Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử

Chương 17: Chương 17: Phong Ba Ở Cửa Hàng May




CHƯƠNG 17, PHONG BA Ở CỬA HÀNG MAY

Đi ra tiệm độc dược, Harry còn đang vì mình làm một chuyện tốt mà cao hứng, cậu vẫn luôn yêu thích giúp người khác — được rồi, trên thực tế, cậu cũng không phải nguyện ý giúp người khác, ở tiểu học, cậu không được bạn học giúp, đương nhiên cậu cũng không nguyện ý đi giúp bọn họ nhưng là tại thế giới pháp thuật thì không như vậy, cậu hy vọng được mọi người thích…… Ít nhất, không phải bài xích.

Đi theo Snape, Harry cảm giác mình ở thế giới này, ngoại trừ Snape — có lẽ còn Malfoy có gia nhập — không ai bài xích cậu, đây cũng là lí do cậu luôn muốn phản kháng Snape, cậu không thích thái độ của giáo sư!

Đương nhiên, cậu cũng không tin tưởng ngoại trừ Slytherin còn có học sinh học viện nào yêu mến Snape âm trầm. Mang theo một bụng bất mãn cùng quấn quýt, Harry đi theo Snape vào cửa hàng bà Madam Malkin — ở bên ngoài có hai người hình như là tân sinh đang đo, hai trợ thủ của bà Madam Malkin đang bận rộn mà bản thân bà thì đang ở gian trong tiếp vài cô gái mới trưởng thành, tựa hồ các cô muốn đồng phục của mình mặc vào thể hiện ra dáng người mỹ lệ của họ.

Khi Snape đi vào, cửa hàng còn náo nhiệt lập tức an tĩnh, những động vật nhỏ nhận thức anh thì câm như hến, tân sinh không biết cũng lạnh run — người này thật giống như là vampire trong truyền thuyết, mặt vàng vọt, tóc hơi dài rũ xuống ở hai bên gò má, trường bào màu đen to khiến anh hoàn toàn nhập vào trong bóng tối, đáng sợ nhất chính là sắc mặt âm trầm cùng ánh mắt trống rỗng, chỉ cần bị ánh mắt của Snape đảo qua thì giống như là bị đóng băng.

Bất quá Harry cười cười, một tay cầm tay Prince một tay cầm vạc mới của Prince, nội tâm cũng cao hứng, cậu mua cho con mình một trường bào xinh đẹp mới, có lẽ còn có một đôi giày nhỏ? Mặc kệ, giao cho bà Madam Malkin là được rồi!

“Nha, Harry, cháu cao không ít a.” Madam Malkin nghe bên ngoài yên tĩnh thì đương nhiên muốn xem, bất quá bà không sợ Snape, khi còn đi học Snape cũng đi vào cửa hàng của bà!“Đây là em của cháu? Thật đáng yêu, cậu bé, cậu cũng đến Hogwarts sao?” Bà mỉm cười.

“Không phu nhân, cháu còn chưa đủ tuổi.” Prince mỉm cười,“Bất quá chờ cháu đi học, nhất định sẽ tìm bà để làm đồng phục cùng áo, tài nghệ của bà là số một.”

“Nha, cậu bé, miệng cậu thật ngọt.” Madam Malkin nhéo má Prince,“Đến đây đi, bọn nhỏ, muốn mua cái gì? Nha, ta nghĩ, Harry, cháu cần một cái quần mới. Chúng nó đã ngắn.” Tuy áo choàng Harry bị phóng đại nhìn không ra không vừa nhưng quần của cậu vẫn ương ngạnh lộ ra chân cậu– đương nhiên, nếu như không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra không vừa nhưng một chút rất nhỏ là không dấu diếm qua Madam Malkin chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày, bà thấy cứu thế chủ xấu hổ,“Ta liền nói a, các cậu bé lớn rất nhanh!”

“Đúng vậy, phu nhân, cháu muốn mua một ít quần áo, ách…… Từ trong ra ngoài, còn có,” Harry vỗ vỗ Prince,“Prince cũng muốn, a…… Thoải mái một ít.”

