Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 57: Chương 57: Ái Ái




***

Người đàn ông trung niên đưa Mạc Vũ ra sau quầy hàng chính, nơi này đúng là rất nhiều dị thú chiến. Bên phải là các loại bò sát, bên trái là các loại côn trùng giáp cứng. Bên trên là lồng nhốt các loại chim chóc, hình dạng kỳ quái hơn con vẹt đuôi gà bên ngoài nhiều lắm. Chim ưng có mào gà, quạ lông trắng, kền kền hai đầu, bồ câu mỏ bồ nông. Mạc Vũ nhìn qua một lượt không khỏi gật đầu, chợt thấy một con chim sẻ lông trắng kêu lên mấy tiếng ‘cù cù’ thì làm lạ hỏi: “Nó có gì đặc biệt?”

Người đàn ông cười nói: “Nhìn nó nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy thôi nhưng thật ra nó được lai tạo với chim cú. Vẫn giữ nguyên ngoại hình vật chủ, mắt nhìn xuyên đêm, mỏ sắc như dao, khả năng tấn công trong tối rất ghê gớm. Người phải có thực lực Rèn Luyện Trường cấp hai trở lên mới có đủ thần niệm chế ngự nó, bằng không khó mà huấn luyện được.”

Mạc Vũ rất thích thú nhưng nghe vậy không khỏi chán chường. Ở nhà cậu vẫn sưu tầm các loại côn trùng, động vật, thành thử rất thích thú xem qua các danh bản liên quan đến nhưng loại dị thú.

Sinh vật bình thường trên trăm năm đều được gọi chung là dị thú. Chia ra làm hai ngạch thú chiến và thú cưỡi. Thú cưỡi thường vẫn được nhiều người dùng hơn so với thú chiến, giá trị cũng rẽ hơn gấp nhiều lần. Thú lại tạo có ngoại hình đặc biệt càng có cái giá trên trời khó mà sở hữu nổi. Đó là chưa kể thức ăn của chúng cũng không rẽ mạt gì. Mạc gia được xem là một gia thế không tệ, nhưng không tiếp nhận nổi mấy loại di thú chiến này. Tài chính một năm nuôi dưỡng chúng không thua kém gì thuê mười gia đinh có thực thực trợ thủ trong nhà. May ra chỉ có các gia tộc tiểu đẳng trở lên mới xa xỉ để sở hữu chúng mà thôi.

Người đàn ông thấy Mạc Vũ ưng bụng thì nòi: “Chúng tôi có một loại thú chiến không cần đạt đến chuẩn mực Rèn Luyện Trường cũng có thể huấn luyện được, thậm chí sức tấn công của nó không thua kém những con vật này. Đi theo tôi!”

Mạc Vũ nghe người đàn ông nói vậy gật đầu theo sau. Cả hai ra tận cùng căn phòng, thấy ở đó là các côn trùng nhỏ được nhốt trong các lồng đặc trưng, không sao thoát ra được, tiếng kêu ‘viu viu’ của chúng phát ra nghe nhức cả tai. Ông ta đi tới một cái lồng nhỏ chỉ một tổ ong treo lủng lẳng trên đỉnh lồng, nhỏ bằng quả dâu tây, có sáu, bảy con ong vo ve bu bên ngoài: “Loại thú chiến này thực lực của nó không tầm thường, độc tính hơn xa các loại bò sát, người huấn luyện không cần có thực lực cũng có thể chế ngự được, chỉ cần giữ lấy cái tổ trên người, lâu ngày sẽ sinh ra công hưởng mùi vị, chúng coi bản thân người đó như ong chúa, tương đồng với khả năng dùng thần niệm của người đạt chuẩn mực Rèn Luyện Trường không chế nhận chủ. Cậu thấy thế nào?”, Người đàn ông chợt hỏi.

Mạc Vũ nghe vậy gật đầu: “Nó lợi hại như vậy lý nào không có người để ý tới sao?”

