Ba Bé Bi Là Nam Chính Phản Diện

Chương 12: Chương 12: Tự tìm “cái chết”




Suốt mấy tuần nay tôi luôn tránh Diệp Gia Thành như tránh tà, từ khi giữa tôi và anh ta xảy ra cái chuyện đó đó, mỗi lần tôi thấy mặt anh ta là tôi lại nhớ về đêm ấy. Mắc cỡ vô cùng, muốn lên tăng xông. Anh ta thì nhìn tôi cười đầy ẩn ý, nhìn tôi từ đầu đến chân ánh mắt ấy như muốn nói “cơ thể em tôi biết rất rõ...”

Vì Diệp Gia Thành mà tôi uống hết cả bốn viên thuốc ngừa thai cấp tốc, biết lạm dụng là không nên nhưng tôi càng sợ có con tinh binh nào đó của sếp Diệp đột phá vòng vây bảo vệ mà xâm nhập thành trì.

Tôi bắt đầu lo sợ chuyện này sẽ đến tai bà nội cùng anh hai, anh cả tôi thì chẳng sao hết vì anh ấy có để tôi vào mắt đâu, suốt ngày bồ với bịch. Anh hai tôi mà biết nhất định sẽ xử đẹp tôi. Tôi và anh ấy dường như tồn tại mấy kiếp anh em thì phải? “Lô Tử Nam mắc bệnh cuồng em gái!!!!” Còn bà nội biết thì tôi sẽ phải cưới Diệp trâu già về nhà gấp! Bà nội luôn dạy tôi đã làm thì phải chịu trách nhiệm mà!

“Nhưng nội àh, tiểu Thi có làm gì lão Diệp đâu, là do anh ta không chống lại sức quyến rũ của cháu nội người đó chứ.”

“Được rồi, người ta thừa nhận là do người ta thiết kế hắn, có trách thì trách hắn cứ xòe đuôi quanh con”

Trước khi đi, nội cầm tay tôi dặn dò “Thi Thi, con phải bảo trọng, nội nghe nói PW có nhiều con trai lắm. Con nhớ quyến rũ thật nhiều người dẫn về đây cho nội xem. Có nhớ không? Nhưng tuyệt đối đừng để ai chạm vào cục cưng của nội đó”

“Bà tư hàng xóm, cháu gái bà ta ít hôm lại dẫn về một thằng, còn nói cháu gái bà ta rất quyến rũ. Con nhớ gom hết con trai PW về đây, nội sẽ mang bọn chúng cho lão bà ấy xem. Coi cháu gái nhà ai hơn, hừ...”

Tôi đổ mồ hôi, đàn ông con trai mà nội cứ ví như cà chua ngoài chợ, nói gom về là gom về. Phải xem cháu gái nội có bản lĩnh đó không chứ, đi mua cà chua cũng cần tiền đó nội”.

Chuyển cảnh...

Anh hai dành cả một đêm thuyết trình cho tôi nghe về mặt nguy hiểm của đàn ông. Tiểu Nam nhà tôi nói nếu tên nào dám có ý đồ nhúng chàm tôi thì tôi nhất định phải tiên hạ thủ vi cường nhúng chàm hắn trước. Nhưng mà tuyệt đối phải nhúng “trung gian” nghĩa là phải tìm người nhúng chàm hắn.

Tiểu Nam: “Đàn ông là kẻ không đáng tin tưởng nhất quả đất này, hắn ta ăn xong rồi quẹt mỏ. Vắt chanh bỏ vỏ!”

Tiểu hồ Lô: “Chanh vắt xong không bỏ vỏ chẳng lẽ để vỏ lại làm mức ăn à?”

Tiểu Nam: “mức chanh? Ăn được không? *suy nghĩ*” lắc lắc đầu.

“Bốp” Anh hai bộp tôi một cái.

Tiểu Nam: “Anh mày là đang ví dụ. Tóm lại nếu bị khinh bạc phải bắt tên ấy về đây nghiêm hình bức tội”

Tiểu hồ Lô: “Anh, nếu kẻ đó rất mạnh thì phải làm sao?”

Tiểu Nam: “Hừm....vậy thì phải ra đòn chí mạng!”

Tiểu hồ Lô:?????

Tiểu Nam: “Lại đây,...bla...bla...balaa.... .......”

Kết thúc hồi tưởng!

Diệp Gia Thành còn đang trong giai đoạn “thẩm định” của tôi, Lô gia của chúng tôi đâu phải là nói muốn ra thì ra muốn vào thì vào? Tên đó ăn tôi xong còn mặt dày sáng tỉnh lại bắt tôi chịu trách nhiệm ư? Hừ, muốn tôi cưới anh vào Lô gia à? Phải trải qua thử thách “sống còn” của tôi. Muốn bước chân vào Lô gia làm tam thiếu phu nhân à? Khụ....nhầm....làm tam cô gia à? Xem anh có đủ bản lĩnh không cái đã.