“Được, giao cho ta.” Madam Malkin đem bọn họ đi vào, trước khi đi vào còn nhìn thoáng qua Snape. Đương nhiên, giáo sư độc dược âm trầm không có để ý bà, anh đang chuyên tâm nhìn từng dãy vải — nha, tựa hồ là chuyên tâm nhìn.

Yêu thích Prince, Madam Malkin vì cậu chọn lựa một cái áo màu đen nhu hòa, còn dùng máu xanh lục làm đường viền, ống tay áo bỏ thêm một ít ngân sắc ám vân, rất đẹp, mà Harry cũng lấy được đãi ngộ như vậy– có lẽ Madam Malkin thật sự cho rằng bọn họ là anh em, đương nhiên người nào cũng biết cứu thế chủ không có anh em, có thể hai người bọn họ thật sự là quá giống vì thế bà Madam Malkin muốn hai người mặc giống nhau.

Áo choàng có chút phong cách Slytherin, Harry vẫn có chút mâu thuẫn, nhìn Prince mặc, cậu lại cảm giác mình hẳn là cũng cần một cái như vậy.

“Nha, cậu bé, ta cảm thấy cháu nên thay hết những thứ này.” Madam Malkin trông thấy Harry thoát khỏi áo ngoài lộ ra áo trong cùng quần không phù hợp — bộ mới ngày hôm qua mua Harry đã giặt sạch — tay áo sơmi quá dài, màu cũng có chút vàng, may mắn là rất sạch sẽ. Quần có chút ngắn, ống quần rõ ràng là xén, điều này làm cho Madam Malkin có chút xấu hổ,“Đây là áo trong cùng quần dựa theo kích thước của cháu, còn cần cái gì không?”

Trước kia Harry đến mua quần áo đều là trực tiếp mang quần áo đi – cậu không có cách nào khác mà khi cậu mua áo mới thì Ron lại chỉ có thể mặc quần áo cũ, thật sự là…… Không tốt lắm, cho nên cậu chỉ là đo kích thước rồi đi, như bây giờ, thật đúng là…… Kỳ quái?

“Phu nhân, cháu nghĩ Harry cần tất cả quần áo từ trong ra ngoài, nội y, áo đều cần, quần nữa!” Prince đương nhiên biết rõ Harry không được tự nhiên cái gì, “Cháu tới giúp Harry chọn quần áo, dù sao chúng cháu cũng cao như nhau, để Harry đi thử trước được không?”

“Cũng tốt, các cậu bé đều lớn rất nhanh, ta nghĩ rất nhanh Harry sẽ mặc phù hợp.” Madam Malkin gật gật đầu,“Bất quá cháu đúng, cậu bé, Harry cần quần áo từ trong ra ngoài, ta đi lấy, trước hết để Harry đi thử áo đi.”

“Hắc, ba…… Ba có……” Harry đỏ mặt, cậu không cần quần lót cũng đến nơi nhiều người như vậy mua a — được rồi, trên thực tế đồ của cậu xác thực cũng…… Rất không đúng , nhất là…… Hay là con cậu nói ra giúp cậu a.

“Hư –” Prince hạ giọng,“Ba ba, ba thay đổi y phục đi a, từ trong ra ngoài.”

“Ách…… Được.” Hoàn toàn không có cách nào khác cự tuyệt con trai làm nũng, Harry thấy mình rất không thích hợp — trạng thái này thật giống như là…… Con nói cái gì cậu nhất định phải làm cái đó bằng không toàn thân sẽ khó chịu, chẳng lẽ là bởi vì…… Ách…… Ấn ký huyết thống? Harry không xác định. Mà trên thực tế, vừa mới thăng chức thành “Nhi khống” phần lớn là bộ dáng hiện tại giống Harry, hai tuần trước Snape cũng không tốt hơn chỗ nào huống chi là Harry tiểu sư tử ngốc ngốc này?