Người đàn ông gật đầu thật thà nói: “Dị thú này do một người bạn của tôi gửi bán giúp, ưu điểm thì có nhưng nhược điểm sinh sản của nó lại rất chậm, vài năm may ra mới nở được một ấu trùng, thức ăn nuôi dưỡng là độc thảo cũng không hề rẻ. Thành ra nó vẫn còn lưu lại ở đây. Tôi thấy cậu là người yếu nhược nho nhã, hẳn là một cậu chủ con nhà gia tộc quý phái. Cậu sở hữu tổ ong đó dư sức bảo vệ lấy mình, không còn phải e ngại bị người ngoài ức hiếp.”

Mạc Vũ nghe ông ta phô trương như vậy lấy làm mừng lắm, gật đầu. Tổ ong chỉ có bảy con, nhỏ hơn đầu đũa, đúng là không nhiều nhặn gì. Ông ta đã rành rõ ưu nhược điểm, không mập mờ dối trá, tuy nói là thổi phồng khả năng chiến đấu của chúng nhưng dùng để tháo thân, bỏ trốn chắc là không tệ. Giá của nó chắc cũng không rẻ thành ra mới đến lượt mình. Mạc Vũ xuất thân từ gia thế kinh doanh, không cần hỏi tới đã biết rõ rồi.

Mạc Vũ chắp tay sau lưng không đả động gì tới, lại quay sang nhìn các loại côn trùng khác. Ở dưới sàn còn nhốt một con kỳ nhông đỏ rực như lửa, mắt lim dim, thấy Mạc Vũ ghé mắt xuống nhìn thì há miệng, phả ra một cuộn khói mỏng hôi thối không chịu nổi. Mạc Vũ vội lùi lại mấy bước hỏi: “Nó làm gì thế!”

Người đàn ông thấy Mạc Vũ không đả động gì đến tổ ong, không khỏi thất vọng. Thấy cậu chú ý đến con kỳ nhông càng không mấy hứng thú nói: “Con vật đó nhìn vậy thôi nhưng cực kỳ nhanh nhẹn, tính tình rất thô bạo, chỉ cần bị nó cắn một cái thôi, xương thịt lập tức thối rửa, phải đạt tới thực lực Rèn Luyện Trường cấp hai mới có thể khống chế huấn luyện được.”

“Dị thú chiến nào cũng đòi hỏi người phải có thực lực chuẩn mực Rèn Luyện trường trở lên mới được. Thật đáng tiếc!”, Mạc Vũ nói rồi sải bước đi ra.

Người đàn ông thấy Mạc Vũ bỏ đi thì làm tiếc nói: “Tất cả các trung tâm thương mại bày bán dị thú đều cần phải có thực lực Rèn Luyện Trường cấp một trở lên mới huấn luyện được. Ở đây là đặc biệt chỉ có tổ ong vừa rồi cậu thấy đó là không cần đến. Giá trị của nó không rẻ, nhưng thấy cậu tính tình thật thà, tôi nhượng lại giá gốc lại cho cậu. Năm nghìn kim ngân cho cho cái tổ ong bảy con đó.”

Mạc Vũ khẽ giật mình nói: “Năm nghìn kim ngân thì thật không rẻ chút nào.”, Mạc Vũ tặc lưỡi, lắc đầu không hứng thú xoay người bỏ đi.

“Nói thật với cậu, đây là cái giá chót, bốn nghìn kim ngân. Tôi đành bán lỗ vốn cho cậu. Cậu thấy thế nào?”, Người đàn ông chờ mong.

“Cũng được, nhưng hiện tại trên người tôi chỉ còn lại ba nghìn hai kim ngân. Đợi tôi đến thị trấn Diễn Ngọc một thời gian, gom góp đủ tiền sẽ quay lại mua nó. Ông thấy được không?”, Mạc Vũ cười thầm trong bụng.