Kế hoạch đầu tiên...anh hai nói.....

Hôm nay tôi trộm xông vào phòng chỉ huy tối cao, thứ nhất là tôi nhớ “người đàn ông” của tôi rồi! Mấy ngày không gặp gương mặt xinh đẹp ấy có chút nhớ nhớ. Không có con công đực bên cạnh xòe đuôi múa may tôi cũng thấy hơi buồn. Thứ hai, là cho lão Diệp một cơ hội vào nhà tôi “làm dâu”. Thứ ba là trả thù cá nhân một chút.

Cốc...cốc....cốc...cốc.... + 30 cái cốc......cốc liên tục.

Diệp Gia Thành đang nghiên cứu hồn sơ chuyên án SL307 khẽ cau mài. Ai lại không biết phép tắc mà dội bom vào cửa liên tục như thế? Có phải gần đây hắn quá dễ hay không? Kẻ gõ cửa không biết hắn đang gõ cửa phòng của ai à?

- Vào đi! Diệp Gia Thành cau mài lạnh giọng. “vào đây rồi biết”

Một bóng dáng màu đỏ mở cửa chui vào, bóng dáng xinh xắn y như con chuột vụn trộm. Diệp Gia Thành ngước mắt nhìn, hắn có vẻ sửng sốt, ngạc nhiên. Lô Ái Thi đứng ở cửa, khóa cửa xong nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ.

Tôi khóa cửa, đứng nhìn Diệp Gia Thành đang tựa lưng trên ghế da nở nụ cười quyến rũ. Đúng, hôm nay tôi đến là để trả thù hắn. Chốc nữa sẽ thấy! Tôi cố tình mặc váy đỏ bó sát để lộ đường cong, da trắng, mái tóc suông dài màu đen thả tự nhiên, khoát chiếc áo trắng lông cừu mỏng, chân đi đuôi giày cao gót màu trắng 7 phân. Hôm nay tôi cố tình trang điểm, tô một chút son, còn bạo gan xịt chút nước hoa NF (Now Feeling), loại nước hoa làm đàn ông hưng phấn, rạo rực.

- Chào chỉ huy! Tôi đến trả anh cái này! Tôi bước đến trước bàn Diệp Gia Thành, đưa tay để chiếc nút áo lên bàn cho anh ta.

- Em.... Diệp Gia Thành nhíu đôi mài đẹp nhìn tôi.

Tôi chớp mắt, mỉm cười lộ hai lúm đồng tiền. “Anh thấy không, tôi đang phóng điện 6800 vôn cho anh đây, mau nhận ah”. Diệp Gia Thành chọt cười gian xảo.

- Tôi còn tưởng hôm nay em đến đây là cho tôi câu trả lời!

- Sếp Diệp, anh muốn tôi trả lời? Tôi đến gần con sói già ranh mãnh.

- Nhưng giờ không cần nữa.... Diệp Gia Thành cười đểu.

- Tại sao? Tôi dừng bước cách hắn ba bước chân.

- Tôi cảm thấy, không cần nói, hành động là đủ! Diệp Gia Thành nhướng mắt nhìn tôi.

Tôi bực tức, chẳng phải anh ta cho tôi ba tháng để suy nghĩ xem có hẹn hò với anh ta hay không sao? “Quả là đê tiện, mới nói cách đây mấy ngày...”.

- Anh thật là.... Tôi khinh bỉ, cắn cắn môi.

- Ah.....Diệp Gia Thành tay kéo tôi ngã vào lòng hắn.

Theo quán tính tôi ôm lấy hắn. Giờ tôi đang ngồi trên đùi hắn. Diệp Gia Thành ôm lấy eo tôi siết nhẹ, tay hắn bắt đầu giở trò, mò mò, sờ sờ. Tôi cầm lấy tay tên sắc lang gỡ ra khỏi eo mình. Nhưng không gỡ được. Diệp Gia Thành hít sâu một hơi, mắt hắn nhìn cái khe rãnh ở ngực tôi, hắn mỉm cười, mắt lóe sáng. Lúc nảy trước khi đi vào tôi đã cố tình cởi nút áo khoát, cố tình bày ra cái bộ dáng này...Hix... khi cá cắn câu thì tôi lại chột dạ.

Diệp Gia Thành tựa đầu lên ngực tôi, âm thanh trầm thấm của hắn vang lên:

- Nói! Mùi trên người em?