Ôm quần áo đi vào phòng thay quần áo, Harry treo quần áo Madam Malkin giúp cậu chọn lựa, thật sự…… Rất đẹp, cậu không thể không thừa nhận, mềm mại, đương nhiên cậu cũng không biết là loại vải gì, chỉ biết rõ sờ thoải mái mà thôi. Quần áo mới tinh có mùi thơm nhàn nhạt, không có nếp nhăn, mặc vào cũng sẽ rất đẹp đi?

Bất kể thế nào, đây chính là yêu cầu của Prince, cậu Harry không đành lòng cự tuyệt.

Bĩu môi, Harry bắt đầu cởi quần áo. Harry muốn cho con mình một kinh hỉ, ít nhất cho Prince biết rõ cậu không phải người quái dị!

Bên ngoài phòng thay quần áo, Prince không cần cởi quần áo trong trực tiếp mặc áo choàng mới sau đó chạy đến trước mặt Snape khoe quần áo mới xinh đẹp của mình.

“Cũng không tệ lắm.” Snape gật gật đầu.

“Hắc hắc, Harry cũng mua một cái,” Prince rạo rực,“Cha, con muốn mua một đôi giày.”

“Được.” Khi đối mặt người không cần châm chọc, Snape chưa bao giờ lãng phí nước bọt mà anh cảm thấy Prince là con của mình, anh cũng không cần châm chọc, dù sao, con của anh có đầu óc — cho dù là Dumbledore trong mắt anh đều là người không có đầu óc, là xuẩn sư tử tùy thời động kinh, mà Lucius Malfoy là con khổng tước (công) tùy ý khoe khoang lông cho nên bọn họ đều cần được nọc độc rửa tội.

“Còn có công tước mật, cha.” Prince tiếp tục đưa ra yêu cầu.

“Ta giả thiết cậu Prince cũng không phải muốn trở thành tùy tùng trung thành của hiệu trưởng hoặc là…… Muốn dùng đồ ngọt nhét vào ngươi đại não chứa tri thức?” Nha, được rồi, có lẽ anh nhằm vào không chỉ là người mà là hành vi.

“Cha, tuổi con còn có thể ăn kẹo.” Prince bĩu môi, điều này làm cho cậu càng thêm đáng yêu,“Hơn nữa, con nghĩ con còn cần một ít sách giết thời gian…… Con không muốn khi cha và đi thì ở nhà một mình.”

“Là cái gì khiến con cho rằng ta sẽ để con một mình ở lại nhà?” Snape nhướng mày, cho dù anh muốn Prince một mình ở chỗ đó — cho dù chiều nào dạy xong anh cũng sẽ trở về — Dumbledore cùng Harry Potter cũng sẽ không đồng ý, huống chi, anh cũng sẽ không làm như vậy.

“Thật tốt quá!” Prince ôm lấy Snape,“Cha, con yêu cha!”

Răng rắc!

Những động vật nhỏ trong cửa hàng bà Madam Malkin hóa đá .

Snape mặt vẫn không có chút biểu tình kéo Prince đứng dậy, dắt cậu vào trong — Prince vừa mới nói Potter đang thử y phục, không có ở bên ngoài vậy nhất định là ở trong phòng thay quần áo — Snape mở cửa phòng thay quần áo — rầm!

Harry chỉ thấy trước mắt biến thành màu đen sau đó cậu liền thấy mặt Snape — đúng vậy, Harry ngây ngẩn, không chú ý mình hiện tại ngoại trừ một cái quần lót nhỏ, trên cơ bản là trơn bón !

Cứu thế chủ trơn bóng! Giọng nói duy nhất trong đầu Snape nhắc nhở anh. Nhưng anh nhìn nhìn thấy cái gì! Merlin trơn bóng a!

Lấy xuống cặp kính kỳ quái, Harry cầm trong tay một cái áo vàng dài rộng, còn mặc một cái quần lót cũ nát dùng dây thừng thắt ở trên, tất cũng có hai cái lỗ…… Lại nhìn lên…… Những vết sẹo kia là từ chỗ nào tới?! Snape buông tay Prince ra, xoay người ầm một tiếng đóng cửa phòng thay quần áo lại — cũng may phòng thay quần áo khá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.