Người đàn ông ngẩn ra một lúc nghĩ ngợi, thấy không ổn chút nào. Loại ong này, mỗi ngày đều dùng độc dược thực vật nuôi dưỡng, tốn kém không ít. Lưu lại càng lâu, càng tốn kém. Đợi Mạc Vũ đến khi gom đủ kim ngân thì chẳng phải tốn công sức mình chăm bẵm hay sao. Nghĩ đến thiệt hơn, ông ta đành tặc lưỡi gật đầu nói: “Vậy tôi để lại cho cậu ba nghìn hai.”

Mạc Vũ gật đầu, không vui không buồn, lần trong túi áo lấy ra một xấp kim ngân tờ mệnh giá một trăm đưa cho người đàn ông.

Ông ta quay lại lấy cái lồng tổ ong, bọc vào trong túi vải đưa cho Mạc Vũ, vui vẻ tiễn cậu ra tận cửa. Với một cậu thiếu niên trên người một lần lấy ra mấy nghìn kim ngân thật sự không phải tầm thường, nếu không phải là cậu chủ trong một gia thế lớn thì không dễ gì có được. Thái độ người đàn ông đối xử với Mạc Vũ không tệ, còn tặng thêm cho cậu hai cân độc dược thực vật đủ nuôi bầy ong hơn nửa tháng.

Cái lồng tổ ong chỉ bằng nắm tay, được bọc túi vải trông rất gọn gàng nhìn không khác gì một cái túi đựng dế. Mạc Vũ đeo lên đai lưng, cạnh đoạn kiếm màu đỏ Mạc Minh tặng, sải bước đi tìm bọn Nguyễn Bành Thái.

Mạc Vũ đi khắp sảnh tầng dưới không thấy bọn Nguyễn Bành Thái đâu, lại lần ra mấy quầy bán dược vật cho bầy ong. Cậu mua thêm mấy cân dự trữ. Đang tìm đường đi lên tầng hai thì nghe: “Mãi mới tìm được mi.”

Vừa nghe thấy tiếng nói đó, Mạc Vũ suýt chút nữa còn ngất đi. Quay lại cười khổ nói: “Thì ra là chị áo đen.”

Người vừa nói không phải ai khác chính là cô gái áo đen. Sau khi truy tung mấy tên sơn tặc thu lấy hồn tinh, cô lại gặp phải đám quân binh giết thêm mấy chục mạng, gây ra kinh động cả thị trấn Diễn Bích. Ngay đến trấn chủ vốn bàng quan với công vụ cũng phải rời khỏi trụ sở xử lý. Vừa động thủ đã suýt bỏ mạng, tổng trưởng cùng đội trưởng đội trị an chậm chân ngay đến hồn tinh cũng bị Tù Hồn Điện của cô gái áo đen thu lấy mất.

Trong mấy ngày cả bọn chạy đến thị trấn Diễn Long, lệnh truy nã cô gái áo đen đã ban xuống khắp các nơi, ngay đến thành chủ Hồ Vũ Nghĩa cũng đích thân truy tìm tung tích của cô.

Chỉ là lần này y phục cô đã đổi sang màu xanh nhạt, vẻ ngoài càng thêm đoan trang mỹ lệ, xinh đẹp gấp bội phần, Mạc Vũ vừa nhìn còn không nhận ra, chỉ là giọng nói của cô thì không nhầm lẫn vào đâu được.

“Ta có tên có tuổi, mị gọi vậy chẳng phải xem ta là kẻ vô danh tiểu tốt không đáng nhắc tới tên hay sao! Từ nay trở đi, mi gọi ta là Ái Ái nghe rõ chưa!”

Lời này nói ra vô tình nhưng người nghe chột dạ, Mạc Vũ không khỏi tái mặt. Ái Ái thấy vậy chau mày nói: “Tên ta nghe không vừa tai mi sao?”