- Mùi? Mùi gì? “Bị phát hiện rồi sao? Đậu Khấu xây dựng nam chính quá hoàn hảo làm chi, để giờ tôi không thể đấu lại hắn”.

- Em đừng nói với tôi mùi trên người em là mùi của cơ thể? Diệp Gia Thành hôn nhẹ lên ngực tôi.

Tôi nghe hắn nói rùng mình đứng hình, quên cả việc hắn đang làm. Ấp úng:

- Nước...nước...hoa!

- Hummmmm.... hắn không nói gì.

Đại ca à, anh nói gì đi chứ? Anh đừng có biểu cảm “Hummmmmmmm” kéo dài như thế, tiểu muội không chịu được đâu. Muốn chém muốn giết gì thì nhanh đi, đừng có tra tấn nữa mà... >.<’

Bất ngờ hắn siết chặt tôi, hôn tới tấp lên môi, lên cổ rồi lên ngực. Tay hắn bóp lấy hai “bánh bao xịn” của tôi. Tôi tá hỏa, “Nhanh vậy ư? Hắn động tình rồi?”

Theo kế hoạch tỷ mĩ của mình tôi ôm lấy cổ hắn, đáp lại nụ hôn, tôi hôn lên má trái rồi má phải của hắn “in lên má này”, tôi hôn lên trán “in lên trán này”rồi cúi đầu hôn cổ áo sơ mi hắn, bả vai hắn...”Tôi in dấu son môi này, cho anh chết này...hê hê”. “Tiểu Diệp” của hắn đã có phản ứng!

“Đến lúc rồi, chạy thôi!” Tôi thừa dịp hắn đang hưởng thụ mà bỏ chạy. Tôi chạy ra cửa.

Mở cửa...”sao cứng quá vầy nè...” lại cố sức kéo cửa “không ra..không mở được”

..”Ahhh, chết rồi...” Tôi chưa kịp quay đầu lại xem tình hình thì đã bị Diệp lão đại bế lên như bế công chúa, đi thẳng vào phòng bên trong, trên đường đi vào phòng tên “vô sĩ hạng nặng” còn rĩ tai với tôi:

- Quên nói với em, phòng anh có khóa tự động! Rồi nói tiếp:

- Lần sau muốn đi ra nhớ nói anh biết anh mở ahhhhh.....

- Khốn kiếp, lúc nảy là anh khóa? Tôi trợn mắt nhìn hắn.

- Không anh, chẳng lẽ là em? Diệp Gia Thành cười thật tươi.

- Đồ đáng ghét, thả tôi xuống! Hai chân tôi lúc lắc.

- Em yêu, gấp gì chứ? Tới giường anh sẽ thả em xuống mà! Con sói nào đó vua của sự đê tiện, thủ lĩnh của bỉ ổi, đại vương của mặt dày, cha của biến thái lên tiếng.

- Ahhh...Diệp Gia Thành, anh làm cái chi? Tôi bị đặt xuống giường, la lên.

- Đừng sợ bảo bối, lần này đảm bảo anh sẽ nhẹ nhàng không làm em đổ máu! Diệp Gia Thành thoải mái, tự tại rút caravat, cởi áo vest.

Tôi bò dậy chạy trốn, con sói tóm lấy tôi kéo về, tôi lại bò xuống giường, một sói đen già tu vi thâm hậu, một sói trắng nhỏ mới tu luyện đấu qua đấu lại, anh nắm em, em đẩy anh. Đấu một lát đấu tận trên giường. Con sói già đói bụng quá, một ngụm nuốt luôn con sói nhỏ.

- Diệp Gia Thành, anh....anh đi ra....

- Diệp Gia Thành...dừng lại...dừng lại....

- Khốn kiếp! Mau dừng lại!!!!!!!!

- Xin anh...ư.....

- “Thù này không trả...không gọi là....” ngất...

Lúc đầu còn la hét, thêm lúc nữa là nói không ra, thêm thêm một lúc nữa chỉ còn là ý nghĩ...

Diệp Gia Thành nhìn cô gái bé nhỏ đang mím đôi môi, cong người nằm ngủ lòng đầy sủng ái. Anh cũng không muốn vậy đâu, anh đã rất nhịn không tìm cô rồi. Một khi anh xảy ra quan hệ với phụ nữ thì năng lực tiềm ẩn trong anh sẽ không ngừng đòi hỏi... anh không muốn cô nghĩ anh vì chuyện đó mới tiếp cận cô, thế mà cô lại tìm đến tận cửa để mà quyến rũ anh, sao anh chịu được. Người con gái mình yêu đứng trước mặt...haizz...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.