơ hội !” Harry hô, khống chế một người sói không mặc áo choàng đen của tử thần thực tử — Fenrir Greyback, Harry biết rõ chính là hắn cắn Remus, cái tên đáng ghét.
“Cứu thế chủ…… rất thú vị a!” Người sói kia cười hắc hắc, lè lưỡi liếm liếm môi,“Còn là một hổ con, hương vị không tệ!”
Mùi vị không tệ?
Snape rất mẫn cảm với những câu này, đương nhiên anh biết rõ mùi vị cứu thế chủ không tệ, nhưng lời này không tới phiên cái tên người sói đáng chết này nói! Phất tay chính là một lời nguyền chết chóc – người sói chết tiệt, xuống Địa ngục đi!
“Snape cái tên phản bội!” Greyback gầm thét muốn biến thân, biến thành sói lực công kích của hắn cũng được tăng cường.
“Cắt sâu mãi mãi!” Harry tung ra một chú ngữ.
“Cắt sâu mãi mãi!” Snape cũng dùng chú ngữ này — đúng vậy, một Avada quá tiện nghi cho tên người sói chết tiệt này!
Thấy cứu thế chủ chạy tới thì năng lượng của hội phượng hoàng càng lớn, tử thần thực tử chạy trốn càng nhiều.
Ngay khi hỗn chiến lại giằng co, chỗ Voldemort lại lặng yên không có một tiếng động …… Cái gì cũng không có?!