Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 50: Chương 50: A sanh




“... Bọn họ vẫn luôn rất thiên vị, chỉ là em tự dối gạt mình không muốn tin tưởng thôi. Nhưng bây giờ ngay cả tự lừa mình em cũng không làm được nữa...”

Đôi mắt cậu thiếu niên đỏ lên, ánh nước quật cường nhịn không rơi xuống. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve Lão Hổ, một chút lại một chút, giống như là đang đối xử với một đứa trẻ mềm yếu vậy.

“Em ấy có đánh em cũng không sao, nhưng Lão Hổ đã lớn tuổi vậy rồi, nó làm bạn với tụi em mười bảy năm, em không biết làm sao nó có thể ra tay được! Đã như vậy mà ba mẹ còn bênh, còn che chở nó...”

Thiệu Bảo Toàn tức giận, ngược lại càng không hiểu, cùng là người một nhà, tại sao chỉ hà khắc với mỗi mình cậu?

Sơ Ngữ không đành lòng nói ra sự thật, người thân đối xử với cậu ấy như vậy nhưng cậu ấy chưa từng nghi ngờ gì cả, chỉ cảm thấy khó hiểu và oan uất. Việc này chỉ rõ sâu trong nội tâm của Thiệu Bảo Toàn, cậu ấy vẫn ôm mong đợi và ảo tưởng với người nhà. Nếu như biết sự kỳ vọng từ nhỏ tới giờ chỉ là từ một phía, liệu cậu có đau khổ không?

Nhưng mà cậu ấy có quyền được biết chân tướng, vì vậy Sơ Ngữ thử dò hỏi, “Vậy em... Có bao giờ nghĩ có khi nào mình không phải là con ruột của ba mẹ không?”

“Không thể nào!” Cậu thiếu niên trả lời như đinh chặt sắt, không chút do dự, “Lúc ra đời em bị khó sinh, làm mẹ rất đau, cho nên cách ba năm sau mới có em gái.” Mẹ nói lúc ấy vị trí bào thai không ngay ngắn cho nên bà mới phải lựa chọn sinh mổ. Sau khi lớn lên cậu còn thấy được vết sẹo kinh khủng trên bụng mẹ, cho dù bị cha mẹ đối xử bất công tới đâu đi nữa thì cậu sẽ không bao giờ nghi ngờ mình không phải là con ruột. Có lúc thậm chí còn lấy lí do “vì mình khó sinh cho nên mẹ không thích mình là đúng” để thuyết phục bản thân.

Sơ Ngữ nghe câu trả lời không chút do dự của Thiệu Bảo Toàn liền biết mình đoán không sai, đứa nhỏ này có cảm tình rất sâu với cha mẹ nuôi. Cũng không biết hai ông bà kia tẩy não thế nào nữa, rõ ràng là đối xử tệ nhưng cậu nhóc vẫn một lòng tín nhiệm bọn họ.

Cô thở dài, “Nếu không phải ruột thịt sao bọn họ lại đối xử với em như vậy chứ?”

Thiệu Bảo Toàn nghi ngờ trong chốc lát, nghĩ tới khả năng này, hình như chỉ có như vậy mới giải thích được thái độ của ba mẹ từ trước giờ đối với mình. Cậu tự bắt mình không được nghĩ thêm nữa.

“Có lẽ, có lẽ bọn họ có nỗi khổ gì đó...” Cậu hốt hoảng giải thích, cũng không biết là nói cho Sơ Ngữ nghe hay là nói cho chính mình nghe.

Sơ Ngữ cũng không mong đợi gì việc cậu ấy có thể lập tức chấp nhận sự thật này, người nuôi nấng mình mười bảy năm không phải là cha mẹ ruột, ai mà tin nổi chứ? Nhất là bây giờ cô còn không có cách chứng minh nó là sự thật, đối phương còn nghĩ là cô tự suy đoán.

“Vậy bây giờ em định làm thế nào?”

Thiệu Bảo Toàn bối rối, vẫn chưa hồi hồn, cậu ôm Lão Hổ, lẩm bẩm nói, “Em cũng không biết, chắc là ở lại đây tiếp tục đi giao hàng. Tiền em kiếm được đã bị em trai lấy mất, ba mẹ cũng sẽ không cho tiền đóng học phí...” Ngoại trừ đi giao hàng, cậu còn có thể làm gì nữa chứ?

“Vậy việc học hành thì sao? Bây giờ đã là học kì cuối của lớp mười hai rồi, ba tháng nữa là phải thi đại học, em muốn bỏ học sao?” Biết được sự thật, Sơ Ngữ không hy vọng cậu ấy lại trở về ngôi nhà ngu muội dốt nát đó nữa, coi như cô cho mượn tiền, Thiệu Bảo Toàn về rồi lại bị lừa gạt ngay cả xương cũng không còn. Thậm chí còn phải tiếp tục chịu đựng sự bất công, sống dưới mái nhà đó sao cậu ấy có thể yên tâm học tập nữa đây?

