Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 15: Chương 15: Đại thủ lĩnh




***

Ba tên đại hán nhảy khỏi lưng thú cưỡi cùng bước về phía tên mặt rỗ vái chào: “Bẩm đại thủ lĩnh chúng tôi theo lệnh ngài giết sạch không chừa bất cứ ai, còn một số người muốn dâng lên cho ngài thưởng thức.”. Một tên mắt chột, mặt mày già nua tưởng phải trên trăm tuổi vậy mà tướng mạo cốt cách rất khỏe khoắn không khác gì người trưởng thành. Hắn nói rồi quay ra sau phất tay. Một toán hơn chục tên thấy có lệnh lập tức lôi đến năm, sáu nữ nhân xinh đẹp tiến lại. Tên mắt chột cười khánh khách bước tới một phụ nữ tầm đôi mươi, nâng cằm cô lên nói: “Bẩm đại thủ lĩnh, đây là vợ tên trấn chủ Diễn Mão mới nhậm chức, tướng mạo đúng là hoa nhường nguyệt thẹn hiếm có. Chúng tôi biết ngài yêu mến cái đẹp quyết giữ lại không dám làm bừa, mong ngài lưu lại bên mình để có người hầu hạ.”

Cả đám nghe tên mắt chột nói không khỏi cười ha hả. Tên mặt rỗ nhìn kỹ thấy cô gái rất vừa mắt thì gật đầu: “Tốt lắm, lần này mã đáo thành công đều nhớ bốn anh em tận lực phò trợ tôi chu đáo. Chiến lợi phẩm lần này chia đều cho các anh em hà hà...”

Cả ba tên mới đến, cùng tên trọc đầu đều là phó thủ lĩnh dưới trướng của hắn, mừng rỡ hướng hắn tạ ơn. Tên mắt chột lại trỏ tay mấy cô gái còn lại nói: “Thưa ngài, còn đám người này chỉ là bọn người hầu kẻ ở trông vừa mắt nên chúng tôi giữ lại không giết, mong ngài ban thưởng cho chúng tôi vậy.”

Tên mặt rỗ gật đầu cười: “Được, các anh em cứ tùy ý.”

Bốn tên khoan khoái chép miệng yêu thích, lại quay sang tên mặt rỗ cảm tạ mấy lượt nữa mới cho bọn thuộc hạ dẫn người đi.

Tên mặt rỗ trỏ người phụ nữ của mình quát bảo thuộc hạ: “Bọn mi mang cô ta về trại, chăm sóc kỹ lưỡng đợi ta về. Cấm để xảy ra chuyện gì nghe rõ chưa!”

Mấy tên thuộc hạ vâng dạ lôi người phụ nữ mặt mày tái ngắt rời đi.

Xong xuôi cả bọn tụm lại bàn bạc, mắt hướng nhìn về phía thị trấn Diễn Châu. Tên mắt chột hẳn là người mau miệng nhất trong bọn liền thưa: “Đại thủ lĩnh nói phải lắm, chúng ta không nên lưu lại đây lâu, mau rút đi thôi.”

“Ha ha Trần Thái Bộ mi vốn là tay dũng mãnh, thiện chiến vậy mà cũng biết sợ hay sao!” Một tên đầu tóc rồi xù, mặt mày đen trũi như than chì cười cười nói.

Trần Thái Bộ cau mày, đưa tay sờ sờ con mắt chột của mình hừ lạnh nói: “Mi không biết lúc nào nên thiện chiến dũng mãnh, lúc nào nên thông thái thì im đi. Biết khó mà tránh, biết dễ mà tiến mới chính là anh hùng khôn. Tên mặt đen mi không biết rõ thị trấn này đó thôi, ngoài đám quan binh triều đình ra, còn có các gia tộc lớn nhỏ. Chúng ta có kéo hết anh em đến chưa chắc chiếm được lợi thế.”

“Hừ, mi sợ chứ ta không sợ.” Tên trọc đầu trước đó thấy đại thủ lĩnh không muốn tấn công Diễn Châu, đã có ý không ưng bụng lần này nghe Trần Thái Bộ nói liền bĩu môi xen vào.

“Tên trọc mi thì trước giờ có sợ chi.” Trần Thái Bộ khinh khỉnh nhìn hắn cười nói.

Tên trọc đầu hừ lạnh nhổ một bãi: “Cái tên chột mắt mi nói vậy là có ý gì. Sao lại nói với ta cái giọng đó? Mi muốn gì!”

Cả bọn nghe vậy không khỏi cười lớn. Vốn hắn trước kia không trọc đầu như thế, một hôm hắn đi ăn trộm bị một tay cao thủ lợi hại bắt giữ. Người này cạo trọc đầu hắn, còn bôi lên một thứ thuốc hôi thối ghê tởm nào đó lên đầu hắn. Không ngờ từ đó đến nay đầu vẫn trọc bóng không mọc nổi một sợi tóc. Đám người này đều biết sự tích của hắn mới đem ra làm trò cười, hắn nghe tới là tức muốn ói máu, hận tên cạo đầu mình đến chết không thôi.