Mạc Vũ vốn nghe tới ‘Từ nay gọi ta là Ái Ái nghe rõ chưa”, không khỏi chột dạ lo lắng. Rõ ràng lời này có ý muốn bắt cậu theo hầu hạ mới nói trắng ra như vậy. Nghĩ tới lần trước suýt chút nữa bị hoạn, mồ hôi vã ra như tắm. Nghe Ái Ái mặt lạnh hỏi, vội xua tay nói: “Không…không…Ái Ái nghe hay lắm.”.

Ái Ái gật đầu hỏi: “Mi tên gì?”

“Tôi tên Mạc Vũ!”, Mạc Vũ đưa tay áo lau mồ hôi, thầm nghĩ kế thoát thân.

Ái Ái gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt trước kia đâu còn nữa, không khác một cô gái yểu điệu, bộ mặt còn có mấy phần tiêu sái, dễ gần. Mạc Vũ thấy cô lúc ở tiền sảnh khách sạn ma ma mị mị, quỷ dị đáng sợ thì lần này lại hiền thục dễ thương. Mạc Vũ không tận mặt chứng kiến cảnh cô ta giết người vô tội vạ, hẳn còn cho cô ta là thánh nhân tiên nữ mất rồi.

Mạc Vũ thầm bấm bụng lo lắng không biết làm thế nào để trốn đi. Trong tầng một Trung Tâm Thương Mại lúc này người đông như kiến vỡ tổ, nhưng muốn lẩn trốn đi không phải dể. Mạc Vũ nhìn trước nhìn sau xem có thấy bọn Nguyễn Bành Thái, Đinh Bật đâu không thì một nhân viên trung tâm nữ bước lại hỏi: “Hai vị cần giúp gì hay không?”

Ái Ái lạnh nhạt nói: “Trạm giao dịch ở đâu!”

Nữ nhân viên trung tâm cười đáp: “Mời hai vị theo tôi.”

Ái Ái sãi bước theo sau, Mạc Vũ cố tình nán lại, lập tức bị ánh mắt nhìn lại của cô không khỏi lạnh gáy. Đúng là ánh mắt của kẻ hoang dã, độc ác. Mạc Vũ lủi thủi đi theo sau. Cả hai đi băng qua mấy hàng hiên rộng đến một dãy bia đá khổng lồ. Trên mỗi bia đá riêng biệt xuất hiện đủ loại, chuẩn sản phẩm. Bia đá đỏ như huyết đề chữ ‘Dị Thú’ thì các hình ảnh dị thú sống động lần lượt hiện ra lượng lờ, thông tin đều kê khai đầy đủ, tên, năm sinh, giá trị, không thiếu một chi tiết nào. Mỗi bia một sắc, tượng chưng cho một loại sản phẩm, nào là: pháp khí, cổ vật, pháp bảo, hồn phù, đạn thuật, ngũ hành trận, bát quái trận…vô số chuẩn loại.

Cả ba không dừng lại mà đến một bệ đá cao, xung quanh đặt năm trụ đá có màu sắc tượng trưng cho ngũ hành, ở giữa là một cái bàn đá hình bát giác, bên trên bàn gắn một cái hộc nhỏ hình bát giác bằng lòng bàn tay. Ái Ái bước đến bàn đá bát giác, lấy ra một miếng thẻ ngọc để vừa lọt thỏm vào giữa cái hộc bát giác đó, lập tức ánh sáng vàng kim lóe lên.

Nữ nhân viên đã rời đi, Mạc Vũ đứng phía xa không thấy rõ cô ta làm gì, chỉ sau một lúc trụ đá thụp hẳn xuống một nửa để lộ một tòa tháp bằng vàng, từ trong tòa tháp từng tờ kim ngân rơi ra.

Ái Ái thu lấy kim ngân rời khỏi trụ đá, Mạc Vũ đã nghe qua trạm giao dịch từ cha nhưng lần đầu tiên tận mắt thấy nó hoạt động. Ái Ái rời đi, trụ đá lại quay về chỗ cũ che lấp đi tòa tháp bằng vàng vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.