“Như vậy đi, trước tiên em ở Giang Thành tìm một trường học đỡ, chờ tới gần thi thì em lại về quê đi thi.” Có lẽ đến lúc đó cậu ấy đã tìm lại được cha mẹ ruột rồi.

Thiệu Bảo Toàn chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, giờ phút này đang mơ hồ không còn lựa chọn, cậu đành nghe theo lời đề nghị của Sơ Ngữ, gật đầu đồng ý. Cậu cũng không muốn trở lại cái nhà đó, cậu không thể nào hiền lành đối mặt với bọn họ nữa.

“A? Tiểu Toàn, em có tóc bạc nè, để chị nhổ giúp em.”

“Dạ? Được.”

Sơ Ngữ thành công luồn tay vào chân tóc nhổ ra, len lén giữ lại. Cô cần làm giám định DNA thân nhân, giúp cậu ấy tìm được cha mẹ ruột.

Năm đó cậu ấy bị mẹ nuôi ôm đi lúc đi mới ba tháng, khi đó Lão Hổ cũng được sáu tháng, trí nhớ tương đương với một đứa bé. Vì vậy nó chỉ nhớ một số chuyện đứt quãng về Thiệu Bảo Toàn, lại qua nhiều năm, rất nhiều chuyện còn không biết.

Nó chỉ nhớ mẹ ruột của Thiệu Bảo Toàn tên “Tiểu Vân”, cha ruột hình như họ Tiếu, bọn họ gọi con mình là A Sanh. Hai người đều có công việc, có vẻ là giáo viên. Mẹ cậu ấy rất dịu dàng, vô cùng đẹp lại còn biết nấu ăn. Người cha rất yêu vợ và con mình, tan làm là lập tức về với vợ con, ông còn thường xuyên ôm cậu ấy đi dạo.

Nhà cậu ấy rất đẹp, có vườn hoa, ấn tượng sâu nhất trong trí nhớ Lão Hổ chính là nó và cả nhà đi dạo trong vườn hoa. Nó vui sướng chạy trước, vợ chồng hai người đi phía sau bồng đứa trẻ, khoác tay nhau cười... Đó là một nhà ba người, không, một nhà bốn người hạnh phúc nhất thế gian.

Lão Hổ luôn cho rằng mình cũng là một thành viên trong gia đình, bởi vì “Tiểu Vân” đã nói nó là anh, phải bảo vệ em trai thật tốt. Từ đó nó luôn nhớ câu nói kia, không bao giờ để em trai rời khỏi nửa bước.

Cho nên ngày đó, nó và em trai ở trong vườn hoa phơi nắng, mẹ của bọn họ vào nhà lấy bình sữa, người đàn bà kia ôm em từ trong nôi ra, nó luôn ở phía sau không ngừng theo sát, từ nhà đuổi đến trạm xe, lại theo lên xe buýt, đi mấy chuyến cuối cùng tới một cái thôn nhỏ... Xa như vậy mấy lần nó cũng mém mất dấu, nhưng vẫn luôn nhớ lới mẹ dặn dò: Phải bảo vệ em trai.

Nó ở cái thôn đó nghe lời trông nom em trai, chờ ba mẹ đến đón bọn họ về nhà, một lần chờ đến tận mười bảy năm. Nó đã già đi nhưng ba mẹ vẫn chưa tới đón...

Sơ Ngữ Nghe Lão Hổ nói rồi suy đoán, gia đình lúc đầu của Thiệu Bảo Toàn hẳn có điều kiện không tệ, hơn nữa cha mẹ còn rất yêu con, cho nên khi đứa trẻ bị mất tích chắc hẳn sẽ đi báo cảnh sát. Cứ như vậy, trong đồn cảnh sát sẽ lưu số liệu DNA của bọn họ. Cô đi xét nghiệm sợi tóc của Thiệu Bảo Toàn, sau đó so sánh, chắc có thể sẽ tìm được cha mẹ ruột của cậu ấy.

Sơ Ngữ lên kế hoạch, vào bệnh viện tìm người quen, nhờ kiểm tra DNA của Thiệu Bảo Toàn. Kết quả còn phải chờ hai ngày nữa mới có, Sơ Ngữ dành thời gian này giúp Thiệu Bảo Toàn đi tìm trường học.

Lúc này lớp mười hai đã xếp lớp xong, không có trường học nào nguyện ý nhận thêm học sinh, Sơ Ngữ tìm cậu mình, người đang làm hiệu trưởng trường Nhất Trung nhờ giúp đỡ, lúc này Thiệu Bảo Toàn mới có thể vào học.

Sơ Ngữ định bảo cậu ấy ngừng đi làm để có nhiều thời gian học tập. Thiệu Bảo Toàn không muốn Sơ Ngữ phải chu cấp tiền nên định vừa làm vừa học.