“Các anh em không cần nói nhiều nữa, rút thôi!” Tên đầu lĩnh mặt rỗ vẫn ngồi nguyên trên lưng thú cưỡi phất tay nói.

Cả bốn tên phó thủ lĩnh thấy mặt hắn đã có ý bực thì không dám nhiều lời nữa. Chúng vừa quay lại trèo lên lưng thú cưỡi thì từ xa nghe một giọng nói ồm ồm như tiếng chuông đồng vọng tới:

“Bọn mi đã đến đây rồi thì không cần thiết phải vội bỏ đi như vậy đâu.”

Cả bọn hướng nhìn về phía người vừa nói, thấy người đó tướng mạo phi phàm, y phục quan quân chỉnh tề, y cưỡi trên lưng con bò trắng che kín chiến giáp, sừng nhọn hoắt. Người này không ai khác chính là vị đội trưởng đội trị an Diễn Châu Nguyễn Thái Đảng. Chỉ là không ai hay biết y xuất hiện từ khi nào, thình lình như quỷ thần làm cả đám tặc khấu nhốn nháo nhìn tới.

Tên đại thủ lĩnh nheo mắt nhìn về phía Nguyễn Thái Đảng, tay khẽ vẫy nhẹ. Lập tức tên trọc đầu quay sang điểm hơn mười tên thuộc hạ chia ra quan sát động tĩnh xung quanh.

Nguyễn Thái Đảng cười nói: “Lương Đồng Ngoan, không ngờ mi vẫn còn sống đến tận hôm nay.”

“Hừ, mạng ta lớn lắm! Bọn mị tưởng có thế giết ta dễ dàng như vậy sao.”. Lương Đồng Ngoan lạnh nhạt nhìn Nguyễn Thái Đảng một lượt thêm: “Đường đường là một tay đại thủ lĩnh ‘Hổ Bạch’ lại hèn hạ đầu quân triều đình làm một tay chạy việc vặt cho bọn quan tặc Diễn Châu. Đáng xấu hổ, đáng xấu hổ!”

Bôn tên phó thủ lĩnh nghe hắn nói vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau, một tên thốt lên: “Hóa ra hắn là đại thủ lĩnh của Hổ Bạch.”

Nguyễn Thái Đảng không mảy may phản bác cũng không tỏ vẻ giận dữ. Y vẫn ung dung ngồi vững trên lưng thú cưỡi, mắt chằm chằm nhìn về phía này. Lương Đồng Ngoan thấy bất ổn hướng nhìn tên trọc đầu hỏi: “Vũ Thống mi xem xét kỹ cả chưa?”

“Bên trái hình như có quan binh mai phục.” Vũ Thống nghe hỏi đến thì nói liền.

“Thưa đại thủ lĩnh. Ngài ra lệnh, chúng tôi lập tức xông lên băm thay hắn ra thành trăm đoạn.” Tên mặt đen, tóc xù, miệng gầm gừ nói.

Tên chột mắt Trần Thái Bộ nhạt giọng nói: “La Tú Quỷ, mi biết lai lịch của tên Nguyễn Thái Đảng này là ai thì không lớn giọng khinh địch như vậy đâu. Hắn trước kia thực lực Rèn Luyện Trường đã đạt đến cấp ba viên mãn. Hiện tại thế nào còn chưa rõ ràng, mi muốn chết!”

“Hừ, chết thì đã sao! Đánh một trận có chết La Tú Quỷ này cũng không sợ.” La Tú Quỷ vỗ ngực dõng dạc nói.

Trần Thái Bộ vốn không ưa tranh luận với La Tú Quỷ, hắn khinh tên mặt đen đầu óc tầm thường, chỉ được cái bề ngoài dữ tợn khéo rồi cũng chết vì ngu đần. Nghe La Tú Quỷ hàm hồ như vậy hắn tản lờ không nhắc tới nữa.

“Trước kia thực lực của hắn đã đến Rèn Luyện Trường cấp ba viên mãn, nhưng hiện tại thì chưa chắc.” Lương Đồng Ngoan chợt cất tiếng nói.

Bốn tên phó thủ lĩnh nghe vậy liền hỏi: “Sao vậy thưa ngài?”

“Ngày quân chủ phiến quân Hổ Bạch bị tiêu diệt, hắn thân mang trọng thương rất nặng. Lúc đó ta tận mắt chứng kiến. Chủ tớ hắn nhảy vực tự tận. Vậy mà đã bốn mươi năm trôi qua, mấy năm trước ta nghe được tin hắn sống ở thị trấn Diễn Châu, còn đương chức đội trưởng đội trị an. Vừa rồi Vũ Thống khuyên ta tấn công thị trấn này, tự nhiên ta nhớ đến hắn mới nhất quyết không để y làm bừa. Với thân phận của hắn mà vẫn được trấn chủ ở đây trọng dụng thì đủ thấy tình hình thị trấn này không đơn giản. Hắn ngoài thực lực ra còn lắm mưu mô chước quỷ, ta từng giao thủ với hắn mấy lần đều bại thảm. Anh em chớ có hàm hồ mà khinh thường đối phương, cẩn thận quan sát xung quanh thấy không ổn lập tức rút quân.”