Chuyện này Sơ Ngữ không đồng ý, còn có ba tháng nữa là bước vào kì thi quan trọng, các thí sinh khác đều đang chạy nước rút, cậu lại còn phải phân tâm làm hai việc, dù thành tích tốt nhưng cũng không nên để lãng phí. Huống chi năm ngoái cậu còn nghỉ học nửa năm, tuy nói vẫn luôn tự học nhưng làm sao cũng kém hơn học sinh được học tập bài bản ở trường. Cho nên Sơ Ngữ kiên quyết, không cho thương lượng.

“Sau này em sẽ có rất nhiều thời gian đi kiếm tiền, nhưng thời gian ôn luyện chỉ có ba tháng, chị lại không thiếu tiền xài, em cần gì phải vội vã như vậy? Bây giờ em thiếu tiền chị, sau này ngay cả vốn cả lời cũng phải trả, đừng vì những chuyện vụn vặt này mà làm trễ nãi cả cuộc đời em.”

Thiệu Bảo Toàn bị cô thuyết phục, yên tâm học tập. Sơ Ngữ chuẩn bị đi tới bệnh viện lấy kết quả DNA, trong tiệm đột nhiên có khách.

Một người phụ nữ đeo kính màu trà, ăn mặc đẹp đẽ tao nhã, đi bộ hết sức chậm chạp nhưng mỗi bước đi đều ưu nhã ung dung, khiến người khác hoàn toàn không biết bà là người khiếm thị.

Sơ Ngữ ôm lấy con chó dẫn đường vừa chạy qua đây, “A Sanh, lâu quá không gặp, em lớn hơn rồi.”

“Ăn tết bận bịu quá, người lại nhiều, chủ nhân không tiện ra ngoài.”

A Sanh và chủ của nó dì Trần là khách quen của Sơ Ngữ, ngoại trừ lần đầu tiên họ tới là vì sự sa sút của A Sanh, những lúc khác phần lớn tới là để uống trà nói chuyện phiếm. Sơ Ngữ rất thích người phụ nữ nho nhã xinh đẹp này, thường xuyên mời bà tới đây. Dì Trần cũng thích cô, thích không khí nhẹ nhàng ở nơi này, bà chỉ sợ mình quấy rầy công việc của Sơ Ngữ nên lâu lâu mới tới. Mà A Sanh vì có thể nói chuyện với cô nên thích tới. Mỗi lần nó nháo dì Trần đều dẫn nó tới đây. Dù sao ngoại trừ nơi này, dì ấy cũng không còn chỗ nào khác để đi.

Sơ Ngữ dẫn bà ngồi vào ghế sa lon sau đó đi pha trà, “Lần trước dì dạy con làm trà hoa đó, con làm được rồi, dì có muốn nếm thử hay không?”

Dì Trần mỉm cười nói, “Được đó, lúc bước vào dì đã nghe mùi trà rồi, đoán chắc là con pha được.”

“Là nhờ dì chỉ dạy cẩn thận, nếu mà là người khác chỉ chắc hẳn con sẽ không học được đâu.”

Vừa nói cô vừa bưng tách trà tới đặt vào trong tay dì. Dì Trần khom người, tay nhẹ nhàng phẩy phẩy, hương trà mát lạnh xông vào mũi.

Dì Trần khen, “Rất tốt, con rất có thiên phú, nghe dì chỉ một lần mà đã có thể làm được như vậy, thật là khá.” Bà nâng chung trà lên, lại nhẹ ngửi một chút, động tác tao nhã mê người. Cặp kính màu trà dính hơi nước nhưng bà không phát hiện.

Sơ Ngữ khẽ thở dài một cái, một người đẹp như thế tốt như thế vậy mà mắt không nhìn thấy được, việc này thật là làm người khác đau lòng mà.

Dì Trần nghe ra tiếng thở dài của cô, hơi mỉm cười nói, “Con không cần hối tiếc thay dì, từ khi không nhìn thấy cho đến giờ dì chưa bao giờ thấy tiếc nuối gì cả. Mắt không thấy thì mới phát hiện những điều tốt đẹp trước kia chưa từng biết, nghe âm thanh người khác không nghe được, ngửi mùi người khác không ngửi được... Thật ra bây giờ dì rất hạnh phúc, được chồng yêu thương, A Sanh hoạt bát, mỗi ngày cắm hoa pha trà, những việc yêu thích này trước kia bận rộn không làm được, bây giờ có đầy đủ thời gian...”

Trong khi nói, ánh mắt bà vẫn sáng ngời, tuyệt đối không phải là lời nói dối. Sơ Ngữ hơi xấu hổ, cô chỉ thấy người khác mặt ngoài bất hạnh, cũng không biết việc cô cho là bất hạnh thật ra không ảnh hưởng gì tới chính người đó. Dì ấy vẫn lạc quan cho dù đã già và bị mù, dì vẫn sống cuộc sống mà mọi người hướng tới.

Sơ Ngữ cảm thấy nếu mình gặp phải những việc đó, chưa chắc có thể kiên cường được như bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.