Nguyễn Thái Đảng nhìn về phía bên này thấy cả bọn rỉ tai bàn luận thì phì cười nói: “Bọn mi đang lo sợ chăng?”

“Đã lâu chưa cùng mi tranh cao thấp, ta và mi đường đường đấu một trận xem sao.”, Lương Đồng Ngoan không giận mà cười trừ tay trỏ Nguyễn Thái Đảng thách thức.

Nguyễn Thái Đảng gật đầu cười: “Tự nhiên, mi muốn quần đấu, hay đơn đấu. Ở đây ta coi như chủ nhà, mi tự chọn lựa lấy để không cho bản thân quá thiệt thòi.”

Lương Đồng Ngoan chấp tay cười nói: “Tài dụng binh ta không bằng mi, ta muốn đơn đấu với mi.”

“Được lắm!”

“Tiến lên đi!” Lương Đồng Ngoan phất tay, bốn tên phó thủ lĩnh cùng đám thuộc hạ lập tức theo đó lùi lại khá xa. Nguyễn Thái Đảng thúc thú cưỡi tiến lên, mắt nhìn đám tặc khấu một lượt, không khỏi cau mày mắng thầm: “Bọn mi muốn rút chạy bình an đâu có dễ như vậy!”. Y nghĩ rồi đánh ngón tay sau lưng ra hiệu. Mọi cử chỉ của y đều bị Lương Đồng Ngoan chú mắt để ý.

Nguyễn Thái Đảng tay cầm một đôi chùy gai vàng óng ánh. Lương Đồng Ngoan tay mang cây xà thương thúc thú cưỡi lao lên.

Cả hai vừa sáp trận lập tức động thủ, Nguyễn Thái Đảng lạnh lùng vung chùy bổ xuống đầu Lương Đồng Ngoan. Lương Đồng Ngoan không vừa, đưa xà thương xanh biếc đón đở. Bên dưới hai đầu thú cưỡi cũng hung hăng vỗ vào nhau, tiếng sừng nhọn va chạm nghe rợn sóng lưng.

Hai đầu chùy của Nguyễn Thái Đảng thô lậu là vậy nhưng dưới bàn tay điều động của y, mỗi kích phát ra đều chuẩn xác, nhanh đến chóng mặt. Một trước một sau, phải trái điên cuồng công kích. Lương Đồng Ngoan mặt toán mồ hôi lạnh, hắn chợt nhúng mình nhảy lên không xà kích tầng tầng lớp lớp bổ xuống đầu Nguyễn Thái Đảng. Nguyễn Thái Đảng nhanh không kém lách người tránh kích, cùng lúc lăn khỏi lưng thú cưỡi, một đầu chùy ném lên không.

Đầu chùy vàng rực chưa tới mà khí lực phát ra cuồn biến, Lương Đồng Ngoan vung thân xà thương đón đỡ. ‘Choang’ một tiếng chát tai, thân hắn bị đẩy văng lên không mấy mét, đầu chùy quay ngược về phía Nguyễn Thái Đảng.

Bên ngoài tiếng hoan hô của đám tặc khấu vang lên dữ tợn. Lương Đồng Ngoan chân vừa chạm đất, miệng mím chặt, dũng mãnh lao đến đối phương công kích áp sát quyết không chịu lùi. Hào quang một xanh một vàng quần lấy nhau chớp mắt đã qua mấy trăm đường công kích bất phân thắng bại.

Nguyễn Thái Đảng tránh lùi một đoạn liền quét chân, thần lực theo đó phát ra như sóng vỗ ‘ầm ầm’ hất ngược Lương Đồng Ngoan lại phía sau. Hắn còn chưa giữ vững thân mình đã thấy hai đầu chùy vùng vụt đánh tới. Hắn khiếp sợ nhảy lộn mấy vòng tránh né, cả một khoảng không gian như nổ tung ra, thần lực theo đó ép hắn lăn long lóc mấy vòng ra đất, miệng thổ một ngụm máu tươi.

“Hừ, không ngờ thực lực của mi qua mấy chục năm vẫn không tăng tiến được bao nhiêu.” Nguyễn Thái Đảng cười lớn nói.

Lương Đồng Ngoan đứng dậy, lừ mắt nhìn đối phương thu cây xà thương lại, xoay người rời đi. Nguyễn Thái Đảng thấy vậy hòng lao tới thì bất ngờ thấy hắn xoay lại tay ném ra một viên cầu tròn đen bóng.

“Hắc Quỷ Đạn!” Nguyễn Thái Đảng hô lớn lập tức ném chùy ra ngăn lại, bản thân thì nhảy lùi lại phía sau tránh xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.